Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 351: NHỚ NHUNG DÂNG LÊN NHƯ BÃO LŨ

Thị vệ trong hậu cung lật toàn bộ hoàng cung cũng không tìm được đôi song sinh, Tống Vĩnh Kỳ suy sụp tinh thần đứng tại cửa Nhu Nghi cung, rất lâu cũng chưa nói một lời.

“Hoàng thượng, hôm nay là ngày muội muội mạt tướng phong phi, ngài vẫn là ở lại đây cùng muội ấy đi.” Không biết từ lúc nào Trần Nguyên Khánh đi ra từ trong cung điện, nhìn Tống Vĩnh Kỳ đang hồn bay phách lạc nói.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trần Nguyên Khánh, tất cả trong đôi mắt sâu thẳm đều là mũi nhọn sắc bén, chàng cười nhạt hỏi: “Chắc rằng Trần tướng quân phải biết con của trẫm phải rời cung, ngươi cảm thấy lúc này trẫm còn có tâm trạng ở cạnh phi tần của mình sao?”

Trần Nguyên Khánh không nói gì, mặc dù hắn ta muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ, nếu đã cưới muội muội của hắn ta thì phải đối xử tử tế với muội ấy, không thể cho muội ấy phải chịu chút oan ức nào, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhịn xuống, bởi vì khi muốn lên tiếng, vậy mà trong mắt hắn ta lại xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ấm ức của Kinh Mặc.

“Sau này Hoàng thượng sẽ còn có con.” Cuối cùng Trần Nguyên Khánh an ủi nói chung chung, Tống Vĩnh Kỳ cười lạnh nhìn Trần Nguyên Khánh rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Tống Vĩnh Kỳ rất rõ ràng, Ôn Yến ở đây, chính mình phải giữ khoảng cách với cô, Ôn Yến không ở, bọn họ càng không có khả năng thân mật, vậy đời này có lẽ chàng chỉ có hai đứa con là Kinh Mặc và Trọng Lâu.

Từ sau khi biết hai đứa bé này tồn tại, chàng vẫn luôn cố gắng đền bù tình thương của phụ thân mà chúng thiếu thốn những năm này, nhưng cuối cùng chàng vẫn khiến hai hoàng nhi thất vọng rồi.

Hết lần này đến lần khác trong lòng chàng khổ sở không cách nào nói với hai bé, chàng càng không cách nào nói cho hai bé biết, từ đầu đến cuối trong lòng chàng chỉ có một mình mẫu thân của chúng.

“Đã không còn sớm, Trần tướng quân nên rời cung rồi.” Chiến thần tướng quân và cấp dưới trung thành ngày xưa, bây giờ lại thành quân thần đối lập, hai người đứng yên thật lâu trong gió rét, cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ hơi không kiên nhẫn nói.

“Nhu Nhi thích sạch sẽ nhất, vì vậy Hoàng thượng nhớ tắm rửa giúp muội ấy.” Dường như Trần Nguyên Khánh chắc chắn Tống Vĩnh Kỳ sẽ ở lại Nhu Nghi cung, lúc nói chuyện lại càng giống như là đang dặn dò, Tống Vĩnh Kỳ không nói gì.

Trần Nguyên Khánh vừa đi, Tống Vĩnh Kỳ lập tức nói với Lộ tổng quản ở phía sau: “Đi Thải Vi cung.”

“Hoàng thượng, việc này…”

“Trẫm chỉ muốn xem nàng đã rời đi chưa.”

Trong giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ lộ ra vẻ tuyệt vọng khôn cùng, mặc dù đã sớm biết Ôn Yến muốn dựa vào lý do mình không chung lòng mà rời đi, nhưng vẫn không muốn nghĩ đến điều đó, chờ đến khi chàng đi đến Thải Vi cung, nơi đó đã trở nên lạnh tanh.

Chàng vẫn đang hi vọng xa vời rằng có thể gặp lại Ôn Yến một lần, cho dù không nói lời nào, cho dù nàng lại nói lời lạnh nhạt một lần nữa, chàng đều nguyện ý.

Chỉ là chút hi vọng xa vời của Tống Vĩnh Kỳ đều đã hóa thành bột mịn rơi xuống, trái tim chàng khi chàng bước chân vào Thải Vi cung.

Người đi nhà trống, Thải Vi cung lại khôi phục dáng vẻ của mấy tháng trước, lạnh lẽo hoang vu, không còn có ấm áp có thể sưởi ấm tấm lòng của chàng.

Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi vào từng phòng trong Thải Vi cung, mỗi một bước đi, phảng phất như đang bước lên con đường mà Ôn Yến từng đi qua, chàng nhìn tất cả trang trí quen thuộc trong phòng, phảng phất như thấy được dáng vẻ Ôn Yến đi đến gần chàng.

Lúc trước, nếu như biết sẽ trở lên vắng vẻ như vậy một lần nữa, chàng không nên đồng ý cho Ôn Yến tương kế tựu kế, lúc ấy chàng bị Ôn Yến làm cho mê mẩn tâm trí, chàng mới muốn chắp tay dâng lên tất cả những gì Ôn Yến muốn, nhưng bây giờ, quả thật đã nàng như mong muốn, nhưng chàng lại hối hận rồi.

Tống Vĩnh Kỳ thật sự sợ cảm giác Ôn Yến rời đi, mặc dù lần này khác với lúc trước, nhưng chàng vẫn cảm thấy đau xót, vẫn lo lắng nàng sẽ không trở về nữa.

Tống Vĩnh Kỳ không khống chế nổi đáy lòng lo lắng của mình, sắc mặt chàng nghiêm túc ngồi trên chiếc ghế Ôn Yến thường ngồi mà ngơ ngác, hai tiếng, bốn tiếng…

“Hoàng thượng, dựa theo quy củ, hôm nay ngài phải ở lại Nhu Nghi cung, ngài…” Lộ tổng quản nhìn hoàng thượng, rất không đành lòng nhắc nhở.

Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Lộ tổng quản, đang muốn nói chuyện, Lộ tổng quản lại nói: “Ngài ở lại Nhu Nghi cung chính là ý của Ôn đại phu, nếu như ngài không làm theo kế hoạch của nàng, hỏng chuyện của nàng, sợ rằng nàng sẽ giận hoàng thượng.”

Lúc nói chuyện Lộ tổng quản cố gắng khiến mặt mình mang theo vẻ lo lắng, cho dù ông ta biết rõ, cho đến bây giờ Ôn Yến chưa bao giờ trách hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng làm gì, cô đều luôn đứng bên cạnh bảo vệ ngài.

“Trẫm lập tức đi.” Quả thật vẫn là cái tên Ôn Yến có tác dụng, Lộ tổng quản chỉ nhắc đến một câu, Tống Vĩnh Kỳ mới vừa rồi còn ủ rũ đau buồn đã đứng dậy đi ra ngoài.

“Tiểu Lộ Tử, tuyên chỉ, niêm phong Thải Vi cung.”

“Hoàng thượng?” Gần như Lộ tổng quản không thể tin vào tai của mình, Hoàng thượng vừa rồi vẫn ở trong cung đau buồn, sau khi đi ra lại muốn niêm phong cung, ông ta đi theo Hoàng thượng nhiều năm, hiểu rất rõ ý nghĩa của Thải Vi cung đối với hoàng thượng, Ôn đại phu không có ở đây năm năm, chính là tất cả những gì quen thuộc trong Thải Vi cung giúp chàng chống đỡ bước từng bước đến ngày hôm nay, bây giờ, chàng lại muốn cắt đứt chút nhớ thương ít ỏi này sao.

“Không phải nàng muốn ta cắt đứt tình cảm với nàng sao? Ta phải khiến nàng được như ý muốn.” Dường như tâm trạng Tống Vĩnh Kỳ rất tốt mà giải thích với Lộ tổng quản, lúc nói chuyện trong con ngươi còn lóe lên vẻ dịu dàng và ấm áp có thể sưởi ấm người.

Nếu đây đã là điều Ôn Yến muốn, chàng cũng chỉ có thể phối hợp, chàng tin tưởng cho dù mình làm gì, Ôn Yến đều sẽ tin tưởng mình, tựa như bữa tiệc phong phi ngày hôm nay, mặc kệ chính mình tỏ ra đau đớn đến nhường nào, nhưng đáy lòng vẫn luôn biết, Ôn Yến sẽ không cho mấy cung phi kia hạ độc.

Ôn Yến khinh thường thủ đoạn vụng về thế này, ở điểm này, chàng rất tin tưởng Ôn Yến.

“Đi điều tra xem rốt cuộc là ai hạ độc.” Tống Vĩnh Kỳ lên tiếng nói lần nữa, Lộ tổng quản kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm xuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận