Edit: Malbec
Dưới sự giúp đỡ của đám người Từ Minh Lễ, Từ Thịnh, Lam Dự Lập, Tĩnh Ảnh lại lần nữa lấy lên ‘Trình Tĩnh Dĩnh’, vào lại nội đình ti.
Tên đầy đủ của nội đình ti là nội đình vệ chỉ huy sứ ti, ba chức năng lớn, thứ nhất phụ trách canh phòng trực đêm Hoàng đế; thứ hai, đảm nhiệm điều tra bí mật trong hoàng thành; thứ ba, có chức trách thủ tiêu mật vệ tiền triều, giám thị nhà lao Hoàng gia.
Hồng Hiên, Từ Thịnh, Lam Dự Lập tuấn lãng bất phàm, sinh ra tôn quý con em thế gia, đều thuộc ngự tiền thủ vệ, khi tình huống đặc biệt hoặc nhiệm vụ khẩn cấp sẽ điều phối khác; mà Tĩnh Ảnh trước đây vì võ công xuất chúng, chủ yếu xử lý điều tra việc cơ mật và công việc bắt giữ.
Bây giờ Tĩnh Ảnh mất tích mấy năm, ban đầu quay về nội đình ti khiến cho hậu quân đô đốc thống lĩnh toàn ti hết sức đau đầu.
Nàng là một nữ tử trẻ tuổi, tuyệt đối không thích hợp làm ngự tiền thủ vệ; nếu như phục hồi nguyên chức, thống lĩnh mật thám tiến hành điều tra lại sợ cổ độc có hậu họa, tiết lộ cơ mật, để nàng trông giữ nhà lao càng là dao trâu mổ gà.
Vì Từ Thịnh ngầm kích động, các đồng liêu đều đề xuất để Tĩnh Ảnh đảm nhiệm dạy bảo huấn luyện người mới, bồi dưỡng và đóng góp càng nhân tài hơn vì nội vệ ti.
Trước mắt đây là biện pháp tốt nhất không thể nghi ngờ.
Tuần giữa tháng chín, trải qua một hệ liệt sát hạch, Tĩnh Ảnh trở lại phủ huấn luyện nội vệ thuở thiếu thời.
Xưa nay nàng là nhân vật truyền kỳ trong nội đình ti, cộng thêm danh tiếng ‘Trưởng tức Thủ phụ’, mọi người càng khách khí trọng nghi lễ với nàng.
Nếu nói điều làm nàng khó xử nhất, không gì bằng phải giảng giải mấu chốt võ học cho một đám thiếu niên nam nữ mười ba mười bốn tuổi.
Nàng vốn ít nói, không thích giao lưu cùng người khác, mà lúc này thường bị người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột vây quanh, ríu ra ríu rít hỏi thăm không ngừng, hại chứng đau đầu của nàng suýt nữa phát tác.
Lúc cần phải trực, phần lớn Tĩnh Ảnh ngủ lại tiểu viện độc môn phủ nội vệ, lúc hưu mộc lại mang một ít lễ vật về Từ phủ thỉnh an hai vị trưởng bối, tiện thể đến thăm Từ Thịnh bị nàng làm bị thương.
Trên dưới Từ phủ hết sức kinh ngạc với chuyện này, vui mừng nhất tất nhiên là Từ Thịnh.
Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu gánh trách nhiệm giải cổ độc cho Tĩnh Ảnh, hắn từng đưa ra dự tính xấu nhất – Trình chỉ huy sứ mặt lạnh có lẽ sẽ hận hắn, từ đó không qua lại với nhau nữa.
Sau khi từng có tiếp xúc da thịt, hắn muốn ngừng mà không được lại cả ngày lẫn đêm nơm nớp lo sợ, trong lòng toàn nhận định một ngày kia, người ngủ bên gối ôm hắn sẽ trở mặt không nhận.
May mắn, Tĩnh Ảnh cố hết sức thoát khỏi sự che chở của Từ gia vẫn có lòng lo liệu cảm ơn.
Dù không có bao nhiêu chủ đề chung với người Từ gia, nàng tuyệt đối không hành sự mạnh mẽ, đạm bạc vô tình như lời đồn đại trước kia.
Hắn chịu vết thương nhỏ chút xíu, có thể tranh thủ sự đồng tình của nàng, đáng giá.
Thời gian trôi mau, đến giữa tháng chín vết thương trên Từ Thịnh cơ bản đã không sao, bắt đầu quay lại nhậm chức.
**
Cuối tháng chín, trời xanh không mây, cây thông trồng quanh sân không bị ảnh hưởng bởi sương thu, xanh đậm như thường.
