Chương 113: Ngoại truyện 1 (Thượng)
Edit: Malbec
Mùa thu năm mười chín Khánh Hòa, ngày hội sắp tới.
Hồ Hoài Nam quốc khói sóng mịt mờ, thuyền nhỏ trôi nổi, hòn đảo lơ lửng.
Đá xanh trải đường ven bờ hồ, lá vàng rơi xuống đất, chỗ đất trống đầu câu bày đầy các kiểu hàng rong, còn có gánh xiếc, chơi cờ, người thuyết thư tụ tập, cộng thêm dân chúng vây xem, náo nhiệt xôn xao.
Từng đợt mùi hương đậm đặc bay tới từ sạp đồ nướng bên cạnh dưới cầu Thạch Ngưu, dẫn ra con sâu thèm ăn trong bụng người qua đường, sạp hàng nho nhỏ đứng xếp hàng thành hàng dài, từ lúc chạng vạng tối.
Xoay nướng da thịt heo, thịt dê, lòng gà được đặt trong lửa than lăn đi lăn lại, miếng thịt nạc mỡ vừa phải một khi nướng lên, mỡ béo ứa ra, bên ngoài cháy sém bên trong mề, da giòn mùi thịt.
Nướng với bột thì là, hoặc đơn giản sau khi nướng chín chấm giấm trắng trộn tỏi, sốt mơ các loại món nhắm, đơn giản lại khiến người ta hận không thể nuốt đầu lưỡi vào trong bụng.
Sạp hàng nho nhỏ này cả trong lẫn ngoài toàn bộ do một vị nam tử mặt mọc đầy râu buôn bán.
Người này thân hình cao lớn, có vẻ hơi gần, áo xám nón đen, râu ria rậm rạp che mặt, khó phân biệt tuổi tác.
Nhưng từ kiếm mi lãng mục, ngón tay thon dài mà thấy, hình như tuổi không quá ba mươi, vô cớ mang theo sự trầm ổn lõi đời không tầm thường.
Hắn chưa từng nói nhiều, càng không chủ động hét lớn buôn bán, lại bận rộn chân trước giẫm chân sau, rước lấy ánh mắt hâm mộ của chủ cửa hàng bán bánh canh, mỳ sợi, hấp bánh ngọt xung quanh.
Mặt trời lặn trăng hiện lên, sương cỏ thơm ngát, người ngắm trăng và dạo quanh hồ rộn rộn ràng ràng.
Nhưng nam tử này dọn sạp sớm, đưa những vật cái bàn, lò nướng, than đốt dùng thừa này nhường cho hai sạp hàng lân cận, tuyên bố muốn về quê, chỉ mang theo tiền bạc, nhanh chóng rời khỏi.
- --Buôn bán phát đạt với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Tính toán thời gian hắn ở lại đây hơn bốn năm rồi.
Vừa nãy có người bắt chuyện với hắn, lại không ngừng nhìn chằm chằm hắn... Là lúc đổi chỗ ở.
Âm thanh sáo trúc đàn hát xa xôi dương dương, từ xa lại gần theo thuyền hoa, đuổi kịp bước chân vội vàng của hắn.
Ngày xưa, hắn chưa từng nhìn nhiều; hôm nay như ma xui quỷ khiến, lúc nghe thấy tiếng du khách ngạc nhiên thích thú, không hiểu sao lại xuất hiện một chút lưu luyến với hồ Hoài sắp rời xa.
Ba mươi năm qua này, hắn tồn tại nán lại không dưới mười địa phương, vùng núi, thôn xóm, trên thuyền, phố xá sầm uất... Lấy tên họ, nghề nghiệp, thân phận, bề ngoài khác nhau trải qua cuộc sống mai danh ẩn tích.
Mặc dù đã luyện thành một thân bản lĩnh lại như chó nhà có tang, cá lọt lưới, chim sợ cành cong.
Không có cội nguồn, không có nhà, không biết tương lai đi con đường nào.
Tiếng ồn ào kéo dài một lát, hắn quay đầu mà nhìn, nhưng trông thấy một ca cơ váy ráng ngũ sắc ngồi trong thuyền hoa sáng rực.
