Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Tết Nguyên đán, Nhiếp Dịch và Tống Hi cùng đến nhà họ Nhiếp ăn cơm.

Trước khi Tống Hi vào cửa, đã được mẹ Nhiếp trông ngóng mong chờ trước cửa nhiệt tình kéo vào trong phòng khách, được đôi ba bước bà mới chợt nhớ ra gì đấy, hỏi: “Nhiếp Dịch đâu?”

“Anh ấy đi đỗ xe ạ.” Tống Hi điềm đạm đáp như thể không có chuyện gì.

“À, bình thường hai đứa đều vào cùng nhau, mẹ những tưởng nó không đến cơ.” Mẹ Nhiếp thuận miệng nói: “Con ngồi đi, mẹ múc cho con chén súp ngọt.”

Trong phòng khách, ba Nhiếp đang chơi cờ với Nhiếp Phong trên ban công.

Tống Hi nhu thuận gọi: “Ba, anh cả ạ.”

Nhiếp Phong nở nụ cười ôn hòa, tâm trạng của ba Nhiếp không tệ, cầm quân cờ lên rồi nhìn cái túi mà cô xách theo: “Hi Hi đến rồi à, hôm nay lại mang món chay ngon bổ gì đến thế?”

Tống Hi mỉm cười, “Gần đây có học được một món rau, lát nữa con cho ba nếm thử ạ.”

“Ngon à!”

Đường Nhụy ngồi trên ghế sa lon xem tivi, Tống Hi bèn gọi chị: “Chị dâu.”

“Các em đến rồi sao?” Đường Nhụy cười khẽ nhận đồ trên tay cô, hất cằm về hướng ban công, ý bảo, “Chú chờ các em từ trưa rồi, chỉ chờ em đến làm mấy món rau nữa thôi đấy.”

Tống Hi cười mỉm, thấy Nhiếp Minh Châu đang ngồi phịch trên ghế salon cầm điện thoại chơi hăng say, duỗi tay gõ đầu cô ấy một cái.

Vừa lúc Nhiếp Minh Châu cũng xong một ván, quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với cô, “Ơ, thím nhỏ đến rồi!”

Tống Hi bị cô ấy chọc ghẹo đến đỏ cả mặt, vội thò tay sang véo một cái.

Hai người đùa giỡn một trận, Đường Nhụy cười khẽ lắc đầu, cầm đồ đi vào phòng bếp.

Tháng mười vừa rồi Tống Hi và Nhiếp Dịch đã cử hành hôn lễ, chuyện xưng hô cũng gây nhiễu loạn lòng dân.

Sau khi Nhiếp Minh Châu biết được chuyện của hai người họ, cũng chợt nhận ra Tống Hi thậm chí còn nhỏ hơn mình một tháng, hà cớ gì lại bảo cô ấy gọi cô là thím?

Cô ấy tỏ ra không phục, Đường Nhụy mới nói: “Không thì sao? Đổi cho con ngang hàng với chú nhỏ, sau này con gọi chú nhỏ là anh trai, nhé?”

Nhiếp Minh Châu nghĩ đến khí thế và hơi thở có thể đè bẹp chết dí người của Nhiếp Dịch, run lẩy bà lẩy bẩy tự biết sợ.

Thật ra Nhiếp Minh Châu cũng vẫn còn ổn, như Tống Hi mới là càng lúc càng xấu hổ.

Vốn là Đường Nhụy, theo lẽ thì cô phải gọi Đường Nhụy một tiếng dì, nhưng vì mối quan hệ với Nhiếp Dịch mà không thể không xem chị như những người con dâu trong gia đình chồng, gọi tiếng chị dâu.

Sau đó là đến Tống Đông Nguyên, dòng họ thân thích trong nhà Tống Hi không nhiều, Tống Đông Nguyên cũng được xem là một vị cha chú thân thuộc nhất, thế mà trong hôn lễ, Tống Đông Nguyên không ngớt lần trêu chọc Nhiếp Dịch, bảo: “Hi Hi là cháu gái tôi, vậy nên sau này cậu…”

Nhiếp Dịch mỉm cười: “Sau này tôi vẫn là anh cậu, thế nên Tống Hi là chị dâu cậu đấy.”

Mọi người ai nấy đều cười vang lên.

Tống Đông Nguyên chỉ biết chỉ vào anh mà cạn cả lời. Trước kia lúc cả hai còn đi học thì tình anh em thắm thiết cho lắm vào, Nhiếp Dịch lớn hơn Tống Đông Nguyên mấy tháng, lời nói lại có sự quyết đoán của một người lãnh đạo, thế nên Tống Đông Nguyên mới cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng ‘anh”.

Nào có ngờ, dâng cháu gái mình tác thành cho anh, anh ta đã không vớ bở được chút gì thì thôi đi, còn có thêm một người ‘chị dâu’.

Nghĩ đến vòng giao thiệp của nhà họ Tống và Nhiếp có quá nhiều giao thoa, trên thực tế sau này Tống Tĩnh Viện và Thẩm Đình mà về lại với nhau, thì hãy còn một mớ hỗn độn đang chờ họ cơ.

Nhiếp Dịch bèn nói với Tống Hi, có sao gọi vậy là được, đừng quá coi trọng nó.

Lúc này mới bớt đi được một mớ quy củ và phiền phức.

Bình thường Nhiếp Minh Châu vẫn gọi Tống Hi bằng tên, chẳng qua thỉnh thoảng cứ muốn trêu chọc cô.

Tống Hi da mặt lại mỏng, chỉ mới kết hôn được hai tháng nên hẵng còn chưa thích ứng.

Hai người đang đùa nhau thì Nhiếp Dịch thay giày đi vào, đôi mắt đen láy từ xa nhìn về phía này, chạm thẳng vào ánh mắt của Tống Hi.

Nét mặt Tống Hi nặng dần, cất đi nụ cười, ngó mặt sang chỗ khác.

Hàng lông mày của Nhiếp Dịch khẽ nhếch, nhưng chỉ im lặng đi về hướng ban công.

Nhiếp Minh Châu liếc nhìn cả hai người, rồi mới dừng lại bên người Tống Hi: “Có chuyện gì vậy, hai người cãi nhau ư?”

“Không có.”

Tống Hi cười nhận chén súp ngọt mà mẹ Nhiếp bưng đến, nói khẽ, “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Nhiếp Minh Châu nhìn vẻ giả vờ chăm chú húp canh của cô, chậc một tiếng, hạ giọng nói: “Tớ không nhìn nhầm đâu, có phải là hai người đã nhận ra được thế nào là khoảng cách thế hệ rồi, đúng không?”

Tống Hi ho khù khụ.

Mẹ Nhiếp vỗ vai Nhiếp Minh Châu: “Hai đứa nói về chuyện gì thế, cháu để Hi Hi ăn ngon xem nào.”

Nhiếp Minh Châu bị mẹ Nhiếp vô tình đẩy sang một bên, nét mặt chực khóc nhìn Đường Nhụy, “Mẹ, con có còn là viên ngọc Minh Châu mọi người nâng trong tay không hả?”

Đường Nhụy cất lời vàng son: “Lớn tướng trưởng thành cả rồi, con phải đối mặt với thực tế.”

Mẹ Nhiếp ngồi bên cạnh Tống Hi, hỏi: “Súp thế nào? Mẹ đã nói dì Lý không cho nhiều đường vào rồi đấy.”

“Ngon lắm ạ.” Sáng sớm Tống Hi không ăn được mấy, thế là uống hết sạch chén súp, âm ấm lót dạ.

Mẹ Nhiếp thấy cô nể mặt như thế, vui mừng khôn xiết, lại hỏi han đôi điều về cuộc sống thường ngày trong tuần qua của hai người, đủ để thấy bà hết sức là hài lòng với cô con dâu mà Nhiếp Dịch mang về đây.

Nhiếp Dịch trừ kiếm tiền giỏi ra, thì cơ bản cũng tự biết lo toan cho bản thân về mọi mặt trong cuộc sống, lúc xưa sống một mình ắt hẳn đã chẳng thoải mái gì cho cam, Tống Hi chịu thương chịu khó, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất biết tiếp thu, một phần là vì có liên quan đến hoàn cảnh cũng như là kinh nghiệm sống của cô, trong sinh hoạt cô luôn chân thành và nghiêm túc.

Thỉnh thoảng mẹ Nhiếp có đến nhà họ một lần, thấy tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn, bàn trà luôn bày hoa quả, thì lại thấy thằng con nhà mình kiếm hời lắm luôn, dù kết hôn có hơi muộn nhưng ánh mắt lại rất chuẩn.

