CHƯƠNG 548: BÁO THÙ CỦA SƯ PHỤ
Tình hình sức khỏe Ôn Yến ông rõ ràng nhất, cho dù không phí hết tâm huyết, cô cũng khó có thể sinh ra đứa bé trong bụng, huống chi ngàn vạn người bị độc tố quấy nhiễu còn đang chờ máu cô cứu mạng, ông thật sự bất lực rồi.
Ôn Yến cười khổ, trước khi sư phụ xuất hiện, cô đã chuẩn bị sẵn chết cùng hài tử, sự xuất hiện của ông khiến cô thêm vài phần mong ước xa vời, nhưng bây giờ thái độ của sư phụ cũng khiến cô hiểu rõ, ước muốn xa với chính là cầu mà không được.
“Ôn Yến, lần này ta thật sự bất lực, nhưng duyên phận giữa ngươi và Tống Vĩnh Kỳ chưa tận, cho dù là trước đây hay là bây giờ, ta tính mệnh số của ngươi và y, cuối cùng đều là nhân duyên tiền định, cuối cùng nhất định trở thành đôi.” Sư phụ biết đáp án của mình đối với cô mà nói ý nghĩa điều gì, ông cuối cùng vẫn nặn ra giọng điệu có chút an ủi, đây dường như là chuyện duy nhất ông có thể làm cho cô.
“Người chết như đèn tắt, nào còn có nhân duyên tiền định, sư phụ vẫn là đừng an ủi con, có thể cùng y có một tình yêu oanh liệt như vậy, có thể được y yêu say đắm như vậy, có thể cùng y có đôi trai gái đáng yêu, đã đủ rồi.” Lời của Ôn Yến thương cảm lại thỏa mãn, sư phụ nghe vô cùng chua xót.
“Sư phụ trước giờ không nói dối, lần này đối với các ngươi mà nói là kiếp nạn, nhưng không chừng là khởi đầu mới.” Sư phụ khẽ cảm thán.
Ông nhìn không rõ hướng đi trong số mệnh Ôn Yến, cũng mơ hồ cảm nhận được đây có lẽ là một cơ hội sống khác.
Rất nhiều chuyện đều là không bỏ cái cũ thì sao có cái mới.
Chỉ là không biết sau này thế nào, ông không chắc đây có phải là cơ hội sống của họ không.
“Cảm ơn sư phụ, mong rằng thật sự như người nói.” Ôn Yến khẽ cảm ơn, trong đầu lại bắt đầu tính toán những chuyện khác.
Ông trời đã không thương xót cô nữa, vậy cô phải chuẩn bị sẵn những chuyện sau này, để Tống Vĩnh Kỳ không còn âu lo gì.
“Ôn Yến, kiếp nạn lần này của ngươi là do ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mặc dù ta không biết mình có thể làm tới mức nào, nhưng ta sẽ cố hết sức giúp ngươi. Ngươi phải nhớ, nếu ngươi còn có thể xuất hiện trên thế giới này nữa, đừng quên, ngươi là Ôn Lương Dửu, chỉ có dùng y thuật của ngươi cứu giúp thiên hạ thương sinh thì mới không phụ lòng ta cứu ngươi sống lại hết lần này tới lần khác.” Nhìn dáng vẻ xem nhẹ sống chết của cô, sư phụ không nhịn được lại mở miệng.
Ôn Yến nhìn sư phụ, khẽ hỏi một câu: “Ý của người là lần này con chết vẫn sẽ sống lại lần nữa.”
“Ta không biết, ngươi mấy lần sống lại ta đã hao phí hết pháp lực của mình, ta không biết mình còn có thể cứu ngươi sống lại không, nhưng ta sẽ cố hết sức.” Sư phụ thành thật nói.
“Cảm ơn sư phụ.” Ôn Yến khẽ nói, đã không cách nào tiếp tục sống, vậy điều cô muốn làm chính là nhanh chóng xử lý hết mọi việc, đối với tương lai, bây giờ cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cứ xem như mình và Tống Vĩnh Kỳ không có tương lai, cô làm một cú, đập nồi dìm thuyền, như vậy cho dù cô chết rồi cũng sẽ nhắm mắt.
“Ta phải đi rồi, còn có chút chuyện phải làm.” Sư phụ đứng dậy muốn đi, Ôn Yến tò mò nhìn ông, mặt nghi hoặc.
Cô vẫn xem như hiểu ông, ngoại trừ vân du tứ hải, sư phụ dường như thật sự không có chuyện gì quan trọng, đến gặp mình một chuyến đã vội vàng rời đi, thật sự là…
“Được rồi, ta chỉ là muốn đi xem xem dáng vẻ bất nam bất nữ của Tống Vân Lễ thôi, hắn tính kế ta có hậu quả thế này thật sự là báo ứng.” Sư phụ thản nhiên nói.
“Nếu như Tống Vân Lễ biết người thù dai như vậy, có lẽ ban đầu sẽ không nhốt người trong kết giới, hắn sẽ muốn mạng của người.”
“Nhưng không có nếu như, kết quả chính là ta ra khỏi kết giới, mà hắn, sau khi biến thành bất nam bất nữ thì sẽ chết.” Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ bây giờ của Tống Vân Lễ, tâm trạng sư phụ liền vô cùng vui vẻ, vốn còn hối hận để Khanh Nhi sống lại, , cảm thấy nàng ta hại Ôn Yến, tạo ra trận ôn dịch, nhưng biết được tình cảnh của Tống Vân Lễ, ông cũng có chút vui mừng vì đã để Khanh Nhi sống lại.
Dù sao thì sợ là trên thế giới này không còn ai có thể giống như nàng ta, dùng độc xuất thần nhập hóa, ngay cả Tống Vân Lễ bụng dạ cẩn trọng cũng trúng chiêu.
“Nếu sư phụ cảm thấy báo ứng sảng khoái thì con không để ý người cho thế nhân biết những chuyện này.” Ôn Yến khẽ nói.
“Nha đầu, con muốn hủy diệt thanh danh của hắn, khiến hắn không còn tư cách dòm ngó hoàng vị, làm vậy không tệ, nhưng tại sao lại muốn lão phu đi làm chuyện thế này, Phi Long Môn của con có nhiều năng nhân dị sĩ như vậy, muốn lan truyền gì đó chỉ là chuyện phút chốc.”
“Nhưng mà chỉ có sư phụ người thần phong đạo cốt, chỉ có lời của người mới khiến bách tính cảm thấy đây là thượng đế trừng phạt hắn, ai kêu hắn tạo ra trận ôn dịch này.” Đối với chuyện lợi dụng sư phụ, Ôn Yến rất thản nhiên.
Dù sao thì người của Phi Long Môn truyền ra những lời như vậy sẽ bị Tống Vân Lễ phản kích, nói là họ bôi nhọ phỉ báng.
“Sư phụ hại đồ nhi sắp chết rồi, người giúp một tay đi.” Ôn Yến khẽ nói, giống như con nít làm nũng với người lớn.
“Được rồi, ta sẽ nói Tống Vân Lễ bất lợi với bách tính, cho nên bị trời phạt, ngươi có chứng cứ sao?” Nghe Ôn Yến thản nhiên nói tới sống chết của mình, sư phụ trước nay không nhúng tay vào chuyện nhân gian cũng có chút động lòng, ông nói, dứt lời thì thấy mặt cô lóe lên đắc ý và hưng phấn.
“Mấy thứ chứng cứ không phải là thật, nhưng đủ khiến người ta tin, tất cả những chuyện này có liên quan tới hắn.” Ôn Yến cười nói.
“Vậy thì đưa cho ta đi.” Sư phụ mặt đầy kiêu ngạo, đợi Ôn Yến viết thư chứng cứ đưa vào tay mình mới kiêu ngạo rời đi, Ôn Yến nhìn bóng lưng ông, đáy lòng lại buồn bã.
Không ai biết sư phụ của cô từng tới, cũng không ai biết ông đã đi rồi.
Nhưng sau khi ông rời đi vài giờ đồng hồ, bách tính liền có tin đồn, nói trận ôn dịch này thực ra không phải ôn dịch, mà là trúng độc.
Sở dĩ lan ra ở thành Khắc Châu là vì thành Khắc Châu từng là cứ điểm của Tống Vân Lễ, Ôn Yến đi thành Khắc Châu một chuyến khiến cố gắng kinh doanh nhiều năm của hắn trôi theo dòng nước, hắn cảm thấy đây đều là trách nhiệm của bách tính Khắc Châu, cho nên tức giận hạ độc họ.
Độc có tính lây nhiễm, cho nên kinh thành mới có triệu chứng như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!