Đầu ngón tay gảy nhẹ tì bà, môi đỏ mềm mại mở ra, mỹ nhân cảnh đẹp đẹp như họa, diệu âm diệu vận diệu dung tình, khiến cho người xung quanh tán thưởng không thôi.
“Hôm nay là ngày hội, là vị đại gia danh thương, tài tử phong lưu nào có thể trèo lên lên thuyền thưởng thức Linh Âm cô nương nhã tấu?”
“Đúng vậy! Quan thương tử đệ xung quanh muốn gặp riêng giai nhân, mong mà không được!”
“Vị khách này có thể độc chiếm cảnh xuân trên thuyền một mình, quả thực khiến người khác ghen tị!”
Bên trong tiếng nghị luận, gió hồ thổi rèm cửa lên, mọi người nhất thời im lặng.
Công tử trẻ tuổi ngồi đối diện ca cơ kia mặc một bộ gấm bào màu xanh nhạt, nhìn qua ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tay cầm quạt xếp ngà voi chạm khắc, khí khái phi phàm.
Đèn chiếu xuống rạng rỡ, dung mạo kinh người, lông mày như vẽ, da trắng mềm mại, môi không bôi mà đỏ cười yếu ớt.
Dáng dấp tuấn dật đặc biệt như thế, công tử tướng mạo mỹ lệ, chín phần mười là nữ giả nam trang.
Nếu đổi lại mặc nữ tranh chắc chắn làm yến ghen oanh thẹn.
Thanh niên kinh doanh sạp đồ nướng chỉ nhìn hai mắt, đờ đẫn quay người, vì thính giác nhạy bén lờ mờ nghe được mấy người xì xào bàn tán, không khỏi nhíu mày lại.
Lại nhìn ‘Quý công tử’ trên thuyền kia, áo bào hoa lệ, chắc hắn xuất thân từ gia đình giàu có, có nhiều hộ vệ đi theo... Có lẽ không cần lo lắng.
Hắn cười thầm mình lo nhiều, ôm lấy hộp tiền, hòa vào chợ đêm người người nhốn nháo.
**
Trở lại chỗ ở, thu thập đồ cá nhân, thanh niên một lòng nghĩ thừa dịp lễ hội cửa thành không đóng, đi về phía Bắc trong đêm.
Theo bóng đêm thâm trầm, bờ nam hồ Hoài vẫn ầm ĩ như cũ, bờ bắc thì lâm vào tĩnh mịch.
Thanh niên đi vòng trong đường mòn rừng thưa, bước chân vội vàng, đạp lá không tiếng động.
Chỗ đèn đuốc thưa thớt, bóng tối hoạt động làm hắn nghi ngờ trong lòng hành tung bị nhìn thấu, không khỏi tập trung tư tưởng đề phòng.
Nhìn chăm chú thật kỹ, đá xanh dội lại ánh tranh, bốn năm tên áo đen cường tráng hiệp lực nâng một cái bao tải cực lớn lên, chạy nhanh về phía bắc.
Rõ ràng bên trong không phải đựng hàng hóa mà là người sống giãy dụa trong đó.
Tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn giống như bị bịt miệng, phát ra tiếng ưm, yếu đuối bất lực, là nữ tử.
Vừa có kháng cự, cũng có tiếng **, dường như... Bị hạ dược?
Thanh niên vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng ở đêm hôm khuya khoắt thế này, mấy tên nam tử ngang nhiên dùng hương câu hồn bắt cóc nữ tử, chắc chắn không chỉ vì tiền tài.
Thử nghĩ một cô gái yếu ớt nếu bị mấy người làm nhục, chắc chắn phải đối mặt với áp lực nặng nề bắt nguồn từ chính bản thân và bên ngoài, nói không chừng... hương tiêu ngọc vẫn.
Chuyện thương phỉ Nam quốc cấu kết nhìn mãi thành quen, thanh niên sợ gây ra phiền toái, lại không thể thấy chết không cứu, quyết định theo dõi trước, rồi xem tình huống ra tay.
Mấy người kia khiêng nữ tử đến trạch viện dựa vào núi, ở cạnh sông bên bờ hồ, bên trong điêu lương tú hộ (*), thủ vệ tuần tra.
(*)Dùng tranh màu trang trí xà nhà lớn, dùng cẩm tú bao quanh cột đình, miêu tả công trình kiến trúc xa hoa
Thanh niên thân thủ nhanh nhẹn, nhảy vọt qua nóc nhà cây cối hòn non bộ ở góc phòng, nhìn thấy nữ tử bị người khiêng đến một thiên sảnh trang trí tinh xảo.
“Địch Tứ gia, người tới, quả thật là một nữ tử!” Giọng nói một người lộ ra hưng phấn.
Một nam tử hơn ba mươi tuổi mặc cẩm bào trong sảnh cười nhạt nói: “Có biết là thiên kim nhà ai?”
“Ách... Nghe giọng nói không giống người bản địa, một nữ hộ vệ thiếp thân võ công cực cao, chúng ta tìm người mặc bộ y phục cùng màu, nhảy vào hồ tạo ra cảnh tượng giả nữ tử này say rồi rơi xuống hồ, thừa dịp mọi người nhao nhao nhảy xuống nước cứu người trói nàng ta lại, đưa tới chỗ ngài.”
“Hừ! Tối nay dám đoạt Linh Âm cô nương với Địch Tứ ta! Hại ta mất hết mặt mũi trước mọi người thương hội! Nên cho cô nàng này một chút giáo huấn! Để cho nàng biết được, ở Hoài thành này phải xem ánh mắt của ai!”
Thanh niên lắng nghe bên ngoài, suy đoán cô nương nữ giả nam trang kia đã gây họa trong vô tình.
Linh Âm cô nương kia chính là ca cơ nổi tiếng nhất nơi này, bán nghệ không bán thân, người chạy như vịt.
Địch Tứ này hẳn là khoe khoang khoác lác trước mặt thân bằng hảo hữu và người cùng nghề, muốn là người đầu tiên mời thể hiện giọng hát ở Trung Thu, không ngờ bị một vị khách không tên tha hương chặn mất, liền sắp đặt gây rối, bắt đối phương đến cho hả giận.
Cởi bao tải ra, lộ ra khuôn mặt nữ tử bị bắt.
Ngọc quan rơi xuống, tóc đen trút xuống như thác nước, nổi bật lên da thịt trơn bóng như châu ngọc, mặt mày mũi môi trời sinh yêu dã.
Tác dụng của rượu và thuốc làm sắc mặt nàng ửng hồng, phát ra cảm giác mị hoặc lòng người khắp nơi.
Cho dù mặc bào phục nam tử cũng khó giấu dáng người thướt tha, thân thể lả lướt.
Địch Tứ nhìn không chớp mắt quan sát nàng, cười khẽ mang theo khiêu khích, lại có đắc ý.
“Khó chịu? Gia mở trói cho nàng, được được... Xoa xoa?”
Dứt lời liền cởi dây thừng hai chân nhưng vải bố trong miệng mà dây trói trên tay lại mặc kệ.
Nữ tử nửa tỉnh nửa mơ hồ ngà ngà say, miễn cưỡng tê liệt ngã xuống, giống như muốn kháng cự nhưng lại không chịu nổi dược tính, mặc người chém giết.
Địch Tứ cười hài lòng, khoát tay với kẻ có nốt ruồi đen: “Lui xuống trước đi, gia xong việc lại thưởng các ngươi xử lý.”
Kẻ kia hưng phấn xoa tay, ý cười hèn mọn, khom người lui ra, còn tri kỳ đóng cửa lớn thiên sảnh.
“Chậc chậc chậc.” Địch Tứ dùng ngón tay nhấc khuôn mặt phù dung nữ tử kia lên “Thuốc này vốn là chuẩn bị cho Linh Âm, nhưng mà... Mặc dù ngươi lớn hơn mấy tuổi, tư sắc lại không thua nàng nửa phần... Nhìn cũng là quen tới lầu xanh... Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc? Gia sẽ hưởng dụng thật tốt, đảm bảo ngươi sung sướng lên mây.”
Ngực nữ tử phập phồng, khóe mắt mang theo nước mắt, trong miệng có tiếng ô ô.