Mẹ Nhiếp nói: “Con đừng vất vả quá, vệ sinh trong nhà cứ để dì giúp việc là được, còn không nữa thì cứ sai bảo Nhiếp Dịch ấy, nó là một thằng đàn ông, phải làm nhiều chút.”

Tống Hi thẹn thùng gật đầu.

Thật ra mọi chuyện trong nhà, nếu không phải là dì giúp việc làm thì cũng sẽ đến tay Nhiếp Dịch, nấu ăn là anh chuẩn bị hết, cô chỉ cần bật lửa rồi nấu, còn ăn trái cây, uống nước gì đấy đều do anh rửa sạch, rót nước sẵn, cô thì hay quá rồi, đến nỗi sinh ra lười biếng, đôi lúc chưa cần nói mình muốn gì là anh đã book hàng ngay cho.

Nếu mà nói có lúc nào anh không nghe theo ý cô, thì chỉ có một việc.

Tống Hi đang thất thần, chợt nghe mẹ Nhiếp gọi cô một tiếng, ngữ điệu có chút chần chờ: “Hi Hi này, con đừng nghĩ là mẹ giục các con nha…, mẹ chỉ hỏi một chút thôi, các con đã có kế hoạch gì, về chuyện sinh con đẻ cái chưa? Nếu trong ngắn hạn mà không có thì cũng không sao cả, mẹ chỉ hỏi thế thôi.”

Bà vừa dứt lời, Tống Hi còn chưa kịp đáp thì Nhiếp Minh Châu đã xông xáo đến góp vui, khoát tay với cô: “Đừng, đừng, sinh con là chuyện lớn, nếu tình cảm mà bất ổn thì những chuyện sau khi đứa con ra đời sẽ rất phiền phức!”

“Con nhỏ này!” mẹ Nhiếp nghe thế thì cho rằng cô ấy ăn nói hàm hồ, “Tình cảm của chú nhỏ con và Hi Hi sao lại bất ổn được… Sao! Hi Hi, con và Nhiếp Dịch có vấn đề gì ư?”

Tống Hi: “…”

Tống Hi sờ trán muốn chiếu lệ cho xong, chợt ánh mắt lóe lên, sau khi ngồi thẳng lưng dậy mới bày ra nét mặt lo lắng, nhìn mẹ Nhiếp rồi nói: “Quả thật là dạo này chúng con có vấn đề nho nhỏ.”

Lần này, ngay cả Đường Nhụy cũng xáp đến gần.

Nhiều người nhìn mình chăm chú như thế làm Tống Hi ngượng ngùng một lát, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn phải cắn răng nói cho xong: “Anh ấy hiện tại không muốn sinh con, nhưng mà con thì muốn… Anh ấy nói thế nào cũng không chịu.”

Nhiếp Minh Châu-thiếu nữ chưa lập gia đình yên lặng rút khỏi cuộc trò chuyện.

Đường Nhụy tò mò hỏi: “Sao cậu ấy lại không chịu?”

Tống Hi lại nhớ đến những ngày đấu khí đấu pháp với anh, thần sắc sa sút: “Ảnh nói công việc bận rộn quá, để qua nửa năm nữa rồi hẵng tính.”

Từ sau khi tài khoản của Tống Hi dẫn đầu bảng kế hoạch ký kết, một năm đổ lại đây Thiểm Động bận tối tăm mặt mày, đương nhiên, thành tích mang về cũng rất nổi bật.

Từ trước đến nay Nhiếp Dịch luôn đặt nặng sự nghiệp, nếu như thái độ của anh đối với chuyện này lại cứng rắn đến thế, thì đúng là không phải chuyện dễ.

Thế là Đường Nhụy cũng lựa chọn rút khỏi cuộc trò chuyện.

Trên ban công ba người đàn ông đàn đánh cờ.

Ba Nhiếp liếc nhìn cái tụ nhỏ chỗ mấy người phụ nữ, cảm khái: “Sau khi Hi Hi về nhà mình, trong nhà náo nhiệt hơn hẳn.”

Nhiếp Phong cũng cười, “Nói không chừng đến cuối năm còn náo nhiệt hơn.”

Nhiếp Dịch chỉ nhìn quân cờ, im lặng, mãi đến lúc này mới nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua anh ấy, nhàn hạ ung dung nói: “Anh muốn thêm người,”

Vừa dứt lời, tiếng la oanh liệt của mẹ Nhiếp vang đến, “Nhiếp Dịch! Con đến đây cho mẹ!”

Nhiếp Dịch không nhúc nhích.

Mẹ Nhiếp lại hét: “Cả lão Nhiếp nữa! Dẫn con mình sang đây!”

Ba Nhiếp buông quân cờ xuống, thở dài nhìn nét mặt bình tĩnh của thằng con nhà mình, liếc xéo: “Thái Hậu có chỉ, đi thôi chứ sếp Nhiếp?”

Mẹ Nhiếp gọi hai ba con họ vào phòng sách.

Tống Hi thở hắt ra, ngồi bên cạnh Nhiếp Minh Châu cùng chơi game.

Cô không bao giờ đấu lại Nhiếp Dịch, nhưng sẽ có người đấu được với anh thôi.

Mãi đến khi dì Lý dọn cơm lên bàn ăn thì cả ba người mới ra khỏi phòng sách.

Tống Hi mong chờ nhìn về phía mẹ Nhiếp. Mẹ Nhiếp lại nói: “Hi Hi mau đến đây nào, hôm nay có bánh sủi cảo nhân cá thu mà con thích ăn nhất đấy.”

Mãi đến tối muộn, khi cô và Nhiếp Dịch phải đi về, vẫn không thấy mẹ Nhiếp nhắc lại về chuyện sinh con nữa.

Tống Hi không nhịn được, trước khi lên xe còn lôi kéo mẹ Nhiếp lại, hỏi: “Mẹ ơi…”

Mẹ Nhiếp vỗ tay cô, “Qua hết sáu tháng cuối năm rồi hẵng tính, cũng không hơn thua chi nửa năm một năm của chúng con đâu, vợ chồng son các con công việc bề bộn, phải chăm sóc tốt cho chính mình, mau lên xe đi, kẻo lạnh.”

Tống Hi: “???”

Trên đường về, Tống Hi vẫn một mực không nói không rằng.

Sau khi vào nhà, Tống Hi đứng ngoài cửa đổi giày, thay áo lông, rồi ném luôn túi lên ghế sa lon, mang dép lê đi xoành xoạch vào phòng ngủ, trầm mặc đi tắm.

Nhiếp Dịch theo sau đóng cửa lại, ném chìa khóa xe vào trong hộp, nhìn thấy ghế salon lộn xộn thế kia, chỉ cười than một tiếng rồi cầm đồ của cô và áo khoác của mình treo lên cùng một chỗ.

Tống Hi tắm xong, mặc váy ngủ đi ra, vốn định dọn lại đống đồ vừa ném, lại thấy tất cả đã ngăn nắp đâu ra đấy, khóe môi không khỏi cong cong.

Trừ phòng khách và phòng ngủ ra, đèn ở các phòng còn lại đều đã tắt, Tống Hi đến nhà bếp rót một ly nước uống, nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm cạnh bên, biết được Nhiếp Dịch đang tắm.

Nhiếp Dịch tắm xong đi ra ngoài thì bốn bề đã chìm vào yên tĩnh, những tưởng Tống Hi đi ngủ rồi, nào ngờ lúc đi ngang qua phòng khách, lại thấy cô ngồi rất nghiêm chỉnh, dàn quân sẵn sàng đón chào quân địch, nhìn anh.

Mấy ngày này cô bé biến thân thành cá nóc, cứ tức giận mãi.

Nhiếp Dịch tỉnh rụi hỏi: “Mấy giờ rồi, không ngủ được ư?”

Tống Hi khoanh tay, vẻ mặt căng ơi là căng, nhìn anh: “Anh đến đây.”

Vô cùng có phong cách của một câu mệnh lệnh.

Nhiếp Dịch nghe mà buồn cười, nhưng vẫn giữ nét mặt ôn hòa như thường, đi chừng vài bước đã đứng trước mặt cô, chờ khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng rất phối hợp cất lời: “Có chuyện gì, em nói đi.”

Tư thế nhìn từ trên cao xuống thế này làm cho Tống Hi mất sạch khí thế, cô thẳng sống lưng, vẫn dùng âm điệu lạnh lùng, hỏi, “Chúng ta đang gây sự đấy, anh có thể gây lại em được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chú Nhiếp: anh có thể đánh em một trận, lên giường.
Nhấn Mở Bình Luận