Tống Vĩnh Kỳ bình thản liếc nhìn Dương Bạch Phi một cái, nói: “Thật ngạc nhiên, ngự y cũng chưa nói chắc chắn, sao ngươi lại nói bản vương cả đời không đi được nữa vậy?”
Dương Bạch Phi khóc nói: “Đương nhiên ngự y sẽ không nói đến kết quả xấu nhất rồi, Vương gia, nàng ta hại chàng thành thế này, sao chàng còn đối xử tốt với nàng ta vậy chứ?”
Tống Vĩnh Kỳ không có cảm xúc gì nói: “Ai nói là nàng hại bản vương? Bản vương không bằng người khác, có thể nhặt được mạng về là tốt rồi.”
Ôn Yến nghĩ tới trận chiến trong núi kia, chắc chắn là cực kỳ thê thảm. Trong lòng không biết vì sao có chút khổ sở, thật ra chàng đã ôm suy nghĩ chắc chắn phải chết mà quyết tâm đấu một trận tử chiến với bọn sơn tặc kia. Nếu hôm ấy không phải chàng lừa nàng rời đi, kết cục của nàng chắc chắn sẽ thê thảm hơn chàng gấp trăm lần.
Ôn Yến quỳ xuống trước mặt chàng, muốn cởi quần chàng ra để xem chân chàng, nhưng lại bị chàng ngăn lại: “Không cần xem, ngự y cũng không có cách nào, nàng có xem cũng vô dụng, hơn nữa, Gia Cát Minh sẽ lập tức quay về Kinh, ông ấy là thần y, chắc chắn có thể chữa khỏi cho bản vương!”
Ôn Yến biết tuy rằng chàng nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu. Cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận được sự thật cả đời mình không thể đi được nữa, giờ phút này, có lẽ chàng đang giả vờ bình tĩnh sau di chứng chấn thương. Chàng trút hết ra ngoài còn tốt, bình tĩnh như thế này thật sự còn khiến người khác phải lo lắng hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!