Sự chờ mong trong mắt Tống Tòng An nháy nắt bị dập nát.
Lúc Tống Đông Nguyên mở cửa ra thì nghe thấy những lời này, gọi Tống Hi: “Đừng nói những lời như thế.”
“Được,” Tống Hi gật đầu, nhìn Tống Tòng An với nét mặt lãnh cảm, “Vậy chúng ta không còn gì để nói.”
Tống Tòng An vẫn không cam lòng, muốn vươn tay kéo tay cô nhưng lại bị sự lạnh nhạt trong mắt Tống Hi làm cho chùn bước, chỉ đành đưa ánh mắt cầu xin về phía cô: “Xem như ba cầu xin con đấy, có được không?”
Tống Hi cười lạnh xoay đầu.
Tống Đông Nguyên không nhìn nổi nữa, lên tiếng: “Anh, anh đánh bài thua bao nhiêu? Chừng hai ba mươi triệu không? Em cho anh mượn trước?”
Tống Tòng An nhìn anh ta không đáp.
Tống Hi nhớ những lời Tống Thạch nói với Tống Tòng An trước lúc lâm chung, nói với Tống Đông Nguyên: “Không cần đâu chú, ông ta không thiếu chút đó tiền.”
“Có ý gì?” Tống Đông Nguyên đã bán lại cổ phần trong công ty nhà họ Tống để lấy tiền làm kinh doanh, vậy nên anh ta cũng không hỏi đến việc làm ăn của công ty nhà họ Tống nữa.
Tống Tĩnh Viện đứng bên cạnh quan sát Tống Tòng An đang không dám mở miệng, nói: “Công ty ông ấy chắc đã không thể hoạt động nổi từ lâu rồi.”
Mấy năm này Tống Tòng An tiêu xài vô độ, không nhọc chuyện công ty, cấp dưới nhân cơ hội lấy việc công làm chuyện tư, dự án đề ra thất bại liên tiếp, ông ta tham ô công quỹ không biết nhiều đến mức nào chỉ để ăn chơi sa đọa, một năm này, các dự án của công ty gần như là chặt đầu cá vá đầu tôm, số tiền thua bài bạc mấy tháng gần đây mà Tống Đông Nguyên nói cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà(*) mà thôi.
(*) (The last straw that breaks the camel’s back), là một câu ngụ ngôn của Ả Rập, nội dung kể về:Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn thử xem con lạc đà già rốt cuộc có thể mang được bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng hàng hóa lên cho nó, thế nhưng lạc đà già vẫn không khuỵu ngã, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà ngã xuống.Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.Tống Đông Nguyên nghe xong nhăn tít mày lại, anh ta những tưởng Tống Tòng An chỉ đào hoa thành tính, nhưng không biết ông ta đã tiêu xài toàn bộ vốn công ty.
“Anh cả, những lời Tĩnh Viện nói là thật ư?”
Tống Tòng An né tránh ánh mắt của anh ta, nhìn Tống Hi, ánh mắt đầy ý cầu xin: “Chỉ cần con cho ba mượn ít tiền, ba nhất định sẽ hoàn lương, đông sơn tái khởi, sự nghiệp của nhà họ Tống chúng ta là do ông nội con gầy dựng nên, con thật sự nhẫn tâm nhìn tâm huyết của nội con cứ thế sụp đổ hay sao?”
“Tâm huyết của ông nội là do chính tay ông hủy hoại.” Tống Hi thờ ơ, “Nếu ông chịu bán công ty đi như những gì ông nội đã nói thì có thể miễn cưỡng đắp vào những cái hố đó, tự ông làm đi, tôi sẽ không giúp ông.”
Tống Hi nắm tay Nhiếp Dịch xoay người muốn chạy đi, bước chân Nhiếp Dịch chậm dần rồi dừng lại.
Nhiếp Dịch nhìn Tống Tòng An, nói: “Tranh thủ nắm bắt thời gian đi.”
Tống Hi nhìn anh nghi hoặc, Tống Tĩnh Viện và Tống Đông Nguyên nghe cũng không hiểu, đều nhìn anh.
Nhiếp Dịch thờ ơ nói: “Ông ta vay nặng lãi tám mươi triệu.”
