CHƯƠNG 117 TỪNG BƯỚC NGUY CƠ
Ôn Yến giữ chặt tay nàng, mắt nhìn thẳng về phía Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Vương gia, Vương phi có lẽ là cảm lạnh, chàng cởi áo ngoài cho Vương phi khoác, ta tự mình đưa nàng đi nghỉ ngơi!”
Tống Vĩnh Kỳ hồ nghi nhìn Ôn Yến, lại nhìn Trần Vũ Trúc một cái, thân là nam tử, chàng không suy nghĩ đến phương diện kia. Thấy con mắt đầy thâm ý của Ôn Yến, liền nói: “Vậylàm phiền!” Chàng cởi áo khoác ngoài màu đen ra, khoác lên người Trần Vũ Trúc, cúi người hỏi: “Đỡ chút nào không?”
Trần Vũ Trúc ổn định tâm thần, tươi cười, nói: “Tạ ơn Vương gia, tốt hơn nhiều!”
Ôn Yến lại cười nói: “Vợ chồng son thật ân ái, làm mọi người vui mừng.”
Hoàng đế cũng hơi hơi hé miệng, cười nói: “Ừ, quả thật làm người khác vui mừng. Vũ Trúc, hiện tại tốt hơn chưa? Nếu vẫn chưa khỏe, lập tức quay về nghỉ ngơi, hiện giờ con cũng không phải là một mình, phải nghĩ cho đứa con trong bụng nữa!”
Trần Vũ Trúc cảm kích nói: “Phụ hoàng, con dâu tốt hơn nhiều, để cho mọi người mất hứng, là Vũ Trúc không đúng!”
Hoàng hậu lại cười nói: “Không sao là tốt rồi, bản cung sai người hầm cách thủy hoa bách hợp cùng quả sung, vừa rồi nghe thấy con ho khan vài tiếng, con uống thêm một chén.”
“Tạ ơn mẫu hậu!” Trần Vũ Trúc cúi đầu tạ ơn.
Ôn Yến thả lỏng người, chỉ là đệm để trên chỗ ngồi này chỉ dùng vải mềm màu vàng, lát nữa Trần Vũ Trúc đứng dậy, khẳng định có thể nhìn thấy trên đệm có vết máu, việc này không lừa được người khác. Cô suy nghĩ một chút, nói với Thanh Lam đang đứng sau: “Ngươi đi về trong tẩm cung của ta thay ta lấy gối mềm ta thường dùng lại đây, để Vương phi tựa lưng, vải mềm này cũng có chút mỏng manh, Vương phi thân mình hơi gầy, chỉ sợ ngồi không được thoải mái!”
Hoàng đế nhìn cô, có chút đăm chiêu nói: “Hiếm khi thấy nàng quan tâm như vậy!”
Ôn Yến cười nói: “Hoàng Thượng nói gì vậy?” Cô nhìn Tống Vĩnh Kỳ, lại cười nói: “Các người là đàn ông, thật sự không đủ cẩn thận, Vương gia học hỏi từ Trí Viễn Vương gia học cách yêu thương vợ mình mới tốt.”
Tống Vĩnh Kỳ có chút không hiểu thấu, nhưng hai mắt hoàng đế sáng quắc, chàng cũng không tiện hỏi nhiều, vâng dạ nói: “Bổn vương quả thật không đủ cẩn thận, vẫn là thầy thuốc Ôn suy nghĩ chu đáo!”
Hoàng đế hơi trách nói: “Sao còn gọi là thầy thuốc Ôn? Nên sửa miệng thành Ôn mẫu phi !”
Trên trán Tống Vĩnh Kỳ nhíu chặt thái dương nhảy lên thình thịch, trong lòng có đau đớn sâu sắc tản ra, mẫu phi? Buồn cười biết bao, đây vốn dĩ là thê tử của chàng!
Chàng thấp giọng nói: “Vâng, nhi thần ghi nhớ!”
Trong lòng Ôn Yến cũng khó có thể tiếp nhận được, chỉ là trên mặt vẫn duy trì tươi cười như thường, mắt nhìn vào bát sứ khảm vàng bạc đựng canh tinh sảo trước mặt, đôi mắt ảm đạm, giấu sâu trong lòng, không cho người khác nhìn thấy dù chỉ một chút ít.
Không khí hình như có chút giằng co, Tống Vĩnh Kỳ không thể lại đưa ra khuôn mặt tươi cười, hai mắt chàng không biết nên để chỗ nào, cùng giống như Ôn Yến, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt.
Hoàng hậu rốt cuộc vẫn là Hoàng hậu, rất nhanh liền ổn định lại bữa tiệc, nàng mỉm cười nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, nghe nói đêm nay đầu bếp phụ trách nấu nướng là người từ Giang Nam tới, nô tì rất mong chờ thức ăn đêm nay!”
Hoàng đế ừ một tiếng, nói: “Cũng được, mọi người cũng đói bụng rồi!” Ông quay đầu lại ra hiệu, Tiểu Đức Tử kính cẩn tiến lên: “Vạn tuế gia, nô tài lập tức sai người mang đồ ăn lên!”
Bữa cơm này, không có mấy người chân chính có thể nuốt trôi được. Tuy rằng Ôn Yến ở ngay cạnh Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà, gần ngay trước mắt mà chàng lại cảm thấy như xa tận chân trời. Thậm chí chàng còn không thể quay đầu nhìn cô, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt cảm nhận cô đang tồn tại.
Trần Vũ Trúc cũng ăn không vào, vẫn lo lắng đề phòng, sợ bị người khác nhìn ra manh mối. Cho nên, suốt cả bữa cơm nàng ăn uống rất từ tốn, chỉ ăn một ít đồ ăn, rồi ngồi im lặng.
Tối nay Cửu vương nói rất nhiều, giống như làm sinh động không khí. Hoàng đế hình như cũng không vui vẻ mấy, lệnh cho vũ nương đến trợ hứng. Ánh mắt quay cuồng toàn hình ảnh múa may đầu Ôn Yến choáng váng, nhưng mà cô không thể rời buổi tiệc trước được, sợ lát nữa bởi vì Trần Vũ Trúc kích động mà lộ ra sơ hở.
Thanh Lam mang tới chăn mềm màu lam mà cô thường dùng, Ôn Yến bảo Trần Vũ Trúc đứng dậy, đặt chăn mềm lên trên ghế ngồi của Trần Vũ Trúc, Tống Vĩnh Kỳ kinh hoảng nhìn qua, thấy trên nệm màu vàng thấm vết máu, nhất thời kinh hãi chảy đầy mồ hôi lạnh. Chàng biết chuyện Trần Vũ Trúc mang thai giả một khi bị phụ hoàng biết, đến lúc người chịu tội sẽ có rất nhiều. Tội khi quân, chính là tội lớn mất đầu, đầu tiên là hai gã ngự y sẽ không tránh khỏi cái chết, còn có Tiểu Đức Tử, Hoàng hậu cùng Ninh An vương phủ, một người đều không thoát được liên can.
Chàng cảm kích nhìn về phía Ôn Yến, Khóe miệng Ôn Yến khẽ cong, xem như đáp lại bằng một nụ cười khổ sở. Thấy Ôn Yến cười như vậy, đáy lòng chàng cũng đau đớn âm ỉ, mặc kệ chàng có nguyện ý hay không, hiện giờ chàng đã làm tổn thương cô.
Ôn Yến cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lăng quý phi, cô bị phong làm Hoàng quý phi, Lăng quý phi tự nhiên không vui. Nàng ta vào cung nhiều năm, lại từng sinh được công chúa, tuy rằng cuối cùng công chúa chết non, nhưng rốt cuộc cũng xem như là tần phi có thai trong cung, theo lý thuyết vị trí Hoàng quý phi này, nên là của nàng ta, hiện giờ bị một cô gái nhân gian thân phận thấp kém đoạt mất, làm sao nàng ta có thể phục? Chỉ là tốt xấu gì nàng ta cũng lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, có thể ngồi trên vị trí quý phi, cũng không chỉ cần dựa vào sắc đẹp, nàng ta có thủ đoạn của mình, thấy trong lòng nàng ta khó chịu, cồn có thể ẩn nhẫn thật lâu không thể hiện, liền biết đây là đối thủ khó đối phó.
