Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao

Edit: Vân

Ngoài kinh thành trăm dặm, dòng suối róc rách dạo chơi dưới ánh tà dương ấm áp.

Đoàn người Xích Nguyệt quốc bôn tẩu hơn nửa ngày, bây giờ dừng chân bên dòng suối để ngựa nghỉ chân, cũng đợi người sắp xếp chuyện ăn ở quay về dẫn đường.

Để tránh thu hút quá nhiều sự chú ý, bọn họ sớm đã thay phục sức Xích Nguyệt tộc.

Bên cạnh đó còn kéo theo bao nhiêu là tơ lụa, lá trà, thư họa mà Từ gia tặng, cho nên đoàn người trông rất giống thương gia dị tộc xuất hành.

Thu Trừng ở bên ngoài thường mặc nam trang, giờ phủ một thân bạch y như tuyết, tuấn dật cao hoa, nếu nàng ta không phát ra giọng nói thanh thúy kia, người ngoài sẽ tưởng đó là một chàng thiếu niên xinh đẹp lanh lẹ.

Nàng ta múc một gáo nước đầy, nếm thử thấy bình thường mới đưa đến tay Từ Minh Sơ, ân cần nói: “Nương, ngựa xe vất vả, người có chịu được không?”

Từ Minh Sơ nghiêng người dựa vào đầu xe, sắc mặt hơi tái nhợt.

Từ khi nghe tin mẫu thân bệnh nặng qua đời vào năm ngoái, thân thể nàng ta bỗng trở nên hư nhược; sau này về nương gia gặp lại song thân, tâm tình vui vẻ, nghỉ ngơi điều độ, cộng thêm ít đi lại đường dài thì đã khôi phục bảy tám phần.

Nhưng gần đây khổ nỗi chia xa, hàng đêm khó tĩnh; hôm nay vội vàng về nước, suốt đường nàng ta cứ buồn nôn, tay chân lạnh như băng.

Uống được hai ngụm, nghe tiếng chó cầu khẩn ư ử, nàng ta nhét gáo hồ lô vào tay nữ nhi.

“Để Đại Mao Nhị Mao xuống xe hoạt động một chút.”

A Lục đáp lời, xoay người mở hết chốt ở cửa xe.

Cửa vừa hé ra, song khuyển liền chen nhau đẩy cửa, vọt ra như tên bắn, hưng phấn cọ tay A Lục rồi ngậm bánh trong tay cậu bé, hai con ăn xong thì lập tức khoái trá xông tới bên suối.

Chúng vừa xoay vòng ngâm người trong nước, vừa uống nước phì phì, còn đuổi theo lá rụng trên nước, sủa ăng ẳng, hai con chạy loạn thành hai cái bóng xám.

Thu Trừng hết nhìn Đông lại nhìn Tây: “Đào dại ở bờ bên kia chín rồi, ta hái một chút cho mọi người đỡ thèm nhé!”

Nàng ta ỷ mình biết võ, gì cũng muốn tự làm, ngay cả đánh nhau cũng muốn xông lên trước tiên, hôm nay cưỡi ngựa nửa ngày, nhất định là cần thư giãn gân cốt.

A Lục gọi Đại Mao Nhị Mao, thấy song khuyển được chơi liền quên hết, bèn thuận tay vơ lấy hộp, đuổi theo Thu Trừng phía trước.

“Công chúa, đợi đệ với!”

“Hừ!” Thu Trừng ngăn nó lại, “Đã bảo gọi là ‘tỷ’ rồi mà! Đến Xích Nguyệt quốc, đệ cứ gọi tỷ là ‘tỷ’ như thường đi! Hi hi!”

“Tại sao?” A Lục ngạc nhiên mở to mắt.

Thoáng thấy ngoài bìa rừng có bóng người chậm rãi đến gần, đoán là người sơn dã, Thu Trừng không quá để ý, đáp: “Bởi vì tỷ không có đệ đệ, không ai gọi tỷ như vậy hết!”

A Lục nhoẻn miệng cười: “Không phải Mao Đầu và các công tử nhà nhị gia đều gọi công chúa là ‘biểu tỷ’ sao?”

Thu Trừng nhảy lên cây, vặt đào ném về phía nó: “Không giống nhau chút nào! Tỷ chỉ muốn có một người gọi mình là ‘tỷ tỷ’! Đệ không biết rồi, tỷ chỉ có một vị huynh trưởng lớn hơn tỷ tròn mười tuổi! Nhìn thì ôn tồn lễ độ, nhưng bên trong tinh ranh vô cùng! Trong đầu toàn là ý xấu muốn bắt nạt trẻ con!”

A Lục chặc lưỡi.

Thu Trừng thấy nó bị dọa sợ thì cười đùa: “Yên tâm, chỉ cần đệ đàng hoàng nghe lời, tỷ đây nhất định sẽ bảo vệ đệ!”

Trong chốc lát, chiếc hộp đã đựng đầy ắp, tiểu A Lục không khỏi phải dùng hai tay ôm lấy; Thu Trừng lại ném mấy chiếc khăn lụa xuống, sau đó phấn khởi nhảy xuống đất.

Không còn cành lá ngăn trở, bây giờ nàng ta mới thấy rõ người đang từ từ đến không phải thôn dân gì đó, mà là một nam một nữ.

Nam tử có thân hình cao lớn cường tráng, mắt như chuông đồng, quần áo xám giản dị, khí độ phóng khoáng mà bất phàm.

Nữ tử mặc áo tím đậm với hoa văn sẫm, vạt trước treo một một đôi còi làm bằng xương trắng toát, búi tóc đơn giản, dung mạo đoan trang xinh đẹp, khí chất ưu nhã, tuổi tác chừng bốn mươi.

Nhìn về phía Đại Mao Nhị Mao đang bì bõm ở suối cạn, hai người kia vô ý nhíu mày một cái.

Thu Trừng không khỏi nhìn thêm mấy cái, lại thấy không nên gây chuyện, bèn kéo A Lục về.

Bước lên tảng đá lớn qua suối, nàng ta rửa sạch từng quả đào, đưa lên miệng nếm thử một miếng, hài lòng khoe với phụ mẫu đằng xa: “Cha! Nương! Đào ngọt lắm này!”

Hạ Nhược Chiêu đỡ Từ Minh Sơ lên xe ngựa, nghe vậy thì nhìn lại, cười hiền từ: “Khuê nữ, chúng ta tới khách xá mười dặm phía trước thôi, nương con phải nghỉ ngơi!”

“Được!” Thu Trừng lên tiếng đáp lại.

Đại Mao Nhị Mao thấy tất cả mọi người chuẩn bị lên xe thì nhảy lên đá lắc mình điên cuồng, chợt hứng thú với hai người lạ đang đến gần, chúng không hẹn mà cùng chạy đến bờ bên kìa.

Từ Minh Sơ sợ song khuyển hù dọa người ta, vội vàng kêu: “Đại Mao! Nhị Mao! Mau trở lại!”

Song khuyển từng đừng Từ Hách căn dặn nhiều lần là phải ngoan ngoãn nghe lời Từ Minh Sơ, nghe giọng nàng ta bỗng hơi chần chừ, nhưng vẫn chọn tiếp tục đi tới trước, nhào vào phụ nhân áo tím.

Mọi người khiếp sợ.

Thấy đại khuyển sắp làm người ta bị thương, A Lục kêu la om sòm, bỏ đào lại, chạy như bay đến ngăn.

May mà Đại Mao Nhị Mao chỉ không ngừng ngửi ngửi nữ tử, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó vẫy đuôi, rồi lấy đầu mình cọ vào tay đối phương.

Nữ tử cực kì kinh ngạc, dường như do dự không biết có nên đưa tay sờ bọn chúng hay không.

Từ Minh Sơ khẽ giãy khỏi trượng phu, tiến lên trước vài bước, gọi song khuyển lần nữa.

Đại Mao Nhị Mao đồng thời dừng lại, có điều vẫn không muốn rời đi.

A Lục bước nhanh về phía trước, cung kính hành lễ với hai người kia: “Xin lỗi vì không để ý kĩ chó nhà mình, khiến hai vị sợ hãi rồi!”

Ánh mắt sắc bén của nữ tử đặt lên người nó, rồi lại quét qua đám người ở đối diện, giọng nhàn nhạt: “Không sao. Chư vị từ đâu tới? Muốn đi về phía Tây sao? Để làm gì?”

“Bẩm phu nhân, chủ tử nhà ta vẫn thường lui tới giữa Đại Tuyên và Xích Nguyệt, có chút vốn nhỏ làm ăn.”

A Lục đã được dặn dò từ sớm, không được tiết lộ thân phận.

Nữ tử như có điều suy nghĩ, khoát tay một cái, tỏ ý bảo nó dắt đại khuyển đi.

Đại Mao Nhị Mao vẫn lưu luyến không rời, sau khi chạy qua dòng suối nhỏ, hình như lo Từ Minh Sơ sẽ giận, bọn chúng không để ý lông còn ướt mà liều mạng cọ cọ trên người nàng ta để lấy lòng, mà nàng ta thì đang yếu không có sức, suýt nữa thì bị xô ngã.

Từ Minh Sơ cười, xoa đầu bọn chúng, “Lần sau không được chạy lung tung nữa! Biết chưa?”

Dứt lời, nàng ta tự tay đút bọn chúng hai miếng thịt khô, sợ song khuyển nghịch nước bị lạnh, nàng ta sai người cầm vải mềm sạch tới, tỉ mỉ lau cho.

Trước khi lên xe, nàng ta lơ đãng nhìn đôi nam nữ ở đằng xa, thấy hai người thờ ơ tản bộ dọc suối, nói chuyện trời đất, tựa hồ không để bụng đến sự cố nhỏ khi nãy.

Nàng ta thầm thở phào nhẹ nhõm, miệng nhỏ cắn một miếng đào dại, nước quả ngọt thanh quẩn quanh tại đầu lưỡi, trấn an sự lo âu.

*************

Đêm đó, đoàn người Xích Nguyệt quốc ngủ lại khách xá bên núi, hộ vệ thay nhau gác đêm, một đêm trôi qua yên ổn vô sự.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhược Chiêu lo lắng thân thể thê tử không chịu được đường sá xa xôi, cố ý đợi mọi người chỉnh trang xong xuôi chờ lệnh thì mới gọi nàng ta thức dậy chải đầu rửa mặt, đồng thời ân cần bưng cháo tổ yến đã hầm kĩ vào tận phòng.

Từ Minh Sơ vẫn mặc xiêm váy trang nhã như thường, để khỏi trễ nải thời gian, nàng ta chỉ ăn vội nửa chén rồi quyết định lên đường.

Nàng ta được thị tỳ đỡ xuống lầu, bên dưới trừ nhóm người bọn họ thì chỉ có hai ba thực khách và tiểu nhị bận rộn xởi lởi.

Sau khi lên tiếng chào Thu Trừng, A Lục, nàng ta lục túi vải dầu, định đút mấy miếng thịt khô cho song khuyển thì trong rừng núi chợt truyền ra tiếng hươu kêu hú* như ẩn chứa điều gì.

(*) (editor: tiếng hươu kêu rất chói tai)

Ai nấy đều thấy kì lạ, riêng song khuyển lập tức dựng hai tai, bốn chân hơi gập, có vẻ sắp phát thú tính!

Chỉ trong chớp mắt, tiếng kêu lại vang lên lần nữa.

Đại Mao Nhị Mao đột nhiên co chân chạy như điên, kéo A Lục ngã trên đất, sưng hết cả mặt mũi!

Tình huống dị thường lần này khiến mọi người đều bất ngờ không kịp đề phòng.

Thu Trừng quyết định rất nhanh, cầm trường tiên đặt trên bàn, thi triển khinh công vọt ra.

Hạ Nhược Chiêu kêu lên: “Thu Trừng! Đừng đuổi! Để lát bọn chúng về!”

Nhưng mà bóng người Thu Trừng nhanh như gió quét, đã biến mất ngoài cửa khách xá từ lúc nào.

Từ Minh Sơ sốt ruột cho ái nữ, vội vàng đẩy trượng phu một cái, nói gấp: “Ngây ra đó làm gì! Còn không sai người bảo vệ nữ nhi?”

Lúc này Hạ Nhược Chiêu mới hạ lệnh, sai hai hộ vệ đắc lực nhất theo sát đằng sau.

A Lục bò dậy với dáng vẻ nhọ nhem, chấp lễ với đôi phu phụ: “Là A Lục không trông chừng bọn chúng kĩ càng, A Lục sẽ đuổi theo ngay!”

Nó không thèm để ý tay chân toàn bụi bặm mà nhấc chân ngắn chạy thẳng.

Hạ Nhược Chiêu đỡ Từ Minh Sơ ngồi lên ghế bành ở khách đường, miệng lẩm bẩm: “Nàng thích loại đại khuyển này thì để ta phái người đi Bắc Liệt tìm là được! Cố tình lấy ở nương gia làm gì? Dù có muốn mang đi thật thì cũng nên chọn mấy con còn nhỏ, dễ thuần phục ấy! Chúng lớn rồi, muốn huấn luyện sẽ khó lắm!”

Hai chữ “thuần phục” bỗng nhắc nhở Từ Minh Sơ.

Đại Mao Nhị Mao rất ít khi chủ động lấy lòng người lạ, mà từ hoàng hôn hôm qua đã hơi có vẻ khác thường.

Lần này lại bỏ mặc mọi thứ để chạy đi…. Chẳng lẽ là gặp được chủ nhân trước kia?

Nghĩ đến đây, nàng ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Lỡ đây là hành động thăm dò xem song khuyển có phải “Thám hoa lang” không, sau khi bại lộ, đối phương sẽ truy từ vương thất Xích Nguyệt quốc về Từ gia ở kinh thành dễ như trở bàn tay!

Mẫu thân thủ tiết hơn nửa đời và phụ thân bị chôn sâu ở tuyết địa mấy chục năm của nàng ta vất vả lắm mới có cơ hội bù đắp, chuyện giờ sẽ hỏng hết mất!

Mất song khuyển là chuyện nhỏ, người nhà tổn thương là chuyện lớn!

“Mau! Mau tìm mấy đứa Thu Trừng về! Đi mau lên!” Từ Minh Sơ bỗng nhiên đứng dậy, bước vọt ra.

Hạ Nhược Chiêu đưa tay ngăn nàng ta, định hỏi thêm, nhưng lại bắt gặp hai mắt rưng rưng của thê tử, dáng vẻ trấn định xưa nay thoáng xuất hiện một tia sợ hãi.

“Đừng nóng! Ta đi ngay đây!” Hắn ta cầm trường đao lên, mang theo bốn tên cận vệ, dặn dò những người khác, “Bảo vệ vương… phu nhân cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã kéo dây cương, phóng người lên ngựa, giơ roi dẫn đầu.

Từ Minh Sơ chạy lên mấy bước, nhìn vó ngựa tung khói trần xa xa, người bất giác đổ đầy mồ hôi.

Gió núi phất qua, thổi mù bụi đất vàng xám, chỉ còn lại đường dài vắng vẻ và núi rừng rậm rạp.

Tiếng ồn ào cứ xa dần, xung quanh yên là bầu không khí yên lặng đến mức quỷ dị.

Đứng ngây ngẩn trong khoảng thời gian nửa chung trà, nhưng mỗi một khoảnh khắc đều khiến nàng ta vô cùng đau khổ.

Thở ra một hơi thật sâu, nàng ta đang định về nội đường ngồi xuống thì bỗng đằng sau vang lên mấy tiếng nặng nề liên tiếp.

Nàng ta hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy nam nữ hộ vệ, thị tỳ, thực khách, tiểu nhị đều xụi lơ ngã xuống bàn hoặc dưới đất, ai nấy nhắm chặt hai mắt, bất tỉnh nhân sự!

Khách xá yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt của nàng ta như sắp nảy ra khỏi cổ họng.

Nàng ta không kịp kiểm tra xem hạ nhân còn sống hay đã chết, vội xách váy nhảy lan can chạy ra bên ngoài, định gọi trượng phu vừa rời cửa không lâu.

Trong tĩnh lặng, bốn phương tám hướng thoáng truyền tới tiếng bước chân, toàn bộ đều xúm lại quanh nàng ta.

*************

Có thể là tuổi trẻ khí thịnh, sau khi Từ Thịnh đề nghị tổ phụ mẫu đi xa tạm lánh, sáng sớm hôm sau đã chuẩn bị xe ngựa và lương khô xong xuôi, kể cả chìa khóa của biệt viện bốn hướng Đông Tây Nam Bắc cũng đưa tới cho bọn họ chọn tùy ý.

Không hiểu sao Nguyễn Thời Ý lại sinh ra ảo giác bị tôn tử đóng gói đưa ra khỏi cửa.

“Thịnh Nhi, cháu cũng không thể nghe gì tin nấy như vậy được!” Từ Hách dở khóc dở cười, “Bên họa viện ta còn chưa liên lạc, thánh thượng cũng chưa cho nghỉ mà!”

Từ Thịnh cười nói: “Người cứ yên tâm đi! Thánh thượng đang bận kế hoạch đến Long sơn săn bắn mùa thu, tuy ngài ấy không giỏi cưỡi ngựa săn bắn, nhưng cứ một năm hoặc nửa năm lại ra vẻ một chút, hiệu triệu các võ quan hăng hái tham dự, nghe nói đã hạ chiếu lệnh đại tướng quân về rồi.”

“Đoán chừng trong một, hai tháng nữa, thánh tâm sẽ dời tới hành cung, chỉ cần người cáo bệnh nghỉ ngơi là được. Thánh thượng trạch tâm nhân hậu, lại vô cùng yêu mến người, há sẽ vì người biến mất mười ngày nửa tháng mà giận dữ?”

Nguyễn Thời Ý thấy bốn chiếc xe ngựa dừng ở hậu viện, ngạc nhiên hỏi: “Hai ta mà cần điều động nhiều tới vậy sao?”

Từ Thịnh đắc ý nháy mắt: “Đánh lừa dư luận đấy mà! Ba chiếc xe và tùy tùng sẽ chia ra đi đến Lan viên, Ly khê và biệt viện thành Nam, còn xe của hai người muốn đi đâu thì đến đó, cháu không xen vào nhé!”

“Cháu đâu cần gấp như thế này?” Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thời Ý bỗng trở nên cực kì nghiêm túc, “Làm chuyện xấu gì định giấu chúng ta hả? Mau thành thật khai báo!”

“Không phải! Người ngẫm lại xem, sắp tới nhất định phụ thân phải theo việc săn bắn mùa thu, chạy tới chạy lui vào ra kinh thành. Tiểu tử Lam Dự Lập kia vì ở cùng nha đầu Thu Trừng, trễ nải mấy ngày liền, tối qua đã ra roi thúc ngựa đi cả đêm đến Tây Bắc truy tìm dấu vết… Cháu phải thu xếp ổn thỏa cho hai người rồi mới yên tâm đi tìm hắn.”

Gương mặt anh tuấn của Từ Thịnh tỏ rõ nghiêm nghị.

Quen biết với Diêu Đình Ngọc hai năm, qua lại không nhiều, nhưng đã tham gia vào chuyện “giả chết”, nếu xảy ra gì không hay, trong lòng hắn ta khó mà yên được.

Từ Hách và Nguyễn Thời Ý nghe hắn ta nói, giống như hai bọn họ còn không ngoan ngoãn thu dọn hành lí, rời xa kinh thành thì sẽ làm trễ công cuộc tìm tung tích Diêu Đình Ngọc vậy.

Trao đổi mấy câu đơn giản xong, hai người nhanh chóng thu xếp một ít nhu yếu phẩm, họa cụ, quần áo, trang sức, mang theo Trầm Bích và một nha hoàn khác, sau khi nói lời từ biệt với Chu thị thì leo lên một chiếc xe ngựa.

Lúc xe ngựa khởi hành, tim của Nguyễn Thời Ý đột nhiên quặn đau, sau đó tâm trí cũng hoảng loạn một hồi.

Nàng không hiểu được vì sao, chỉ hơi cắn môi, không nói gì.

Trên thực tế, “nơi thanh tĩnh” mà Nguyễn Thời Ý nói là một ngôi chùa cổ ở rừng già ngay chân núi Tây Bắc.

Đó là nơi bạn cũ Không Tịnh đại sư của Từ Hách ở khi còn sống.

Từ Hách “sau khi chết” mấy năm mới nổi danh khắp thiên ạ, không ít người dò la được, Không Tịnh đại sư và “Tham Vi tiên sinh” vừa là sư vừa là bạn, bèn rối rít đến cửa viếng thăm, cầu tranh của đại sư.

Không Tịnh đại sư vì tránh phàm nhân, sau khi lặng lẽ gửi lại bức họa phu phụ Từ Hách và cặp song sinh thì ẩn náu với đệ tử trong núi, thoáng một cái đã hơn hai mươi năm, sáu năm trước đã viên tịch ở đây.

Tuy khi đó Nguyễn Thời Ý không biết đại sư từng vẽ một bức tinh mĩ cho một nhà bốn người của mình, càng không biết bức họa bị Từ Minh Sơ bướng bỉnh cất giấu, nhưng nàng vẫn bảo Từ Minh Dụ mua thôn trang ở lưng chừng núi và nhà cửa xung quanh chùa cổ, giúp đỡ sửa chữa chùa cổ để lấy kỉ niệm với cao nhân tiền bối.

Nàng biết Từ Hách chưa từng đến đây, mượn cơ hội này liền đưa hắn đến chơi, đồng thời giấu tên họ, định ở hai ngày thì tìm chỗ khác.

Lúc này, hạ thu giao mùa, tiếng ve ngày càng xôn xao, tuyên bố mùa nóng chói nhất năm sắp kết thúc.

Núi sâu tĩnh lặng, phong cảnh như tranh, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, đáng lẽ phải hứng thú dồi dào, ngọt ngào ấm áp.

Nhưng Từ Hách tưởng nhớ cố giao, Nguyễn Thời Ý thì nhớ nhung nữ nhi, lại còn Diêu Đình Ngọc sống chết không rõ, khiến cho mây đen chất chứa trong lòng, bầu không khí yên lặng khó bề tưởng tượng.

Khi tiếng trống chiều vang lên, tiếng mõ, tiếng tụng kinh cũng dần nối tiếp.

Từ Hách chậm rãi đi ra khỏi căn buồng cũ của Không Tịnh đại sư, thấy thê tử rảnh rỗi ngồi bên cây bồ đề già mấy trăm năm trước điện thì tiến đến đón.

Vừa hay một cơn gió thổi qua, tán cây rung xào xạc, vài phiến lá tàn đung đưa rơi xuống hệt cánh bướm tung bay.

Nguyễn Thời Ý thản nhiên đứng dậy, nhìn hắn dưới khung cửa vẽ hoa văn phức tạp.

Cây trâm khảm ngọc quấn dây vàng đính hoa sen hắn cố ý chế tạo cho nàng được nắng ấm phản chiếu chói lọi.

Dịu dàng thùy mị, dung quang khuynh thành, đế giày xanh xinh xắn đặt giữa cụm hoa lan, váy trắng bằng gấm thêu tinh xảo, môi hương khẽ mở, chậm rãi muốn nói.

Không cần một chữ nào, lời nói đã truyền cả qua sóng mắt, khiến cho vạn vật thế gian đề trở nên mờ nhạt.

Dường như Từ Hách có một loại dự cảm.

Hình ảnh tốt đẹp này sẽ khắc thật sâu trong lòng hắn, mãi mãi bất diệt.

Có lẽ, đến cuối, đây sẽ là khoảnh khắc sau cùng trong đời hắn có thể nhớ tới.
Nhấn Mở Bình Luận