(*) ~290 tỷ VND“Anh, anh điên rồi à?” Tống Đông Nguyên là người đầu tiên phản ứng lại, không sao tin nổi nhìn chằm chằm Tống Tòng An
“Anh nghĩ gấp quá nên mượn một khoảng thời gian thôi, để công ty có vòng vốn hoạt động bình thường.” Tống Tòng An khó nén lo âu giải thích, bất chấp tất cả quay sang cầu xin Tống Hi, “Hi Hi, bà câu xin con đó, được không con?”
Một hồi lâu sau Tống Hi mới hoàn hồn, cô hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, nói: “Anh ấy nói đúng đấy, nếu bán công ty thì ông tranh thủ nắm bắt thời gian đi, đừng kéo dài, đến lúc bán công ty rồi vẫn không bù nổi vào cái động không đáy có tên nặng lãi kia.”
Cô nhìn Tống Tòng An đương tuyệt vọng, nói thêm câu cuối cùng: “Thật ra tôi rất mong chờ ông sẽ nhận cái ngày ấy.”
Tống Tĩnh Viện tiễn Tống Hi và Nhiếp Dịch đến cổng lớn.
Nhiếp Dịch đi lấy xe, Tống Hi vẫn chưa hoàn hồn được sau khi biết chuyện Tống Tòng An tiêu xài tiền của như điên như khùng, quay đầu nhìn Tống Tĩnh Viện, cũng chỉ trầm mặc mất hồn.
“Có chuyện gì không?”
Tống Tĩnh Viện dời mắt về, một hồi lâu sau mới nói: “Thật sự xin lỗi, về chuyện mẹ chị và Triệu Nhị cho người bắt cóc em, chị không thể ngăn sớm được nên đã khiến em chịu tổn thương rồi.”
Tống Hi mím môi: “Em không chịu tổn thương gì cả, hơn nữa…chuyện này cũng không liên quan đến chị.”
“Chị biết.” Tống Tĩnh Viện nhìn cô, “Nhưng nếu chuyện này mà xét ở góc độ pháp luật thì mẹ chị phải chịu trách nhiệm hình sự, chỉ là bà ấy, bà ấy hiện tại… Chị biết lời xin lỗi với em quá nhẹ, nhất là nhiều năm qua bà ấy đã tạo cho em quá nhiều vết thương lòng, nếu em có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chị sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em.”
Tống Hi yên lặng nửa ngày không nói.
Nhiếp Dịch dừng xe ở ven đường cách chỗ bọn họ chừng mấy mét, hạ cửa xe xuống chờ cô.
“Chị.” Tống Hi dời mắt sang Tống Tĩnh Viện, gọi cô ấy một tiếng, “Em không muốn làm chị khó xử.”
Lúc được cứu khỏi Triệu Nhị, trước sau cô vẫn chưa nói sẽ truy cứu trách nhiệm của Tưởng Mạn, Tưởng Mạn sai, trong lòng cô rất hận bà ta, nhưng cô không biết nên nói như thế nào với Tống Tĩnh Viện, chứ đừng nói đến việc sẽ báo cảnh sát bắt Tưởng Mạn đi.
Bởi vì mấy năm này sống ở nhà họ Tống, không chỉ riêng mình cô đau khổ, mà Tống Tĩnh Viện cũng chưa từng sống tốt lấy nửa phần, thậm chí so với bản thân cô đây, cô ấy còn đau khổ hơn rất nhiều lần.
Sau khi lên đại học cô còn có thể rời khỏi nhà họ Tống, sau này còn có thể từ mối quan hệ ba con với Tống Tòng An, từ đây biến thành người dưng nước lã với cả nhà họ Tống, còn Tống Tĩnh Viện lại không thể không dính chặt bên cạnh Tưởng Mạn, chấp nhận sự cố chấp của mẹ mình, mãi mãi chịu cơn bực tức và phát điên mọi lúc mọi nơi của bà ta.
Cô vô tội, thế nhưng mà Tống Tĩnh Viện cũng thế.
Tống Tĩnh Viện không nói gì, chỉ là hốc mắt dần đỏ lên.
Tống Hi đút tay vào túi miễn cưỡng nở nụ cười: “Nếu muốn nói thật sự có yêu cầu gì, chỉ là hy vọng sau này không phải gặp lại bà nữa, mọi người tra tấn nhau lâu đến nhường này, cũng mệt lắm rồi.”
Tống Tĩnh Viện hít mũi, gật đầu thật mạnh: “Chị biết rồi.”
Tống Hi xoay người rời đi.
Được đôi bước lại dừng chân, quay đầu về hỏi Tống Tĩnh Viện: “Vừa nãy chị muốn nói, mẹ chị thế nào vậy?”
Tống Tĩnh Viện trầm mặc trong chốc lát, mới nhạt nhẽo trả lời: “Điên rồi.”
Tống Hi hơi hé môi, một hồi lâu sau mới phản ứng lại.
Nhưng có vẻ như Tống Tĩnh Viện đã chấp nhận được sự thật này: “Ngày ông nội tỉnh dậy, chị có hẹn với bác sĩ cho bà đi kiểm tra, ngày hôm ấy đã cho ra kết quả không được tốt lắm, có triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, chị còn định chờ sau tang lễ của ông nội sẽ dẫn bà đi làm khơi thông tâm lý dài hạn, nào ngờ đâu ngày ấy….”
Hôm tang lễ, Thẩm Đình thấy Tưởng Mạn không ổn nên lập tức dẫn bà ta đến bệnh viện làm công tác trấn định, nhưng lòng bà ta đã bị k1ch thích quá nặng, tái trị liệu không còn dễ dàng nữa.
Trách không được dạo gần đây trạng thái của Tống Tĩnh Viện rất tệ.
Tống Hi nói: “Chị hãy chăm sóc cho bản thân nữa.”
“Ừm.” Tống Tĩnh Viện hờ hững đáp lời, “Chị sẽ đưa bà đi làm thủ tục ly hôn với Tống Tòng An.”
Tống Hi gật đầu, xoay người lên xe.
Trên đường về nhà, Tống Hi kể chuyện của Tưởng Mạn cho Nhiếp Dịch nghe.
Nào ngờ Nhiếp Dịch lại nói, “Đoán ra được.”
Tâm trạng của Tống Hi dù xuống dốc thật nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc, quay sang hỏi: “Chuyện này mà anh cũng đoán được sao?”
Nhiếp Dịch nhìn thoáng qua cô, duỗi tay xoa mái tóc dài rồi mới nói với vẻ hờ hững: “Thẩm Đình đã từng nhắc qua với anh rồi, Tống Tĩnh Viện không muốn chấp nhận nên cả hai còn cãi nhau nữa.”
Nhắc đến cãi nhau, vừa nãy Tống Hi quên hỏi chuyện Tống Tĩnh Viện đã làm hòa với Thẩm Đạc rồi hay chưa, có điều hỏi cũng vô dụng, Tống Tĩnh Viện đã đủ phiền lòng rồi, nếu hai người vẫn chưa hòa hảo thì hỏi ra lại càng tăng thêm buồn não cho cô ấy mà thôi.
Tống Hi nhìn xấp tài liệu di sản trong tay, mất hồn nói: “Em thật sự không ngờ rằng Tống Tòng An lại đi vay nặng lãi.”
Cô không ngờ, nhưng Nhiếp Dịch nhìn qua đã thấu tỏ mọi chuyện: “Ông ta chắc chắn rằng em sẽ cho ông mượn tiền.”
Nhiếp Dịch nhìn thông số mà Tề Quang điều tra về cho mình, khoảng thời gian mà Tống Tòng An vay nặng lãi cũng đúng vào sau cái hôm mà ông ta trở về từ Macao sau khi Tống Thạch hôn mê.
Tống Thạch chưa tỉnh, mà ông ta thì cần tiền gấp, vì thế cách trước mắt chỉ có thể vay nặng lãi, vốn chỉ định mượn trong một khoảng thời gian ngắn, vì chỉ cần đả động được Tống Hi, thuyết phục được cô chuyển nhượng phần di sản ấy thì bước kế tiếp đều rất dễ đi. Tống Thạch nhập viện, hoặc sẽ tỉnh dậy không sớm cũng muộn, dưới sự đồng ý của Tống Hi sẽ đưa số tiền đó cho ông ta, hoặc đến cùng là có qua đời đi chăng nữa, thì Tống Hi nhận được số tiền ấy và thế là nó cũng sẽ thuộc về ông ta.
Chỉ là, kế hoạch chệch đường ray, không ngờ điểm mấu chốt lại bị Đường Nhụy vạch trần.
