Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 309: SỰ TRỪNG PHẠT CỦA AN NHIÊN

Vấn đề của Trần Nguyên Khánh rất đơn giản, hắn ta chỉ hỏi tối hôm qua có phải Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ ở cùng với nhau hay không.

An Nhiên được hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo, nhưng vẫn đem đáp án mà Trần Nguyên Khánh muốn biết đều nói ra, An Nhiên nói hôm qua cậu bé cùng hoàng thúc đọc sách cả một đêm, sư phụ mệt mỏi ngủ cả đêm.

“Ngươi chắc chắn Hoàng Thượng đọc sách cả đêm?” Trần Nguyên Khánh không tin vào lỗ tai của mình, cũng không tin Tống Vĩnh Kỳ có thể tự kiềm chế khi trông coi Ôn Yến cả đêm như vậy.

Hắn không phải yêu Ôn Yến sao? Không phải vì Ôn Yến mà ngay cả muội muội của hắn ta cũng không muốn sao? Hắn làm sao có thể chỉ trông Ôn Yến một đêm?

“Đúng vậy, hoàng thúc không đọc sách còn có thể nhìn cái gì?” An Nhiên rất kinh ngạc hỏi, cậu bé thực sự nghĩ không ra ngoại trừ đọc sách hoàng thúc còn có thể làm gì.

Dĩ nhiên những lời nói của An Nhiên khiến cho Trần Nguyên Khánh vô cùng căm phận, tất nhiên là An Nhiên không biết, tối hôm qua hoàng thúc chăm chú đọc sách nhưng thời gian cả một đêm chỉ đọc duy nhất một trang.

Người phụ nữ mình yêu ngay ở bên cạnh, hắn cố gắng kiềm chế thân thể của mình, nhưng lại không thể khống chế trái tim mình, Tống Vĩnh Kỳ tham lam nhìn người phụ nữ mình yêu, vì khuôn mặt bình yêu khi đang ngủ này, hắn đã nhiều năm không được nhìn thấy.

“Một lát nữa khi lên triều, ngươi hãy nói ngươi không biết hôm qua hoàng thúc và Ôn Yến làm gì.” Trần Nguyên Khánh đột nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên ra lệnh.

An Nhiên nhìn Trần Nguyên Khánh, thân thể run lên một cái, hởi thở của hắn ta có chút giống phụ hoàng, nhưng lại có chút không giống, rất rõ ràng, sự tàn ác trên người Trần Nguyên Khánh nặng hơn Tống Vĩnh Cung rất nhiều.

“Ta…” An Nhiên không hiểu vì sao người này lại muốn mình nói láo, nhưng trực giác nói cho cậu bé biết, người này có thể sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Ngươi cứ làm theo lời ta nói, nếu không, ta chắc chắn sẽ để ngươi sống không bằng chết!” Trần Nguyên Khánh nói xong bốn chữ cuối cùng giống như nhấn mạnh từng câu từng chữ, dứt lời, trên mặt hắn ta lại nở nụ cười.

Điều hắn ta muốn chính là để Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến khó xử, hắn ta muốn để triều thần đều biết, vị quân vương của bọn họ và người phụ nữ Ôn Yến kia không biết xấu hổ, ngay cả con cũng không để ý, ngay cả con cũng đều lợi dụng.

“Ngươi như vậy chính là bắt nạt ta, phụ vương ta sẽ không vui.” Thấy Trần Nguyên Khánh nở nụ cười tàn ác, ánh mắt An Nhiên nhìn về phía Trần Nguyên Khánh đã vô cùng lo sợ, nhưng cậu bé giả vờ bình tĩnh, cậu bé hi vọng phụ vương vô địch chiến thần của mình có thể khiến cho Trần Nguyên Khánh e ngại.

An Nhiên không biết là, trong lòng hắn ta, chiến thần cũng không đáng một đồng, ông ta vẫn cảm thấy mình mới là thiên tài cầm quân, Tống Vĩnh Cung và Tống Vĩnh Kỳ mặc dù có thành tích trên chiến trường nhưng chẳng qua là bọn họ dựa vào thân phận hoàng tử, tất cả cũng chỉ là kết quả của việc tắm máu các tướng sĩ khác trên chiến trường.

Cho dù đã từng là chiến thần vương gia, nhưng trong lòng Trần Nguyên Khánh cũng không cảm thấy kính sợ, huống hồ đã nhiều năm Tống Vĩnh Cung không dẫn binh ra trận, bây giờ cũng chỉ có cái danh hiệu mà thôi, hắn đối với mình cũng không có uy hiếp gì nhiều, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ta dám uy hiếp An Nhiên.

Trần Nguyên Khánh cũng không nhiều lời với An Nhiên, nếu như An Nhiên đủ thông minh thì sẽ ngoan ngoãn nghe mình.