Lúc Địch Tứ kia đang cười mỉm kéo áo bào, đèn đuốc trong phòng đồng thời tắt hơn nửa.
Bóng xám vút qua, sau gáy chợt lạnh, hai mắt hắn trợn lên, ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
**
Thanh niên vai gánh bao hành lý, một tay ôm hộp tiền, một tay vác nữ tử kia như khiêng gạo, né qua người tuần tra, nhảy vọt mấy lần, nhảy ra khỏi trạch viện xa hoa.
Hắn có chút ấn tượng với vùng này, dựa vào ký ức tạm thời đưa người đến một tiểu viện bên cạnh bến tàu.
Nơi này sử dụng làm nhà kho tạm thời lúc thu hoạch sen, hắn từng làm culi chỗ này.
Trước mắt không phải mùa hái, chỉ dùng để bỏ đồ linh tinh, ban đêm không có ai, khóa cửa tùy tiện bị mở ra.
Hắn đặt nữ tử trên một cái ghế xếp trong phòng, lấy vải bố bịt miệng ra thay nàng, rồi cởi dây trói ra, lập tức múc nước giếng đến cho nàng, giúp phục hồi tỉnh táo.
Uống từng ngụm lớn xong một bát nước, nàng nhìn chăm chú hắn giây lát, ánh mắt hơi mơ màng, giọng nói mềm mại: “Ngươi là người phương nào, vì sao cứu ta?”
“Đi ngang qua, không thể nhìn bọn họ giở trò xấu.”
Thanh niên đối diện với ánh mắt mệt mỏi lười biếng quyến rũ của nàng, vẫn suy nghĩ nên xử lý củ khoai nóng bỏng tay này thế nào.
Đối phương dường như dược tính khó trừ, khoan thai đứng lên, đưa tay che hướng mặt hắn, đáy mắt ẩn chứa trêu chọc.
Thanh niên không muốn thừa dịp người gặp nguy, lập tức lùi về phía sau, nào đoán được nàng tiện tay kéo một cái, mạnh mẽ kéo xuống một mảnh râu giả.
“Hì hì, chàng trai giả bộ thành thục cái gì!”
Thanh niên rất là tức giận, nể tình tinh thần hồ đồ, nhịn không phát tác: “Đưa ta!”
Nữ tử lung la lung lay đứng không vững, ngắm nghía hắn một lát, nói lầm bầm: “Tại sao phải che mặt? Xấu chết đi được! Mệnh lệnh ngươi xé toàn bộ cho ta!”
“Cô nương uống nhiều quá...”
“Ta mới không phải cô nương!” Nàng đột nhiên nhào về phía hắn, mạnh mẽ túm rơi râu giả một bên khác của hắn.
Một khuôn mặt gồm cả ôn hòa và cứng rắn hiện ra trước mắt.
Thanh niên vốn là tránh được nhưng nhìn nàng lắc qua lắc lại, nếu như thật sự né tránh nàng bổ nhào về phía trước, nàng nhất định sẽ ngã như chó đớp cứt.
Tốn sức cứu nàng ra, tự nhiên không nên để nàng vô cớ bị thương.
“Vậy... Ngươi nghỉ một lát, chờ lúc tỉnh táo có thể đi lại, ta mang ngươi về bờ nam tụ họp với thuộc hạ.” Hắn không muốn so đo nhiều với nàng, dịch cái ghế cho nàng lần nữa, ra hiệu nàng ngồi xuống “Ta ra ngoài cửa coi chừng.”
“Ngươi cứu ta là vì ta lớn lên xinh đẹp?” Nàng nắm chặt một khúc ống tay áo của hắn, ngữ khí trộn lẫn ba phần ngây thơ.
“Không phải.”
Nữ tử nổi giận: “Sao thế? Ta không đẹp sao?”
“...”
Sự thật chứng minh, nói chuyện với một người uống quá nhiều lại bị dược khống chế không cách nào khai thông.
“Quá nóng...” Nữ tử nhìn chăm chú dung mạo tuấn lãng của hắn, ung dung cởi đai ngọc vốn lỏng lẻo rộng rãi xuống “Ta khó chịu chết rồi, ngươi nhìn không tệ, dáng dấp đẹp mắt, không bằng đi theo tỷ tỷ?”