Nhiếp Dịch nói: “Chắc chắn ông ta sẽ còn tìm em, có chuyện gì thì cứ nói với anh, đừng xúc động tự mình quyết định.”
Tống Hi lại nghĩ đến chuyện Tống Tòng An đã lợi dụng tấm lòng của mẹ mình, bấy giờ còn dám tính kế mình, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi hận thù và hoang đường, gật đầu đáp: “Em sẽ không cho ông ta tiền.”
Tống Hi kết thúc kỳ nghỉ thì đến công ty làm việc.
Có điều, qua hai tuần không đến công ty, bộ phận Giải Trí bấy giờ trông chẳng khác gì cây khô gặp mùa xuân, lật ngược lại hai tuần trước mang bầu không khí điều hiu, lúc này các team đều bận bịu tấp nập.
Tống Hi thấy mà ngây người, nghi hoặc hỏi Trình Tiêu.
Trình Tiêu biết nhà cô có người qua đời, vừa nhìn thấy cô đã biểu đạt một mặt tình cảm tưởng niệm, nhưng sau rồi cũng hưng phấn nói “Cậu chưa biết à? Mà cũng đúng, cậu nghỉ lâu thế mà, bộ phận của chúng ta đã ký được với ‘chị bé học nấu ăn’ đó!”
Tống Hi: “…….”
Chuyện này thì cô biết chứ, tuy rằng cô xin nghỉ phép để điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng công việc ở Thiểm Động sẽ chẳng vì thế mà đình trệ, trước đó Nhiếp Dịch cũng đã đưa bản hợp đồng cho cô xem, rồi lại nói sơ qua cho cô biết rằng sau khi ký hợp đồng, công ty sẽ đánh mạnh vào khoảng lên kế hoạch cho các hoạt động của tài khoản, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên.
Lúc ấy cô đã ký không chút do dự.
Sau đó công ty và cô còn sang lại tên đăng nhập và mật khẩu, và cả những bức ảnh cũng như video trước đó chưa đăng lên, công ty còn mời chuyên gia về để lên kế hoạch hoạt động cho tài khoản này, những ngày ấy tâm trạng Tống Hi không tốt nên không xem qua các hoạt động gần đây, hôm nay bị Trình Tiêu nhắc nhở mới nhớ ra cần phải xem.
Sau khi ký hợp đồng với công ty xong, chuyên viên hoạt động đăng lên ba bài viết, thứ nhất là tuyên bố cô đã ký hợp đồng với Thiểm Động, thứ hai là một video nấu ăn của cô, thứ ba là một bài viết quảng cáo một công ty thực phẩm nổi tiếng.
Ba cái video này, bất kỳ cái nào cũng nhận được lượt xem và chia sẻ cao nhất trên nền tảng, hai tuần trôi qua đã tăng thêm 3 triệu fans.
Cô dùng một acc clone vào tài khoản này xem, Trình Tiêu cũng dò đầu sang, chỉ chỉ video quảng cáo rồi nói với cô: “Nghe bảo chi phí công ty này book Quảng cáo cao cực kỳ, tuy là cũng sẽ chia cho công ty nhưng chị bé này chắc phải kiếm được điên luôn đấy, so với mấy cái quảng cáo vặt vãnh trước kia thì cá kiếm nhiều hơn hẳn!”
Tống Hi: “….”
Sau khi ký hợp đồng, tất cả những khoản lợi nhuận mà tài khoản này tạo nên đều sẽ chia cho Thiểm Động, đến kỳ mới kết toán, vậy nên dạo gần đây cô không nhận được thông báo có khoản đầu vào, trước kia cô chỉ hoạt động nhỏ lẻ, hôm nay nhận được sự miêu tả khoa trương thế kia của Trình Tiêu, có chút tò mò không biết lợi nhuận quảng cáo thu về là bao nhiêu.
Vì công ty đang đẩy mạnh phát triển tài khoản này, nên lợi nhuận cũng chói lọi hơn rất nhiều Blogger khác, thế là trong một thời gian ngắn gần đây, rất nhiều Blogger đã bị phương án hợp tác của Thiểm Động làm cho rung động, từ siêu hot V đến V nhỏ vừa, không ngớt người đồng ý ký hợp đồng, bộ phận Giải Trí cũng vì thế mà bận bịu sấp mặt.
Tài khoản của Tống Hi hiện đang là Blogger có tầm ảnh hưởng lớn nhất của công ty, lấy tài khoản này làm mục tiêu, Trần Ngư cho người làm một phương án hoạt động chuyên nghiệp, rồi lại tìm Tống Hi thảo luận về kế hoạch thực thi.
Trừ công việc hiện tại, Tống Hi còn phải dành thời gian để nghiêm túc tự ngẫm lại nội dung ra video và phương án hoạt động, công việc bù lu bù loa, ấy thế mà cũng dần buông xuống chuyện Tống Thạch mất và Tống Tòng An.
Khoảng thời gian này không phải là Tống Tòng An không tìm Tống Hi, nhưng cô không nhận điện thoại, sau này bị ông ta liên hệ quá nhiều đâm phiền phức, nên cô có nhận một lần.
Điện thoại vừa nhấc đã vang lên tiếng cầu xin đầy đau khổ của Tống Tòng An ở bên kia điện thoại.
Tống Hi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ông có liêm sỉ không vậy? Ông đối tốt với mẹ tôi, hay tốt với tôi à? Dựa vào đâu mà tôi phải đưa tiền cho ông?”
Tống Tòng An nói: “Hi Hi à, bây giờ cũng chỉ có con mới giúp được ba thôi!”
“Tại sao không bán công ty đi?” Tống Hi hỏi vặn lại, “Phương án giải quyết đã có, cớ gì không dùng, tự ông nhìn lại đi, vì để thỏa mãn lòng hư vinh của mình mà không bán nó, vậy ông xứng đáng bị nợ nần bức chết.”
“Sao con lại nói ba như thế?” Tống Tòng An lặp lại, “Tha thứ cho ba một lần nữa thôi được không, Hi Hi? Tin ba, ba nhất định sẽ trả tiền lại cho con.”
Tống Hi vô tình quả quyết đáp: “Không có chuyện đó đâu, Tống Tòng An, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông, hơn nữa, ông tưởng là tôi để ý chút tiền ấy sao? Tôi chỉ không muốn để ông sống tốt mà thôi.”
“Hi Hi!” Tống Tòng An bị con gái mình nhục nhã muốn chết, nhưng ông ta vẫn không nản lòng, “Mẹ con lương thiện là thế, nếu bà ấy con sống nhất định sẽ cho ba mượn tiền, bây giờ con đối xử với ba như thế, bà ấy sẽ trách con đấy!”
“Ông câm miệng!” Tống Hi không sao nhịn được, đứng nơi đầu cầu thang, chửi mắng, “Tống Tòng An, ông có tư cách gì mà nhắc bà ấy! Bà ấy mà trách thì sẽ chỉ trách ông, bà hận ông, tôi cũng hận ông! Con người khốn kiếp như ông, sao lại chưa chịu chết đi!”
Tống Hi mắng xong liền cúp máy, vì quá kích động nên đầu ngón tay cũng run lên, cô ngẩng đầu dựa vào tường, hít thật sâu.
Cửa cầu thang bị đẩy ra, Trình Tiêu dò đầu vào thăm dò, sửng sốt một hồi: “Hi Hi ơi, cậu sao thế, sao đỏ mặt vậy?”
“Không có gì.” Tống Hi đứng thẳng dậy, sờ s0ạng vầng trán căng cứng của mình, rồi như thể không có chuyện gì, hỏi cậu: “Sao thế?”
“À, mở họp ấy! Phải đi báo cáo, mau đến đi!”
Đã đến đợt báo cáo của bộ phận Giải Trí theo giai đoạn, Trần Ngư dẫn theo các cấp dưới có liên quan đến báo cáo lại cho Nhiếp Dịch.
Nhờ việc ký được hợp đồng với Tống Hi mà công tác chủ đạo của Trần Ngư tiến triển rất khả quan, vì còn nhắc đến Hoạt Động và Marketing nên hai Phó Giám Đốc còn dẫn theo các quản lý bộ môn có liên quan đến tham gia cuộc họp.
Một tháng trôi qua với thành tích không tồi, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng, không còn giống với phong cách nghiêm khắc và căng thẳng trước đó mỗi lần Nhiếp Dịch mở họp nữa.