Chỉ là trần Nguyên Khánh không ngờ tới, không phải tất cả mọi đứa trẻ đều biết điều như Kinh Mặc, vừa đi vào đại điện, nước mắt An Nhiên liền chảy ra như những hạt trân châu đứt đoạn, cậu bé thậm chí không để ý đến hình tượng nam tử hán của mình, lập tức nhào vào trong lòng Tống Vĩnh Cung khóc ầm lên.

Nhìn An Nhiên bất thường như vậy, Tống Vĩnh Cung rất kinh ngạc, tính tình An Nhiên mặc dù rất ôn hòa, thực chất bên trong cũng rất quật cường, cho dù hắn phạt An Nhiên vì làm việc gì đó không tốt, cũng chỉ thấy cậu bé im lặng chịu đựng, rất khí ít khóc ròng ròng như bây giờ.

Khi An Nhiên giống như đứa trẻ bất lực nhào vào lòng mình, trái tim Tống Vĩnh Cùng lập tức mềm nhũn, mặc kệ mình đối với An Nhiên nghiêm khắc đến cỡ nào, trong lòng hắn đều biết, cậu bé là do Dĩnh Nhi liều mạng sinh cho hắn, hắn sẽ không cho bất cứ ai bắt nạt con trai mình.

“Phụ vương, người tướng quân này để con nói với mọi người rằng con nhìn thấy hoàng thúc và sư phụ ở với nhau, nhưng tối hôm qua rõ ràng là hoàng thúc ở cùng con, ngài đã từng nói con không được nói láo, thế nhưng hắn ta nói, nếu như con không nói láo, hắn ta sẽ để cho con sống không bằng chết.”

Sống không bằng chết? Tất cả mọi người trên triều đình đều sửng sốt, bọn họ quay sang nhìn Trần Nguyên Khánh với ánh mắt nghi hoặc và chất vấn.

Bọn họ đều biết rõ Trần Nguyên Khánh không phải người hoàn mỹ, hơi kiêu căng, nhưng uy hiếp một đứa bé như vậy, thật đúng là để bọn họ nhìn Trần Nguyên Khánh với ánh mắt khác.

Trần Nguyên Khánh hoàn toàn bị choáng váng, hắn ta không có kinh nghiệm chung đụng với trẻ nhỏ, cho nên hắn ta vẫn cho là An Nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời như muội muội của mình, Kinh Mặc giống như muội muội, nhưng An Nhiên lại hoàn toàn khác.

Nhưng hắn ta cũng không thể không thừa nhận, bởi vì bản thân không có hiểu biết vể trẻ nhỏ, nên lần này hắn ta chính là bị lật thuyền trong mương.

hắn ta cười xấu hổ nhìn về phía những người đang nhìn mình với ánh mắt chất vấn, đang muốn mở miệng giải thích thì bội kiếm của Tống Vĩnh Cung đã rút ra khỏi vỏ.

“Trần Nguyên Khánh, là ai cho ngươi lá gan dám làm nhục nhi tử của bản vương? ngươi đáng chết!”

Tống Vĩnh Cung đang nói chuyện thì cánh tay đã dùng lực, mũi kiếm hướng về phía cổ Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh theo bản năng lui lại, mà Tống Vĩnh Kỳ cũng lên tiếng ngăn cản: “Vương huynh bớt giận.”

Tống Vĩnh Cung làm sao có thể bớt giận, khi Trần Nguyên Khánh bọn họ thúc ép Tống Vĩnh Kỳ, hắn có thể nói với mình rằng Tống Vĩnh Kỳ sẽ ứng phó được, khi bắt nạt Ôn Yến hắn cũng chỉ là cảnh cáo, thế nhưng hắn không ngờ bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả nhi tử của mình cũng dám uy hiếp.

Sống không bằng chết? Hôm nay hắn thật sự muốn biết, ai mới là người sống không bằng chết?

“Phụ hoàng, hắn ta bắt nạt con, chuyện báo thù, để con làm đi.” Ngay khi mọi người cảm thấy chỉ có Tống Vĩnh Cung ra tay mới có thể khiến mọi chuyện lắng xuống thì giọng nói non nớt và lanh lảnh của An Nhiên đột nhiên vang lên trên đại điện.

Tống Vĩnh Cung cũng không ngờ An Nhiên có thể nói chuyện như vậy, hắn kinh ngạc nhìn An Nhiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cậu bé như đã tính toán trước, đáy lòng của lại cảm thấy vài phần chờ mong.

Hắn không phải không cảm giác được, từ sau khi đi theo Ôn Yến học y thuật, An Nhiên liền thay đổi và càng giống một đứa trẻ hơn.

“Hoàng thúc, con và sư phụ học được thuật châm cứu, nhưng con vẫn chưa thử châm lên người, hãy để cho vị tướng quân này cho con thử châm một lần, như vậy chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận