CHƯƠNG 258: LÃNH NINH XẢY RA CHUYỆN
Gia Cát Minh châm cứu cho Ôn Yến xem như là tạm thời ngăn chặn được độc tính xâm nhập tràn lan trong cơ thể.
Nhưng mà chỉ có thể tạm thời ức chế, không thể giải độc, cô vẫn không thấy đường.
Tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề, Ôn Yến không kịp chuẩn bị đột nhiên bị đối phương hãm hại như vậy khiến tinh thần của mọi người đều bị đả kích lớn.
Ôn Yến lấy lại tinh thần nói: “Lần này chúng ta không phòng bị tốt là sơ sẩy của chúng ta, sau này chúng ta chú ý kỹ hơn là được.”
Chung Phục Viễn đau lòng nhìn cô, cũng không biết nên nói gì, anh ta luôn cảm giác mình là thằng oắt con vô dụng.
“Đúng đấy, sau này chú ý kỹ hơn là được.” Gia Cát Minh nói một câu, nhưng mà giọng nói lại rất thấp.
Dĩnh Nhi nhịn không được mắng một câu: “Rốt cuộc Khanh Nhi kia chết chưa? Nữ nhân này sao mà ác độc quá vậy?”
Gia Cát Minh cười khổ: “Loại độc cao minh như vậy, chỉ sợ trừ nàng ta ra thì không còn ai có thể nghiên cứu chế tạo ra được.”
“Đúng là côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa mà.” Dĩnh Nhi cả giận nói.
Chung Phục Viễn rất muốn trả thù cho Ôn Yến thế nhưng bây giờ ngay cả kẻ thù ở đâu bọn họ cũng không biết, đã vậy còn không biết đi đâu tìm, đúng là chán nản.
Tống Vĩnh Cung tuần tra một vòng trở về, thấy mọi người ai cũng không nói lời nào, bầu không khí rất nặng nề bèn nói: “Ta đã tuần tra một vòng, không phát hiện tình huống khác thường gì.”
Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ: “Chàng muốn điều binh không? Đêm nay Lãnh Ninh cũng không qua đây, tối qua hắn ta còn ở đây đấy.”
“Hắn ta sẽ đến trễ một chút.” Tống Vĩnh Cung nói.
“Không cần điều binh.” Ôn Yến hơi xoay người, nhắm ngay Chung Phục Viễn nói: “Sau khi tìm được Thiên Sơn thì bảo nàng ta đi báo cho Mãn thúc, điều động người của Phi Long Môn đến đây.”
Chung Phục Viễn vỗ bàn một cái: “Sớm đã nên như vậy, đó gọi là nhiều người thì sức lực lớn, nhất định phải tập trung hết thảy lực lượng lại, đối chọi với bọn chúng.”
Tống Vĩnh Cung cũng đồng ý: “Có Phi Long Môn ở đây, thử xem bọn Lương Khuê còn dám lớn lối như vậy nữa không?”
“Chưa chắc Lương Khuê sẽ sợ Phi Long Môn, bọn họ căn bản cũng đã xem thường Phi Long môn, ngược lại bè phái của Tống Vân Lễ kia mới sợ Phi Long Môn.” Gia Cát nói rõ.
“Không sai, quả thật Lương Khuê không sợ Phi Long Môn, thật ra không biết thì không sợ, bọn họ là đánh giá thấp Phi Long Môn mà thôi.” Tống Vĩnh Cung nói.
Dĩnh Nhi thấy sắc trời cũng đã muộn, bèn giục Tống Vĩnh Cung mau đi tìm Thiên Sơn đến đây.
Nàng ta lo lắng cho Ôn Yến buổi tối ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, dù sao bây giờ nàng ấy cũng nhìn không thấy.
Ngược lại Ôn Yến còn trấn an Dĩnh Nhi: “Không cần phải lo lắng cho ta, các ngươi đều đi nghỉ trước đi, lão Chu ngươi và Gia Cát về trước đi. Vương gia, Dĩnh Nhi các ngươi cũng đi nghỉ ngơi thôi. Ta hơi mệt nên cũng muốn ngủ sớm. Nếu Thiên Sơn đến, thì cứ ra lệnh cho người dẫn nàng ta vào thẳng đây là được.”
Người của Tống Vĩnh Cung không tìm được Thiên Sơn. Vào giờ sửu Thiên Sơn cầm kiếm đi tới Vương Phủ, cả người đầy máu tươi, nàng ta kéo tay người gác cổng nói: “Nhanh, đi gọi Vương gia phái người đi đến đỉnh Lang Phong ngay.”
Người gác cổng sợ hãi hô to: “Người đâu tới đây mau, Thiên Sơn cô nương bị thương, mau gọi Vương gia.”
Thiên Sơn kiệt sức khản giọng gọi: “Bảo Vương gia phái người đi đến đỉnh Lang Phong, nhanh lên, Lãnh Ninh đã bị bọn họ bắt đi rồi.”
