Nàng hỏi: “Sao chàng lại bị thương? Có nặng không? Sao chàng không nằm nghỉ đi?”
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: “Bản vương đã khỏe rồi, nàng cho rằng có ai yếu ớt như nàng sao? Tùy tiện va chạm mấy cái đã hôn mê mất vài ngày, bản vương là bị hơn một trăm người bao vây, thập tử nhất sinh, nhưng mới hai ba ngày đã hồi phục rồi!”
Ôn Yến cười sáng lạn, nụ cười của nàng giống như ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu vào trong điện, chiếu vào trong lòng chàng, chàng ngắm nhìn mắt ngọc mày ngài ở trước mắt, khuôn mặt của nàng vẫn tái nhợt như trước, nhưng lại cười đến cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng chàng lập tức quyết định một ý nghĩ, đương nhiên, chàng cũng không nói ra, chỉ khẽ cười rồi nói: “Sao? Không chịu thua hả? Không chịu thua thì nhanh chóng khỏe lại đi!”
Ôn Yến ừ một tiếng, hơi nghịch ngợm nói: “Được, chúng ta đấu một trận đi, xem ai khỏe lên trước!”
Tống Vĩnh Kỳ từ chối cho ý kiến, sắc mặt có chút bình tĩnh, giống như không có hứng thú với cuộc đánh cược này. Ôn Yến nhìn thấy có chút kỳ lạ, lại nghĩ tính cách của chàng vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Ôn Yến bỗng nhiên nhớ tới bệnh tình của Hoàng tôn, vội vàng hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Bọn họ nói, nàng đã hôn mê ba ngày ba đêm!” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!