Chỉ là Ôn Yến cũng không nghĩ tới muốn trở thành đối thủ của ai cả, vị trí Hoàng quý phi này, cô không những không thích, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Ngay cả cô không muốn thế nào, hiện giờ cũng chỉ có thể tuân theo số mệnh của cô mà sống.
Cửu vương một bên kính rượu hoàng đế, đại khái bời vì trong lòng hoàng đế áy náy, nên cũng không để ý đến lời khuyên bảo của ngự y không thể uống quá nhiều rượu, từng chén đều uống cạn. Trí Viễn Vương gia thấy thế, cũng bưng chén rượu lên nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi thần phải kính phụ hoàng một ly, phụ hoàng cần phải uống cạn này chén, nếu không, nhi thần trong lòng áy náy không chịu nổi!”
Hoàng đế đã có vài phần men say, nghe thấy Trí Viễn Vương gia nói như vậy, không khỏi buông chiếc đũa, ánh mắt có chút ác liệt, khóe miệng lại lộ vẻ tươu cười: “A? Con nói một chút xem, con mời trẫm chén này, có lý do gì?”
Trí Viễn Vương gia thành khẩn thưa: “Phụ hoàng lấy tội danh thông đồng với địch đem hoàng đệ nhốt vào đại lao, trong lòng nhi thần kỳ thật oán hận quá phụ hoàng, tại sao ngay cả con đẻ của mình cũng không tin tưởng? Vì giận dỗi, thậm chí nhi thần nghĩ đến việc một mình lẻn vào nước Nam Chiếu tìm chứng cớ, chứng minh hoàng đệ vô tội. Sau lại bị Diệp nhi cản lại, nàng nói phụ hoàng đều có suy tính, bảo nhi thần an tâm chờ đợi, quả nhiên, chỉ có mấy ngày, tin tức tốt liền truyền đến. Hóa ra phụ hoàng vẫn luôn sai người âm thầm điều tra việc này, vẫn chưa tin tưởng người mật báo kia đạt điều vu hãm. Nhi thần cảm thấy hổ thẹn sâu sắc, thế mà lại hoài nghi phụ hoàng không để ý đến tình cha con, hiện giờ nhớ tới, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp mặt phụ hoàng nữa!”
Hoàng đế cười nhẹ một tiếng, nói: “Hoàng nhi quả thật lo lắng quá thôi, trẫm sao lại không tin người thân của mình? Hôm nay mọi người bên dưới đều có thể phản bội trẫm, thậm chí sẽ mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của trẫm, nhưng chỉ có hai người các con sẽ không làm thế, có phải không?”
Trong lòng Trí Viễn Vương gia cùng Tống Vĩnh Kỳ hốt hoảng, Tống Vĩnh Kỳ đứng lên, cùng Tống Vân Cương đang chắp tay nói: “Nhi thần thề cả đời trung thành với phụ hoàng, trung với triều đình!”
Hoàng đế lại cười nói: “Trẫm có được hai người con trai tốt, là phúc khí đời này của trẫm!” Dừng một chút, ông lại nhìn An Nhiên, An Nhiên đang ăn một chút cơm trong bát, dáng vẻ nhỏ nhắn giả vờ đứng đắn làm người ta yêu thích. Trên mặt Hoàng đế mỉm cười sủng nịnh, nói với Tống Vân Cương: “Trẫm lâu rồi không cùng An Nhiên chơi đùa , như vậy nhé, mẫu phi con ở trong cung dù sao cũng không rảnh rỗi, để An Nhiên ở trong cung một thời gian, làm bạn với mẫu phi con!”
Sắc mặt vợ chồng Tống Vân Cương đột nhiên trắng bệch, Vương phi vội vàng đứng dậy, nói: “Phụ hoàng, An Nhiên lạ nhà, ở trong cung chỉ sợ sẽ quấy nhiễu mẫu phi. . . . . .”
Hoàng đế dơ tay ngăn lại, cắt đứt lời của Vương phi, nói: “Làm sao sẽ quấy rầy? Lại nói, ban đầu sẽ lạ nhà, ở lâu mấy ngày sẽ quen, chuyện này cứ quyết định như vậy.” Ông lại nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Kỳ nhi, biên cương truyền tin đến, quân ta đánh với quân nước Nam Chiếu ba trận, ba trận đều bại, trẫm tính toán để hoàng huynh con nắm giữ ấn soái, con sẽ tiên phong, huynh đệ hai người chung sức nghênh địch, tối nay các con trở về chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai xuất phát theo quân!”
Tuy rằng tất cả đều đúng như Tống Vĩnh Kỳ đoán trước, nhưng mà, tin tức này tới quá muộn. Nếu Ôn Yến có thể hoãn mấy ngày vào cung, chỉ sợ cũng không có cục diện trước mắt.
Cho tới bây giờ, hai người chỉ đành nghiêm nghị vâng mệnh, tuân chỉ mà đi.
Giờ phút này Tống Vân Cương cuối cùng mớihiểu được tâm tư của phụ hoàng mà mình kính yêu. Trên thực tế, huynh đệ bọn họ một người nắm giữ ấn soái là đủ rồi, cho dù là hắn hay là Tống Vĩnh Kỳ, đều có thể đối phó với đại quân Nam Chiếu, nhưng phụ hoàng lại phái hai người đồng thời xuất chinh, hơn nữa giữ An Nhiên ở lại trong cung, chính là muốn hắn kiềm chế Tống Vĩnh Kỳ, nói cho cùng, ông vẫn không tin được Tống Vĩnh Kỳ, đề phòng hắn sẽ lén kết đồng minh với Nam Chiếu.
Trong lòng toát lên nỗi bi thương, hắn tạ ơn sau đó ngồi xuống, nắm chặt lấu bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Vương phi, Chàng biết thê tử bất an, nàng phải chịu cảnh cốt nhục chia lìa cùng vợ chồng chia lìa, chàng cũng không muốn như vậy. Nhưng mà, hoàng mệnh khó cãi, cho dù chàng có không muốn thế nào, cũng chỉ có thể mặc giáp ra trận!
Tống Vĩnh Kỳ ngồi xuống, cắn chặt hàm răng, tức giận công tâm, tựa như sắp phun ra một ngụm máu tươi. chàng cố nén cơn giận lại, chàng là Phi Ưng tướng quân, xuất chinh vô số lần đều nắm giữ ấn soái , hiện giờ xuất chinh lại phải lấy thân phận tiên phong, rõ ràng là đề phòng chàng kiềm chế chàng. Lính là lính của chàng, chàng cũng là tướng soái, loại xấu hổ cùng khuất nhục này, là một vị võ tướng không thể chịu đựng được.
Ôn Yến lo lắng nhìn chàng, chàng vẫn luôn tâm cao khí ngạo, hiện giờ gặp phải khuất nhục như vậy, cô cũng thấy khó chịu thay cho chàng. Chỉ là sắc mặt chàng vẫn như thường, cô lại không khỏi xúc động vì chàng ẩn nhẫn, chàng đã không còn là thiếu niên hăng hái kiêu ngạo ương ngạnh ba năm trước đây nữa, mà đã trở thành một người đàn ông chân chính, hiểu được cứng cỏi, hiểu được kiên nhẫn!
Buồn vui lẫn lộn của cô bị Dung phi xem hết trong mắt, trong lòng Dung phi sinh ra hoài nghi. Vị Hoàng quý phi đột nhiên xuất hiện này, trước kia còn cùng Tống Vĩnh Kỳ dây dưa không rõ, những việc nàng không hiểu, giờ phút này đều có chút sáng tỏ.
Trong đầu nàng nảy ra một chuyện thật, Hoàng Thượng muốn cướp đi người vợ của con mình. Tưởng tượng như vậy, trong lòng liền hoảng sợ đến mức nàng hít thở không thông. Nàng vào cung ba mươi năm, biết bản chất của hoàng đế chỉ là bề ngoài trọng tình thân, nhưng mà ông làm chuyện nhu vậy, thật khiến cho người khác khiếp sợ.
Nàng thấy Ôn Yến cứ si ngốc như vậy nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sợ hoàng đế phát hiện, nàng vung tay, giả vờ không cẩn thận đánh rơi bát canh. Ôn Yến thu hồi tầm mắt, nhìn thấy ánh mắt của Dung phi, cô mới biết chính mình vừa rồi đột nhiên lại xuất thần , trong lòng không khỏi nghĩ đến mà sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!