“...!”
Thanh niên không biết nên khóc hay cười, đợi da tuyết nõn nà bày ra từng tấc trước mắt, phong cảnh hiện rõ, hắn mời ngầm hối hận – Vì sao không điểm huyệt đạo nàng sớm?
Bây giờ lại động thủ, chính là không tôn trọng.
Hắn quay đầu không nhìn nàng: “Ngươi bị người không đứng đắn hạ dược không đứng đắn, tỉnh lại đi...”
Nàng cười hì hì ôm lấy cổ hắn: “Nguyên nhân ngươi cứu ta là vì ta bị hạ dược không đứng đắn là?”
Trong hô hấp mang theo ngọt ngào hoa quả và mùi cồn rượu, lòng hắn rung động, sợ dược này có thể truyền nhiễm qua hơi thở, đưa tay đẩy nàng theo bản năng...
Bỗng nhiên bị sự ấm áp mềm mại đã lâu không gặp lấp kín lòng bàn tay, hắn hơi thất thần.
“Hóa ra đây mới là nguyên nhân ngươi cứu ta!” Nữ tử cười ý tứ sâu xa “Giả bộ đơn thuần gì chứ?”
Thanh niên cuống quýt buông tay, đẩy hai cánh tay nàng ra.
Nhưng mà đối phương kiên trì không bỏ, tỉ mỉ ngửi mùi thịt nướng còn sót lại trên râu tóc hắn: “Ngửi mùi ngươi thật là ngon... Cho tỷ tỷ nếm một miếng được chứ?”
Nàng một bên cười đùa một bên bóp hắn chọc hắn, còn làm bộ muốn gặm hắn.
Ép sát từng bước, chuyên chọn vị trí mẫn cảm nhất yếu nhất, hiển nhiên am hiểu sao chuyện điên loan đảo phượng.
Thanh niên bị nàng ôm ấp yêu thương, không ngừng kêu khổ.
Rõ ràng làm chuyện tốt, để nữtử này tránh khỏi bị làm nhục, ngược lại nàng lại ức hiếp hắn, khiêu khích hắn... Thiên lý ở đâu?
Trải qua ngươi đẩy ta cướp, tình cảnh hoa lệ không chịu nổi.
Hắn tự nghĩ sống hơn năm mươi năm, gần hai mươi năm thật vất vả ép mình thanh tâm quả dục, bỗng dưng bị một vưu vật nóng như lửa dây dưa, suýt chút nữa không nhịn được nghĩ muốn làm gì thì làm...
Giữ gìn trước khi đê đập đổ sụp, hắn thi triển khinh công lướt qua, nhặt ngoại bào nàng vứt trên mặt đất lên, mạnh mẽ quấn lên người nàng; sau đó lấy dây thừng ra quấn mấy vòng liên tục, trói nàng như bánh chưng, đặt nằm ngang dưới đất.
“Ngươi, ngươi lại quấy nữa! Đem ngươi ném cho Địch Tứ kia!” Hắn một bên chỉnh áo bào, một bên cảnh cáo nàng.
Suy nghĩ quỷ dị nào đó chợt lóe qua, hắn nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ... Ngươi cũng không kháng cự chuyện kia?”
Có lẽ cử động hắn làm nàng nén giận hay là ngôn ngữ của hắn khiến nàng nhục nhã, nàng cắn môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Vặn vẹo giãy dụa hết thời gian nửa chung trà, cuối cùng nàng nhắm mắt thiếp đi.
Không biết sao, khóe mắt có nước mắt.
**
Đêm tĩnh mịch im ắng, thanh niên khoanh chân ngồi cạnh cửa, dựa vào ánh trăng dần xuyên đồng tiền thành chuỗi.
Nếu không phải nghĩ tới làm người tốt đến cùng, hắn mới chẳng muốn quản nữ nhân kỳ kỳ quái quái này.
Ước chừng thời gian bốn canh, chợt nghe nữ tử kia “a” một tiếng.
Tỉnh rồi.
Đầu tiên nàng dùng sức giãy dụa, giận tím mặt: “Ai! Ai dám bắt cóc bản quận...”
Trấn định tinh thần lại chú ý bốn phía, thấy thanh niên đứng lên, có lẽ nàng mơ hồ nhớ lại gì đó, lúng ta lúng túng nói: “Thiếu hiệp, làm phiền ngươi mở trói...”
Thanh niên ra sức một chút, dây thừng bị chém thành mấy khúc.
Nữ tử giống như bị giật nảy mình, bỗng nhiên ngồi dậy, giật mình y phục chỉ quấn qua loa một chút, vội vàng giơ hai tay lên khép lại.
Bởi vậy thanh niên đưa ra phán đoán, nàng đã không chịu ảnh hưởng hiệu lực của dược, đứng dậy ném y phục treo trên ghế cho nàng, tự lánh đi ra khỏi phòng.
Không lâu sau, nữ tử mặc áo bào lên, bước nhỏ vọt ra, nhìn chung quanh.
Thanh niên cười yếu ớt: “Nhà xí bên tay trái, vạc nước ở bên cạnh.”
Vừa nói vừa đưa cho nàng một chiếc đèn sứ vừa đốt lên.
Nữ tử cụp mắt nhận lấy, không để tới cảm xúc khác, bước nhanh đi vệ sinh.
Sắc trời tờ mờ sáng, thanh niên lượn quanh viện một vòng, lấy ra một cái xe ba gác từ chỗ dỡ hàng, ném bao đồ tùy thân, hộp tiền lên.
Đợi nữ tử trở về, hắn chỉ xe ba gác: “Nếu như ngại mệt mỏi thì ngồi trên xe, ta đẩy ngươi về.”
“Ngươi là ai? Tên gì? Làm gì?”
Mấy canh giờ trước nhiệt tình như lửa, bây giờ đột nhiên thay đổi một mặt cảnh giác.
Thanh niên vốn dĩ không xem nàng là chuyện quan trọng, nhưng đối diện với cặp mắt quyến rũ lại ngầm mang theo lạnh lẽo, đáy lòng của hắn dâng lên một cảm giác quỷ dị.
- -- Nữ tử này, rất có địa vị.
“Ta... ta bán đồ nướng bên hồ, bọn họ đều gọi ta ‘Lão Diêu’.”
Hắn chần chờ nửa ngày, nói ra tên giả dùng để sinh hoạt bốn năm ở Hoài thanh, lấy hết sức dùng ngữ khí khiêm nhường, miễn lộ vẻ ngông cuồng.
Trên áo xám quả thực nhiễm mùi thơm gia vị, cho dù lúc nướng đồ mặc tạp dề nhưng dưới chân vẫn có chút mỡ đông.
Việc này hắn không nói láo.
Nữ tử mặt nghiêm túc lập tức nở nụ cười: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Lại xưng ‘Lão Diêu”!”
“Không nhỏ.”
Ánh mắt nữ tử ngắm nhìn thân thể hắn, cười ngả ngớn một tiếng: “Ừm, không nhỏ hoàn toàn chính xác.”
Thanh niên sững sờ, đã hiểu ý đùa giỡn bên ngoài lời nói của nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm, chắp tay nói: “Nếu như cô nương ngại tại hạ quản việc không đâu, như vậy cáo từ.”
Nữ tử bước lên xe ba gác, tìm chỗ thoải mái dễ chịu ngồi xuống: “Không phải nói muốn đưa ta đi sao? Đưa người bình an nhất định có thù lao.”
Thanh niên im lặng không nói, chậm rãi đẩy xe ra nhà kho.
Bánh xe chạy trên đường nhỏ gập ghềnh, bóng lưng nữ tử nghiêng ngả theo, yểu điệu đẹp đẽ.
“Cám ơn ngươi... Đã cứu ta.” Nàng im miệng không nói thật lâu, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, nhỏ giọng phá vỡ cục diện bế tắc “Nhất thời mạo phạm, xin thông cảm.”
Thái độ nàng đoan chính không ít, thanh niên mỉm cười đáp lại, không nói nhiều.
Góc đông bắc hồ Hoài rừng cây thanh tịnh, chỉ có thỉnh thoảng vang lên tiếng nước hồ vỗ bờ lay động trộn lẫn với tiếng côn trùng kêu vang.
Trên hồ sương mù mờ mịt ẩm ướt cỏ thơm, ánh trăng mơ hồ nhảy vọt trên gợn sóng.
Gió thu thổi mát lạnh, ngược lại đưa tới ấm áp.
Trong cuộc đời thanh niên từng lãnh hội đao quang kiếm ảnh, một mình đạp khắp thiên sơn vạn thủy, từng thấy đồng hoang sa mạc lớn, cũng từng lưu luyến thị trấn ầm ĩ, nhưng chưa từng có một khắc giống như lúc này, tĩnh tâm thưởng thức bóng đêm yên tĩnh lại thần bí này.
Chớ nói chi là có người làm bạn.
Đường nhìn như dài dằng dặc, lại cảm giác ngắn ngủi.
Lúc nữ tử đang ngồi chơi trên xe, một đoàn thuộc hạ mặt mũi tràn đầy lo lắng, toàn thân ướt đẫm, tất cả mọi người quỳ bịch xuống, từng người sợ hãi như gặp đại dịch.
“Quận chúa! Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!
Nữ tử ưu nhã bước xuống xe ba gác sơ sài, lạnh lùng mỉm cười một cái: “Chớ vội thỉnh tội, lập tức phái người cầm lệnh bài đến bờ bắc hồ Hoài, bắt Địch Tứ tới quan nha! Ngoài ra, A Bình mang bức thư tới Kinh thành cho ta, ta phải có lời giải thích từ tiểu hoàng đế!”
Thanh niên mới biết, nữ tử xinh đẹp hành vi quái đản này lại là quận chúa Hoàng gia Đại Tuyên, phong hào Hàm Vân, họ Hạ tên Tiêm Lạc.
Nàng giấu thân phận, đến Nam quốc du lịch, vì yêu mới tặng ca cơ nổi tiếng đó nhạc phổ tì bà thất truyền đã lâu, dành được lời mời lên thuyền.
Chuyện vui phong nhã, ngày tốt cảnh đẹp, nàng chỉ dẫn theo hai ba tên hộ vệ; những người còn lại giả mạo làm lữ khách không liên quan gì, thuê hai chiếc thuyền khác, bảo trì khoảng cách nhất định theo đuôi phía sau, không ngờ bị Địch Tứ chui vào sơ hở.
Thanh niên tự xưng ‘Lão Diêu’ ý muốn cáo từ, bị Hạ Tiêm Lạc ngăn lại.
“Tiểu Diêu, ngươi tuổi trẻ tài cao, một thân bản lãnh, trà trộn trong chợ búa không khỏi đáng tiếc, không bằng đi theo... Không bằng theo ta về kinh thành Đại Tuyên, mưu cầu nghề nghiệp chính, mở ra khát vọng?”
Thanh niên lường trước đối phương đường đường là quận chúa, sau khi say lộ trò hề, nếu không giết hắn diệt khẩu, đoán chừng đặt hắn bên người mới có thể yên tâm.
Kế hoạch của hắn vốn là rời khỏi Hoài châu, dùng cái cờ này theo nhân mã phủ quận chúa lên phía Bắc tìm đường ra khác, cũng không thể không thử.
Không do dự nhiều, thanh niên gật đầu đồng ý.
Hạ Tiêm Lạc lầm tưởng hắn cố ý leo lên quyền quý, cười xem xét hắn tường tận: “Tên đầy đủ của ngươi là gì?”
“Diêu Đình.”
Hắn vốn tên là “Dụ Đình.”
Hạ Tiêm Lạc cười mỉm: “Rõ ràng là chàng trai tuấn lãng như ngọc, bản quận chúa tặng ngươi chữ ‘Ngọc’, về sau... Ngươi gọi là ‘Diêu Đình ngọc’ được rồi!”
Thanh niên lưu vong đổi tên đổi họ trên đường hơn mười lần, mỗi lần đều phải quên đi quá khứ; lúc này lại đổi tên lần nữa, liền ra vẻ vui vẻ cảm ơn.
Không ngờ rằng, cái tên đặt theo ý muốn lâm thời này đi theo hắn hết nửa đời sau.