Kinh Mặc cảm thấy mình đúng thật cần phải cân nhắc về mối quan hệ giữa mình và Hứa Kế Thành.
Chỉ là nàng chưa kịp cân nhắc xong thì Hứa Kế Thành đã đến viện của nàng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Kế Thành quang minh chính đại đến viện của nàng từ sau khi bọn họ thành hôn.
Lúc Hứa Kế Thành bước vào, Kinh Mặc còn đang đọc sách, chỉ là nàng đang xem những gì trong sách, chỉ có mình nàng biết được.
Thứ mà Hứa Kế Thành nhìn thấy chỉ là một gương mặt xinh đẹp đang vùi vào trang sách, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi xuống làn da trắng nõn của nàng, làn da non mịn khiến lòng người ngứa ngáy.
Hắn đứng bên cạnh cửa, một lúc lâu cũng không dám đi vào, hắn sợ sẽ phá vỡ cảnh đẹp động lòng người này.
Trong mắt Hứa Kế Thành, bản thân Kinh Mặc chính là phong cảnh, chỗ nào của nàng cũng khiến hắn lưu luyến quên mất đường về.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể quang minh chính đại thưởng thức vẻ đẹp thê tử của mình, nàng xinh đẹp như thế, xinh đẹp đến mức không gì sánh được.
Nếu như thời gian cho phép, hắn thật sự muốn cứ thế đứng tại chỗ ngắm nàng, tốt nhất là thời khắc này đây cứ kéo dài như thế đến vĩnh hằng, thế thì giữa hai người vẫn có thể mãi mãi tốt đẹp như vậy.
“Vương gia tới nhưng sao lại không vào đi, đến cả thị thiếp của ngài mà công chúa chúng ta còn chưa làm khó, chắc chắn cũng sẽ không làm khó ngài đâu.” Giọng của Lãnh Tố vang lên ở sau lưng, phá vỡ cảnh đẹp yên bình này.
Hay cho một nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, chỉ với một câu thôi đã thành công khiến trong lòng Hứa Kế Thành đại loạn.
Bởi vì trong lời nói của nàng ta có chứa địch ý rõ ràng, làm Hứa Kế Thành cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao, làm hắn không biết phải đối mặt với Kinh Mặc như thế nào.
Hứa Kế Thành vẫn đứng ở ngạch cửa, Kinh Mặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Kế Thành, nàng trố mắt, rồi sau đó cười cười với Hứa Kế Thành.
Không hiểu vì sao Hứa Kế Thành lại cảm thấy dáng vẻ này của nàng rất chói mắt.
Mặc dù lúc này nàng có dáng vẻ khoan dung độ lượng, cực kỳ giống tư thái của một chính thê nên có, nhưng hắn lại không phải một người đủ để xứng đôi với thê tử của mình.
“Ngươi không cần cố tình bày ra dáng vẻ này để ta nhìn, nụ cười của ngươi nhìn thật là giả dối.” Hứa Kế Thành cuối cùng cũng không nhịn nổi mà mở miệng nói ra.
Hắn đã từng được nhìn thấy nụ cười lộng lẫy xinh đẹp của Kinh Mặc, nụ cười đó như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim hắn, có thể khiến hắn mất đi cả thần hồn. Nhưng nụ cười của Kinh Mặc lúc này trước mặt mình quả thật quá giả dối, không chứa bất kỳ tình cảm nào, dường như chỉ là một lớp mặt nạ. Sự ngăn cách xa lạ này, Hứa Kế Thành không thích tí nào.
“Nếu như Vương gia muốn nhìn thấy nụ cười chân thành, đại khái là người nên đến Quần Phương Viên, chớ nên làm khó công chúa chúng ta, đường đường là công chúa Đại Lương, không phải người bán rẻ tiếng cười.” Lãnh Tố vốn đang chờ mong Hứa Kế Thành sẽ đối xử dịu dàn ôn như với Kinh Mặc một chút, nhưng lại không ngờ vừa bước vào cửa hắn đã nói những lời như thế.
Hứa Kế Thành ngây người, trong một chốc một lát vẫn không biết phải nói thế nào với Kinh Mặc. Bởi vì Kinh Mặc vẫn đứng yên ở bên đó, vẫn nở nụ cười như thế, không hề có bất cứ một tia tình cảm nào khác.
“Vương gia, nếu ngài tìm đến vì có chuyện gì thì ngài có thể về được rồi, công chúa chúng ta vẫn luôn thiện đãi đám thị thiếp kia của ngài.” Lãnh Tố thấy Hứa Kế Thành không có ý định xin lỗi, đáy lòng nàng ta như có lửa đốt, lại nhìn thấy dáng vẻ như không muốn nói của Kinh Mặc, nàng ta lại phải mở miệng lần nữa.
Hứa Kế Thành sao có thể không nghe ra được sự nóng giận trong lời nói của Lãnh Tố, nhưng hắn không cãi lại được, điều mà nàng ta nói là sự thật.
“Ta tìm công chúa của các ngươi có việc.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói từng chữ.
Vốn dĩ Lãnh Tố đang ôm một bụng phiền muộn, nhưng lại không tiện nói ra, hắn ta tìm đến công chúa vì có việc, nếu như mình lại oán giận, thế thì…
“Lãnh Tố, ngươi xuống trước đi, sau này không được nói những lời như thế nữa, làm công chúa nhà ngươi cứ như trở thành oán phụ vậy.” Nghe thấy Hứa Kế Thành tìm mình có việc, lúc này Kinh Mặc mới tỉnh táo trở lại từ trong khiếp sợ.
“Công chúa, ta…” Lãnh Tố muốn giải thích, nhưng Kinh Mặc lại chỉ lắc đầu cười cười với nàng ta, ra hiệu cho nàng ta rời đi.
Lãnh Tố không can tâm rời đi, Kinh Mặc lại nhìn sang Hứa Kế Thành, cười với hắn một tiếng: “Có việc thì vào rồi nói, đây mặc dù là viện của ta, nhưng cũng nằm trong Thành Vương phủ của ngươi, xem như ngươi là một nửa chủ nhân rồi.”
Kinh Mặc vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Kế Thành lập tức thay đổi.
Bởi vì Kinh Mặc vạch ra giới hạn quá rõ ràng, viện của nàng, Thành Vương phủ, hắn là một nửa chủ nhân.
Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn không xem nơi này là nhà của hai người họ, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn tự xem mình là một người ngoài.
Ngẫm lại bản thân hắn, vì cái viện này mà đã vơ vét hết thảy bảo bối trong thiên hạ, đến cả thiết kế phòng ốc cũng là do hắn tự tay mình làm, nhưng đáp lại hắn cũng chỉ có một nửa là chủ nhân, không cách nào hoàn toàn giữ được trọn vẹn trái tim của nàng. Hứa Kế Thành cảm thấy bản thân thật đáng thương, lúc nhìn về phía Kinh Mặc, ánh mắt cũng trở nên không vui.
Kinh Mặc tất nhiên nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, nàng cũng không nói gì, chỉ buông sách trong tay xuống, tùy ý ngồi trên giường êm, tùy ý nhìn Hứa Kế Thành, giống như thể Hứa Kế Thành có nói gì cũng được, mà không nói gì cũng chả sao.
Hứa Kể Thành cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Hắn đến bên cạnh Kinh Mặc, ngồi ở bên phía còn lại của chiếc giường.
Giữa hai người chỉ cách nhau một cánh tay, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Hứa Kế Thành đột nhiên cảm thấy nhịp thở của mình trở nên dồn dập.
Hắn cố gắng khống chế cảm xúc đang trào lên trong lòng mình, lúc này mới có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh Kinh Mặc. Có mấy lần hắn đã nghĩ vươn tay chạm vào người Kinh Mặc, cuối cùng may mắn nhờ vào năng lực kiềm chế kinh người của bản thân mà cho qua.
Hắn không thể không thừa nhận, Kinh Mặc đang khiêu chiếu năng lực tự kiềm chế mà bản thân hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
“Vương gia có gì muốn nói thì cứ mở miệng nói, ta nghe đây.” Kinh Mặc không rõ vì sao Hứa Kế Thành đột nhiên giá lâm, lúc nhìn về phía Hứa Kế Thành còn mang theo ý định dò xét.
“Ở Thương Nam Châu có động đất, ta cần phải đến đó, dự tính sẽ chỉ huy cứu trợ thiên tai.” Hứa Kế Thành do dự một lúc lâu, hắn đã suy nghĩ quá nhiều về những gì bọn họ sẽ nói khi gặp nhau, làm thế nào cũng không ngờ rằng khi thật sự gặp nàng, hắn lại mở miệng nói những chuyện này.
Hắn chỉ vô cảm miêu tả tình hình thực tế, sau khi nói xong, Hứa Kế Thành tự cảm thấy thật hối hận. Hắn nhìn về phía Kinh Mặc, vẻ mặt đã xuất hiện sự luống cuống.
Trước đây hắn đã nghĩ rất nhiều về những gì bọn họ sẽ nói khi trùng phùng, nhiều năm thương nhớ, nhiều năm ái mộ, cuối cùng hắn còn vui vẻ cưới được nàng về, nhưng kết quả là, chính hắn lại nói ra một câu như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!