Trần Ngư báo cáo tiến độ ký hợp đồng xong, Phó Giám Đốc bộ phận Hoạt Động đề nghị: “Nếu đã ký hợp đồng với không ít Blogger rồi thì có nên tổ chức một buổi party chào mừng không? Phó Giám Đốc Tôn của chúng ta chịu trách nhiệm mảng Marketing, tiến độ ký hợp đồng sau này chắc chắn cũng sẽ nhanh hơn nhiều.”
Phó Giám Đốc Tôn lập tức cười đáp: “Chúng tôi chỉ mong sao có được một bữa party chào mừng đấy, tuần rồi cũng có lên phương án cho sếp Nhiếp xem rồi, chúng ta ký được với rất nhiều trai xinh gái đẹp, nếu mà tổ chức một buổi party dành cho những KOL thì chắc chắn số lượng người dùng sẽ tăng lên đột biến cho mà xem.”
Cấp dưới của Trần Ngư, chủ yếu phụ trách mảng ký kết cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, nhất là ‘chị bé học nấu ăn’, đúng là phúc tinh của công ty chúng ta mà! Ban đầu thì thuyết phục mãi không được, bỗng dưng lại đồng ý ký, còn vô cùng phối hợp với công ty mình nữa, nhất định phải mời cô ấy!”
Tống Hi ngồi bên dưới, đột nhiên bị cue(*), sau lưng lạnh toát, theo bản năng vội ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Dịch đang ngồi ở vị trí chính giữa.
(*) Cue: bị kéo vào một chuyện gì đấyVừa lúc Nhiếp Dịch cũng đương nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Nhiếp Dịch chợt cong cong.
Tống Hi cảm giác sau lưng lạnh càng thêm lạnh, cô cứ thấy ánh nhìn này của Nhiếp Dịch bao hàm biết bao thâm ý, vì thế mà căng thẳng nhẹ lắc đầu, chỉ thiếu điều viết hai chữ ‘quỳ cầu’ lên trên mặt.
Nhiếp Dịch lại làm như không thấy, chau mày lại.
Đúng lúc này, Phó Giám Đốc Tôn hưng phấn phừng phừng, hỏi: “Sếp Nhiếp, sếp thấy thế nào?”
Trong công ty, số người biết tài khoản này là của Tống Hi không nhiều lắm, trừ Nhiếp Dịch, Trần Ngư ra thì chỉ có Phó Giám Đốc Trịnh là người thường xuyên móc nối các hoạt động với cô, Phó Giám Đốc Trịnh không biết mối quan hệ giữa cô và Nhiếp Dịch, anh ta không làm những công việc liên quan đến các KOL nên không suy nghĩ mấy, chỉ là thấy Tống Hi rất xinh đẹp nên đến lúc ấy nhất định sẽ hút fan điên cuồng cho mà xem.
Thế là Phó Giám Đốc Trịnh cũng vờ như không biết gì, nói: “Nghe đâu Blogger này là một cô bé khá ổn đấy, vẻ ngoài cũng xinh nữa, nên mời.”
Trần Ngư không nói gì, việc đầu tiên mà chị ta làm là quay sang nhìn Tống Hi, lại thấy những động tác nho nhỏ giữa cô và Nhiếp Dịch, trầm mặc dời mắt đi chờ Nhiếp Dịch lên tiếng.
Trong mắt Nhiếp Dịch mang theo ánh cười khó nhận ra, nhìn động tác len lén chắp tay trước ngực của Tống Hi, đáng thương chớp mắt nhìn anh.
Nhiếp Dịch cúi đầu khụ một tiếng, che giấu khóe môi như thể muốn cong lên đến độ để lộ ra nếp nhăn trên mắt, nhạt nhẽo nói: “Được đấy.”
Động tác của Tống Hi chớp mắt đờ ra.
Trình Tiêu huých Tống Hi, hỏi với chiều khó hiểu: “Đang họp đấy, cậu làm gì thế?”
Tống Hi nhanh chóng rụt tay về, sống mà như chẳng còn gì luyến tiếc, đáp: “Tế trời.”
“Tế trời?” Trình Tiêu không sao hiểu nổi, “Vậy phải có vật tế chứ, không có vật tế thì cúng bái có ích lợi gì?”
Tống Hi: “……….”