Khi Chu di nương cuối cùng ở trong phòng đi ra, sắc mặt đều ửng đỏ, thấy ánh mắt tức giận của đám người Dạ Nhất nhìn mình, khóe môi của nàng ta cong lên lộ ra vài phần ý cười.
“Ngươi nữ nhân này…” Dạ Nhất vừa nhấc tay muốn giết chết nữ nhân này, nhưng cái tay giơ cao của hắn ta lại bị Dạ Nhị đè chặn lại, Dạ Nhị nhìn Chu di nương, nói: “Ngươi tốt nhất có cách khiến gia mãi mãi sủng ái ngươi, nếu không, ta sẽ khiến người chết rất khó coi.”
“Mấy ngày này ngươi không nên xuất hiện ở trước mặt gia, thân thể của gia còn chưa khỏe, không chịu nổi ngươi như vậy…” Dạ Tam nhìn nữ nhân váy áo không chỉnh tề trước mắt, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mà nói.
Chu di nương chỉ mỉm cười gật đầu, chỉ là trong mắt, ý khiêu khích vô cùng rõ ràng.
Nàng ta chắc chắn đám người Dạ Nhất hôm nay không thể làm gì được mình, bởi vì vị sát thần trong phòng kia, không những là tín ngưỡng của nàng ta, càng là thần của bọn họ.
“Cút trở về.” Lời của Dạ Nhị càng trực tiếp hơn, hắn ta lười nhìn nữ nhân này.
Chu di nương nghe lời rời khỏi, vừa đi được hai bước, váy áo miễn cưỡng treo trên người kia thuận theo làn da trượt xuống, trên cổ, trên vai đều là vết xanh tím…
“Nữ nhân này…” Dạ Nhất nhìn Chu di nương, cố gắng mới nhịn được xúc động muốn xông tới xé xác nàng ta.
“Ngươi đã là nữ nhân của gia rồi, vì mặt mũi của gia, ngươi cũng không thể không biết liêm sỉ như vậy.” Dạ Tam khẽ cười một tiếng, thấp giọng cảnh cáo.
Chu thị lúc này mới ý thức đến trong lòng mình chỉ muốn mở miệng trút giận lại để mấy người đàn ông trước mắt này nhìn thấy thân thể của mình.
Nàng ta từ từ mặc lại váy áo, sau đó vội vàng rời khỏi, không có ai chú ý bước chân loạng choạng của nàng ta, càng không có ai nhìn thấy nước mắt sau khi nàng ta xoay người.
Đợi Chu thị rời khỏi, đám người Chu thị vội vàng đi vào phòng của gia, bọn họ quan tâm nhìn chằm chằm gia của mình, nhìn thân thể của hắn có tổn hại hay không, lại không có chú ý tới, phòng của gia đều là khí tức thanh mát giống như lúc trước, mà căn phòng sau khi trải qua mây mưa, khí tức đều không giống.
“Gia, nữ nhân Chu thị này…” Dạ Nhất thấy gia nhìn sang mình, vội vàng mở miệng.
Hứa Kế Thành chỉ liếc nhìn hắn ta, sau đó nói với Dạ Nhị và Dạ Tam ở đằng sau: “Đổi hết đồ đạc trong phòng, gia không thích mùi này, Dạ Nhất, ngươi mang ta đi tắm.”
“Gia, ngươi ngay cả mùi cũng không thích nữ nhân đó, tại sao còn muốn…” Dạ Nhất càng không hiểu, Hứa Kế Thành lại ngay cả câu trả lời cũng không có, chỉ dặn dò Dạ Nhị và Dạ Tam: “Truyền tin ra ngoài, nói gia gần đây mê muội một di nương họ Chu trong phủ, vui quên lối về.”
“Gia, thân thể của người…” Dạ Nhị không hiểu, bây giờ tin đồn bên ngoài là gia bệnh sắp chết, hơi thở thoi thóp mới không thể đi đón dâu, bây giờ truyền ra chuyện giữa hắn và Chu di nương, đây không phải là vả mặt Đại Lương sao?
“Thân thể của gia không sao, ngươi làm theo lời gia nói là được.” Hứa Kế Thành nhàn nhạt dặn dò, lại khiến mấy người trước giờ đều không dám nghi ngờ quyết định của gia mờ mịt không thôi.
“Hứa quản gia, ngươi đi nói với Chu di nương, ta không thích mùi son phấn trên người bất cứ ai, ngày mai khi nàng ta tới tốt nhất tẩy rửa sạch sẽ.” Hứa Kế Thành tiếp tục căn dặn, giống như không có nghe thấy lời của Dạ Nhất.
Dạ Nhất chỉ cảm thấy mình đều sắp nghẹn lời chết, bản thân rõ ràng là khuyên thẳng thắn, nhưng gia lại giống như không có nghe thấy.
Nhưng Vương gia không để ý tới hắn ta, Dạ Nhất không dám mở miệng nữa, chỉ đỡ Vương gia đi về phía phòng tắm.
Hắn ta đều luôn mang vẻ âm trầm, ngay cả Hứa Kế Thành rất ít để tâm tới cảm xúc của bọn họ cũng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc không vui của hắn ta.
“Dạ Nhất, từ nay về sau, ngươi thủ hộ ở bên cạnh Kinh Mặc công chúa, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của nàng.” Âm thanh nói chuyện của Hứa Kế Thành rất thấp, Dạ Nhất lại trợn to mắt, hắn ta còn tưởng có mỹ nhân Chu di nương đó, gia của nhà bọn họ đã quên mất Kinh Mặc công chúa sắp tới Cảnh Thành rồi chứ.
“Gia nếu còn lo lắng cho Kinh Mặc công chúa, tại sao còn muốn cùng Chu thị đó… nữ nhân đó có thể tiến vào Thành Vương phủ, là đã mua chuộc thuật sĩ giang hồ, ta đã hạ lệnh, cho người truy sát tên thuật sĩ giang hồ đó, vậy mà dám vì tiền tài mà lừa gạt Thành Vương phủ chúng ta, vậy thì phải chuẩn bị tốt cho cái chết.” Dạ Nhất thấp giọng nói, trong lời nói toàn là sự ác tuyệt.
“Dạ Nhất, có vài chuyện ngươi không cần biết tại sao, gia làm chuyện gì đều có dụng ý của bản thân, ngươi chỉ cần nhớ, về sau ngươi chính là người của Kinh Mặc công chúa, nàng sống ngươi sống, nàng chết ngươi chết, sau này ngươi chỉ nghe lời của Kinh Mặc, chính là ta kêu ngươi làm bất cứ chuyện gì người cũng có thể không làm, ngươi nghe rõ rồi chứ?” Hứa Kế Thành thấp giọng nói, trong đáy lòng đột nhiên sinh ra vài phần bất an, hắn ta muốn hỏi, nhưng lời chưa tới cửa miệng thì hắn ta đã nuốt trở lại.
Gia của hắn ấy, làm việc tự có chủ trương, chỉ cần hắn đã xác định không nói cho hắn ta, vậy hắn ta có hỏi nhiều cỡ nào hắn đều sẽ không nói cho mình.
“Ngươi chỉ cần nhớ, Hứa Kế Thành ta đời này chỉ sẽ có một nữ nhân, vào mười mấy năm trước thì đã xác định rồi, nàng tên Tống Kinh Mặc.” Lời lẽ của Hứa Kế Thành rất trịnh trọng, sau khi nói xong thì nhìn Dạ Nhất, Dạ Nhất trịnh trọng gật đầu, những năm này bọn họ theo gia vào sinh ra tử, tự nhiên là biết sự si tình mà gia dành cho Kinh Mặc công chúa, ở trong lòng bọn họ, Kinh Mặc công chúa sớm đã là chủ mẫu duy nhất của bọn họ rồi.
“Lát nữa ngươi ra khỏi thành đi nghênh đón Kinh Mặc công chúa, nói với nàng, Hứa Kế Thành ta đợi nàng vào Thành Vương phủ.” Hứa Kế Thành khẽ nói, lời lẽ lại vô cùng trịnh trọng, nếu không phải là thân thể của hắn suy yếu, hắn thật sự muốn chính miệng nói những lời này cho cô nương đó.
Từ lúc trở về Cảnh Thành thì hắn đã hối hận, hối hận cho sự kiêu ngạo lúc đầu của mình, nếu như hắn sớm thừa nhận hắn chính là người cứu nàng ở trên chiến trường lúc ban đầu, vậy bọn họ bây giờ sớm đã tâm ý tương thông, đâu có cần người ngoài như Dạ Nhất đi chuyển lời.
“Thuộc hạ tuân lệnh, chỉ là nữ nhân Chu thị đó…” Dạ Nhất rũ bỏ quá nửa sự rầu rĩ trong lòng, hắn ta vẫn không yên tâm về thân thể của gia, hắn ta cứ cảm thấy Chu thị tiếp cận gia của nhà mình sẽ hại gia, nhưng hắn ta lại không có lý do thuyết phục.
“Chuyện của nữ nhân Chu thị đó ta tự có chủ trưởng, ngươi không cần quản.” Hứa Kế Thành nói xong thì ra hiệu Dạ Nhất rời đi.
Dạ Nhất xoay người rời đi, hắn ta biết mình lúc này có chuyện quan trọng hơn phải làm, mà Kinh Mặc trưởng công chúa, vẫn là căn nguyên trái tim của chủ tử nhà mình.
Hứa Kế Thành ở trong phòng tắm rất lâu, hắn lau cơ thể của mình hết lần tới lần trước, cứ cảm thấy hơi thở khiến người ta buồn nôn ở trên người Chu di nương mãi không tan đi, mãi tới lúc Dạ Nhị không yên tâm về hắn, xông vào trong phòng tắm.
“Ngươi đi tìm Diêu Lương lấy ít thuốc, ta muốn tẩy sạch mùi trên người.” Hứa Kế Thành khẽ phân phó, Dạ Nhị muốn nói lại thôi, bọn họ đều không hiểu, tại sao gia rõ ràng chán ghét mùi vị đó, lại còn muốn…
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!