Ôn Yến có chút bối rối, nàng lắc lắc đầu: “Nhi thần cảm thấy Vương gia không có gì sai. Nếu như phụ hoàng muốn nói về khả năng ghi nhớ, khả năng ghi nhớ của nhi thần từ nhỏ đã hơn người, chỉ là mỗi người đều có sở trường riêng. Như Lý Bạch nói, tài năng thiên bẩm sẽ có ích. Vương gia chính là một tướng dẫn binh đánh trận giỏi, bày mưu lập kế, quyết thắng nghìn dặm, khiến cho nhi thần rất kính phục. Lại nói về phụ hoàng, là quân vương đứng đầu thiên hạ, thương dân như con, đứng ở vị trí cao nhất trong triều đình, tâm niệm toàn dân thiên hạ, trong các chính sách quốc gia được thực hiện bởi các triều đại, đều là lấy dân làm gốc. Bách tính gặp chuyện, phụ hoàng ăn không ngon, ngủ không yên, mong muốn thay dân chịu khổ, sự tận tâm tận đức này, nhi thần theo không kịp. Nhưng nhi thần không tự coi nhẹ mình, nhi thần cũng nghiêm ngặt với trách nhiệm mà bản thân phải tận lực làm, có làm tốt thì mới xứng đáng với kỳ vọng của phụ hoàng, mẫu hậu và phụ thân.”
Ôn Yến nói xong những lời này, nàng cũng cảm thấy nổi da gà, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng trở nên nhảm nhí như vậy. Nhưng những lời này, đối với những người ở vị trí cao rất thích dùng.
Hoàng đế cười mỉm, ông có cái nhìn khác về Ôn Yến, ông khen ngợi không ngớt: “Tốt, con quả nhiên không làm trẫm thất vọng.” Nói xong, ông nói với Vương gia Trí Viễn: “Đứng lên đi, như Bạch Lan nói, con không có tội gì cả, ngược lại, con có công với gia tộc và đất nước.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!