Trong lòng người gác cổng nặng trịch, đỡ lấy Thiên Sơn sau đó dìu nhanh vào trong.
Gia Cát Minh vì lo lắng cho Ôn Yến nên đêm nay ngủ lại Vương phủ.
Chàng nhìn thấy Thiên Sơn cả người đầy máu, vội vàng đỡ lấy nàng ta, hỏi: “Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thiên Sơn khóc ngất nói: “Lãnh Ninh đang ở đỉnh Lang Phong, mau phái người đến đó, chậm nữa sẽ không xong.”
Tống Vĩnh Cung đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức điều động binh mã, trước tiên phái một nhóm người chạy tới đỉnh Lang Phong. Bản thân hắn ta cũng không nói lời nào đã trở về phòng mặc chiến y, sau đó bảo Gia Cát Minh hỏi rõ Thiên Sơn đầu đuôi câu chuyện.
Trên tay Thiên Sơn đầy máu tươi, trên người cũng có rất nhiều máu, nhưng phần lớn đều không phải của nàng ta. Hai tay và chân của nàng ta cũng bị thương, nhưng không nặng lắm.
Nàng ta không để cho Gia Cát Minh băng bó vết thương cho mình trước, mà là lôi kéo Gia Cát Minh khóc lóc nói: “Lãnh Ninh vì cứu ta đã trúng ba nhát kiếm, nhát nào nhất nấy đều là trí mạng. Vốn dĩ ta không muốn rời đi, chẳng thà ta ở lại chết chung với hắn ta nhưng hắn ta bảo ta trở về báo tin, Tống Vân Lễ, đúng là Tống Vân Lễ, còn có Khanh Nhi, Khanh Nhi cũng ở đó.”
“Không phải ngươi đuổi theo kẻ giả mạo kia sao? Vì sao lại ở cùng một chỗ với Lãnh Ninh?” Gia Cát Minh gằn giọng hỏi.
Thiên Sơn thở dài một hơi, vẻ mặt hơi điên cuồng: “Ta một đường đuổi theo, đúng là đuổi tới được. Sau đó ta tiến lên ngăn y lại, nhưng không đề phòng, có vài tên cao thủ xuất hiện, ta không phải là đối thủ của bọn chúng chỉ có thể một đường chạy lên đỉnh Lang Phong. Ta không biết tại sao Lãnh Ninh sẽ xuất hiện, nhưng mà lúc người kia muốn giết ta, Lãnh Ninh đã đến. Hắn ta đánh nhau với những tên cao thủ kia, còn có cả tên giả mạo Gia Cát Minh kia nữa. Sau đó hắn ta xé rách mặt nạ của Gia Cát Minh giả, là Tống Vân Lễ. Ta không nhìn thấy, nhưng hắn ta đã thấy. Bởi vì bị xé rách mặt nạ, nên Khanh Nhi liền xuất hiện, ta cũng thấy được Khanh Nhi, nàng ta đúng là chưa chết.”
Thiên Sơn vừa nói vừa khóc, nói đến nỗi vô cùng hỗn loạn, nhớ tới dáng vẻ Lãnh Ninh đầy người máu tươi, nàng liền cảm thấy lòng như dao cắt, ước gì nàng ta có thể liều mạng với những người kia.
Tống Vĩnh Cung mặc xong chiến y đi ra, Gia Cát Minh thuật lại lời nói của Thiên Sơn. Tống Vĩnh Cung nghe được đúng là Tống Vân Lễ làm ra thì khuôn mặt của hắn ta đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi chăm sóc tốt cho Thiên Sơn, bản vương nhất định sẽ mang Lãnh Ninh về.”
Tống Vĩnh Cung nói xong thì cuốn chiến bào lên, dẫn đầu nhóm quân lính thứ hai đi ra ngoài.
Thiên Sơn thấy Tống Vĩnh Cung đi ra ngoài, lúc này mới để Gia Cát Minh băng bó cho nàng ta.
Thế nhưng nàng vẫn rất kích động, rất lo lắng cho cục diện chiến đấu hỗn loạn lúc nãy, nàng rõ ràng nhìn thấy Lãnh Ninh đã trúng ba nhát kiếm nhưng hắn vẫn cứ cố bảo vệ nàng đi ra, nam nhân này đúng là vì nàng mà ngay cả tính mạng cũng không cần.
“Chủ nhân đâu?” Lúc này Thiên Sơn mới nhớ tới không thấy Ôn Yến.
“Sao ngươi biết đường tới đây?” Gia Cát Minh không trả lời trái lại còn hỏi ngược nàng ta. Theo lý thuyết mà nói, lúc nàng ta ra ngoài bọn họ còn chưa tới Vương phủ.
“Mao Chủ Nhiệm nói.” Thiên Sơn lau nước mắt: “Bảo chủ nhân điều động người của Phi Long Môn đi, sợ là Lãnh Ninh không chống đỡ được nữa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!