Tĩnh Ảnh buộc tóc nam tử, mặc võ phục màu đen, đang chuyên tâm hướng dẫn ba bốn mươi tên thiếu niên tiến hình diễn luyện đao kiếm trong phủ nội vệ trống trải.
“Chúng ta luyện đao đơn, mặt đơn mở lưỡi đao, dùng bổ, chặt, đâm, gọt, đánh, đâm, vẩy dưới phần lớn tình huống, động tác biên độ lớn, lấy công làm chủ, phòng thủ làm phụ; mà điều khiển kiếm ngắn lại công thủ cân đối, thích hợp với...”
Ngày thường nàng kiệm lời ít nói, lúc liên quan đến truyền thụ nội dung chính lại không keo kiệt ngôn từ chút nào, kiên nhẫn giảng giải đặc thù và cách dùng của các loại vũ khí đao, kiếm, dao găm, cung, nỏ.
Sau khi nhận ra Từ Thịnh trước sau như một đứng bên ngoài hơn mười trượng, nàng giả bộ hồn nhiên không biết, giảng giải như thường lệ...
Thật sự không biết, giọng nói lanh lảnh tự dưng xen lẫn hai phần câu nệ.
Hoàn tất biểu diễn, nàng để các học viên tự mình luyện tập, giả vờ không để ý nhìn khắp bốn phía.
Nhìn trộm thoáng qua một cái liền nhìn thấy bóng người cao ngất sau cây kia, vẫn không có ý định quấy rầy như cũ, nàng mới âm thầm thở ra nhẹ nhàng.
Phủ nội vệ chủ yếu là cất giữ vật tư nội đình ti, dùng để huấn luyện học viên, cách tường cung khoảng năm trăm bước, nội vệ trực trong cung vốn là không cần tới làm bất luận giao tiếp gì.
Từ Thịnh liên tục xuất hiện ở đây ngày qua ngày, khơi lên lòng hiếu kỳ của bọn nhỏ.
Hai tên thiếu niên quân tịch bên cạnh giả vờ giả vịt luyện tập với nhau, vừa nhỏ giọng thảo luận.
“Người kia là ai? Nhiều lần nhìn thấy hắn lén lén lút lút nhìn trộm chúng ta luyện công!”
“Nhìn phục sức... giống như là nội vệ, có lẽ chỉ đi ngang qua!”
“Ôi! Các ngươi đều không nhìn ra sao? Người kia tuổi còn trẻ, nhất định là có ý với Trình giáo đầu chúng ta!”
Lúc này, một thiếu nữ tóc để chỏm xuất thân phủ Đô úy nói xen vào: “Ta nghe nói, lão đại của chúng... vậy mà là con dâu Từ thủ phụ đại nhân!”
“Vậy mà vẫn có người dám công khai dòm ngó giữa ban ngày ban mặt! Nên giáo huấn một lần thật tốt mới đúng!”
Thính lực Tĩnh Ảnh rất tốt, xuyên qua âm thanh đao kiếm va chạm tóm được rõ ràng các học viên đang tranh luận, liền ho nhẹ hai tiếng.
Bọn nhỏ lập tức im lặng không nói, ra dáng đối chiến.
Tĩnh Ảnh điềm nhiên như không có việc gì, nội tâm lại không tránh khỏi thổn thức.
Người đời không thể nào hiểu rõ quan hệ nàng và Từ gia, càng không thể nào đoán được thanh niên dấu vết hoạt động quái lạ này chính là trượng phu của nàng, đường đường Đại công tử phủ Thủ phụ.
Cuộc hôn nhân xấu hổ này, trong thời gian ngắn sợ là không giải quyết được.
**
Đến tuần cuối tháng mười một, vị nam tử thần bí kia mượn ly do lạ lùng ‘đao cùn cẩn đổi’, ‘áo giáp không vừa người đến đổi’, ‘đến thăm ấu đệ của huynh đệ’ xuất hiện bên ngoài sân Tĩnh Ảnh hướng dẫn người mới, mỗi lần đều né tránh không dám lộ mặt, dẫn tới rất nhiều người không rõ tình huống ngờ vực vô căn cứ.
Có người đồn, giáo đầu tướng mạo xinh đẹp mới tới chọc người ngấp nghé.
Tĩnh Ảnh muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ngày hôm đó tuyết lớn, một đám học sinh ở trong lớp học đọc sách cổ võ học, Tĩnh Ảnh tìm hai quyển sách, ngồi trên bục giảng xem sách.
Lửa than ấm áp, thỉnh thoảng có đốm lửa nhỏ tóe lên thưa thớt, làm tôn lên sự yên tĩnh trong phòng.
Chợt nghe tiếng đạp tuyết nhỏ vụn ngoài cửa sổ, nàng liếc xéo nhìn về phía cửa lớn khép hờ, quả nhiên lại thấy bóng lưng người kia hoảng hốt rời đi.
Các học viên thuận theo ánh mắt nàng liếc trộm ra bên ngoài, lập tức thì thầm với nhau giống như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Tĩnh Ảnh bất đắc dĩ để sách xuống, người lướt đi như cưỡi gió, gọi thẳng tên: “Từ Thịnh!”
Bước chân Từ Thịnh dừng lại, cười lúng túng nhìn lại: “Ta quấy rầy ngài giảng bài?”
Hôm nay hắn mặc thường phục, trên bào gấm màu xám đậm có thêu hoa văn lá trúc Từ gia, bên ngoài khoác áo choàng hạc xanh nhạt, không thể che hết sống lưng thẳng tắp, vai rộng eo hẹp của hắn.
Con cháu Từ gia mỗi người mày kiếm xếch lên, tóc mai như đao cắt, dung nhan tuấn mỹ trời sinh, Từ Thịnh càng là người nổi bật.
Sau khi thành niên ngũ quan nảy nở, công tử bột tự phụ ngây thơ và ngông cuồng ngày càng bị trầm ổn độ lượng thay thế.
Tĩnh Ảnh chớp mắt nhìn hắn chăm chú, không thể tránh khỏi nhớ tới sự dịu dàng của hắn ngày xưa, tim không hiểu sao nhảy một cái.
Cửa sổ phía sau lặng ngắt như tờ, giấu đi mấy chục đôi mắt nhỏ theo dõi.
Gương mặt Tĩnh Ảnh như bị ngọn lửa liếm qua, tiến lên mấy bước, thấp giọng hỏi: “Ngươi năm lần bảy lượt chạy tới chỗ này vì chuyện gì?”
Đại khái Từ Thịnh không lường trước được mình sẽ sớm bị bắt bài, đôi mắt hẹp dài tràn đầy lúng túng, vò đầu nói: “Cũng không có việc gì... gần đây lúc ngài về Từ phủ đều đúng lúc ta không ở nhà, rảnh rỗi liền muốn đến nhìn chút... dù sao, đám... mèo kia thật sự nhớ ngài.”
Tĩnh Ảnh mím môi đè nén độ cong khóe môi, trợn mắt liếc hắn một cái..
- -‘Mèo’ là chỉ chính hắn?
Quả thật, lúc vai hắn bị thương chưa lành, mỗi lần nàng vấn an Chu thị đều không quên ân cần hỏi thăm hắn.
Lúc này hắn đã không còn đáng ngại, tất nhiên là nàng không cần phải tận tâm tìm hắn, tránh khỏi nhớ lại những ký ức cũ tươi đẹp kia.
Hắn lại cứ cách vài bữa lại đi dạo trước gót chân nàng, muốn quên hắn từng ly từng tý, khó càng thêm khó.
Giữa suy nghĩ, gió táp tuyết bay, bước chân Từ Thịnh di chuyển, dáng người ngang tàng di chuyển đến hướng đầu gió, gấp gáp chặn tuyết thổi tới vì nàng.
Trong lòng Tĩnh Ảnh ấm áp, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi có chuyện tìm ra, muốn tới thì tới, đừng tàng hình nặc ảnh (*), khiến cho giống như làm trộm vậy.”
(*)Thành ngữ Trung quốc che giấu dấu vết hoạt động, không cho người khác biết. Trích từ 'Đặng Tích Tử - Vô hậu thiên'
“Ta, ta...” Hắn lập tức nghẹn lời.
Tĩnh Ảnh bổ sung: “Cứ quậy như thế không biết được sẽ truyền ra lưu ngôn phỉ ngữ (*) gì.”
(*)lời đồn đại chuyện vô căn cứ
Từ Thịnh ngơ ngác: “Lưu ngôn phỉ ngữ?”
“Bọn nhỏ lại không thấy rõ ngươi là người phương nào, còn nói ngươi là đăng đồ tử từ đâu tới...”
Từ Thịnh cao hơn nàng nửa cái đầu, vì chiều theo nàng mà cố ý cúi đầu, trong vô hình kèm cảm giác tủi thân: “Ta chỉ muốn cố hết sức không quấy rầy ngài làm việc, ngược lại quên mất sẽ phá hỏng thanh danh của ngài.”
Tĩnh Ảnh thầm mắng hắn “Tên ngốc”.
Chỉ thanh danh của mình nàng bị phá hỏng thôi sao?
Hắn cái tên không lộ mặt ong bướm vây quanh nàng ‘Trưởng tức Từ gia’ này, cũng hỏng thanh danh Từ đại công tử của hắn!
Từ Thịnh thấy nàng im lặng không nói gì, lúng ta lúng túng nói: “Ngài còn phải dạy học sinh, ta không làm phiền nữa.”
Tĩnh Ảnh trầm tĩnh ngước mắt, đối diện với dáng vẻ lưu luyến không rời lại ra vẻ thoải mái của hắn, không khỏi lòng mềm nhũn, giọng nói ấm áp: “Ngày mai là sinh nhật Thái phu nhân, đúng dịp ba ngày nghỉ của ta, nếu như ngươi không có việc đợi ta thêm nửa chén hương.”
Từ Thịnh thoáng chốc không kịp phản ứng, sững sờ nhìn tuyết lộn xộn trên lông mi nàng.
Tĩnh Ảnh chỉ nói hắn không tình nguyện: “Sao vậy? Có việc à?”
“Ta chờ.”
Từ Thịnh suy nghĩ cẩn thận ngụ ý của nàng thật vất vả, bỗng chốc mở cờ trong bụng.
Bị nhiệt độ trong mắt làm bỏng, nàng không biết làm thế nào, xoay người rời đi.
Trở lại trong ánh mắt trêu chọc của đám học viên, Tĩnh Ảnh nghiêm mặt, giảng nội dung chính trên sách cho mọi người, sau đó thống nhất sắp xếp nhiệm vụ, mới tuyên bố tan học.
Từ Thịnh đứng một mình lẳng lặng chờ trong gió tuyết, nụ cười chưa từng để nguội.
Nhìn thấy nàng lững thững ra khỏi lớp học, vẫn là một thân võ phục phong phanh kia, hắn không chút do dự cởi áo khoác bên ngoài xuống, thuận tay choàng lên cho nàng.
Động tác này rước lấy một mảnh âm thanh cười đùa.
- -quang minh chính đại đến thế, tất nhiên là chính chủ tới rồi.
Từ Thịnh đỏ mặt tai nóng, cười lúng túng: “Xin lỗi, ta... sợ ngài lạnh, không nghĩ nhiều.”
Ấm áp trên vai Tĩnh Ảnh hòa vào đáy lòng, nói khẽ: “Bên ngoài ngươi ta là phu thê, ngẫu nhiên thể hiện ra yêu mến nho nhỏ, cần gì phải chú ý.”
Từ Thịnh cho nàng một câu bao dung, dung nhan anh tuấn vui vẻ giống như ánh sáng trời quang ba tháng mùa xuân tràn qua.
Muốn nắm tay nàng cùng về cuối cùng không có can đảm.
**
Đông đi xuân tới, thời gian như trước.
Ngoại trừ ngày nghỉ về Từ phủ, phần lớn Tĩnh Ảnh ở lại phủ nội vệ huấn luyện chuyên cần, dụng tâm nghiên cứu truyền thụ cho học sinh thế nào.
Có lẽ do thường cùng làm bạn với bọn hậu bối, nụ cười của cô dần nhiều hơn, không còn hiếm thấy.
Từ Thịnh vẫn thỉnh thoảng chạy tới, xa xa nhìn Tĩnh Ảnh dẫn đội rèn luyện, lúc nàng rảnh rỗi theo nàng thưởng tuyết ngắm băng, đưa nhu yếu phẩm, đường mới làm, canh vừa hầm tới, chưa từng lời biếng.
Trong mắt người ngoài, bọn họ bận bịu với công việc, tương kính như tân, cam nguyện hi sinh ân ái triền miên để cống hiến vì xã tắc, là tấm gương sáng cho quan viên trẻ tuổi.
Chỉ có người trong cuộc mới biết được, tình hình thực tế hoàn toàn không phải là chuyện như vậy.
Tĩnh Ảnh cho rằng, trước khi chưa chính thức hòa ly, Từ Thịnh chăm sóc theo lễ phép và hữu nghị.
Mà Từ Thịnh thì thừa dịp còn có cơ hội đối xử tốt với nàng, nỗ lực hết khả năng của mình, không để lại nuối tiếc.
Đã từng bên nhau sớm chiều, đi ngồi không rời si say quấn lấy nhau, giống như tuyết hòa tan vào mùa xuân, tiêu tan không một tiếng động.
Tháng hai, phủ nội vệ tổ chức dã luyện ngày xuân cho học viên, rút thăm phân tổ tiến hành ẩn núp và truy bắt, lấy tiêu chí cướp đoạt lệnh bài đối thủ để thắng lợi.
Đối với tiểu thiếu niên đang học mà nói là để hoạt động gân cốt. Ngoại trừ giáp bảo vệ, mũ giáp là thật, còn lại đao kiếm mũi tên tất cả đều là chưa mở lưỡi hoặc cùn, bên trên bôi sơn đỏ, để làm ký hiệu sau khi đánh trúng đối thủ.
Tĩnh Ảnh và đồng liêu trước đó dọn dẹp người không liên quan, bố trí đánh dấu cảnh giới, phòng ngừa ngộ thương người qua đường.
Các học viên từng người bày thế trận chờ quân địch, vì những vật áo giáp, mũ giáp phản quang nên trang trí thêm nhánh cây.
Bắt đầu tranh tài, một đội nhận được nhiệm vụ ẩn nấp xuất phát sớm hơn nửa nén hương, phụ trách tìm kiếm thì xắn tay áo lên, nín thở mà đợi.
Tĩnh Ảnh phi thân nhảy vọt lên ngọn cây, ở trên cao nhìn xuống, giám sát khống chế toàn trường; còn lại phụ tá chia nhau canh giữ các nơi hẻo lánh, đề phòng vạn nhất.
Dã luyện tiến hành khí thế hừng hực, phân tán tìm kiếm tiểu đội, truy bắt đối thủ ẩn núp bằng dấu vết để lại; tiểu đội ẩn nấp thì phối hợp lẫn nhau, âm thầm tiến công, say sưng suôn sẻ tràn trề niềm vui.
Tĩnh Ảnh quan sát từ bên trên, thấy bọn họ non nớt lại chăm chú, không khỏi nhớ tới chuyện cũ tuổi nhỏ, mỉm cười.
Xưa nay nàng tài năng xuất chúng nhất, bây giờ mặc dù không thể tự mình làm nhiệm vụ điều tra bắt giữ, có thể truyền thụ kinh nghiệm xuống phía dưới, dạy bảo nhân tài ưu tú hơn, cũng không đến mức lãng phí tài học nhiều năm.
Suy nghĩ của nàng bay xa, không để ý, lúc hoàn hồn ngầm cảm giác phía đông bắc yên tĩnh quá mức.
Rừng xuân cây lá thưa thớt, đâu đâu cũng xanh nhạt, người ẩn núp không khó bị phát hiện.
Nhưng phân đội theo dõi tiến lên tìm kiếm một đường không hề có động tĩnh gì.
Tĩnh Ảnh ngửi ra mùi không giống bình thường, lập tức thi triển khinh công, bay vút đi.
Dáng người nàng nghiêng về phía trước, hai tay mở rộng như chim xanh xuyên rừng, lúc đến nơi đó trên lưng nhất thời đổ mồ hôi lạnh cả người.
Bên cạnh vách núi không biết lúc nào đã có thêm mười tên bịt mặt, tay đang cầm lưỡi dao vây quanh bốn học viên!
Đạo tặc ở đâu ra? Tĩnh Ảnh quyết định thật nhanh, lấy một nắm ngân châm ra, bàn tay trắng nõn lắc một cái, tia sáng trắng lấp lóe như mưa hoa đầy trời, vẩy thẳng về phía đám người kia.
Trận này tới đột nhiên không kịp chuẩn bị, lúc đám người phát hiện đã muộn, cho dù linh hoạt né tránh vẫn có năm người bị bắn trúng yếu huyệt, xụi lơ trên mặt đất.
Nàng thừa lúc hỗn loạn xâm nhập vòng người, lôi lôi kéo kéo, mạnh mẽ kéo bọn nhỏ ra khỏi phạm vi binh khí bao trùm.
“Các ngươi là người phương nào! Ban ngày ban mặt dám bắt giữ học viên phủ nội vệ ta!”
Nàng nghiêm nghị quát lớn, cầm lấy cái còi treo trên cổ, thổi liên tục ba lần, báo tình trạng bỗng nhiên xảy ra.
Mấy người đối phương ngã xuống, địa thế hơi loạn.
Tĩnh Ảnh lường trước nhóm người này hẳn là đi nhầm vào trận địa, đụng phải học viên, do dự như thế nào bất động thanh sắc diệt khẩu.
Nàng thầm cảm thấy may mắn tới kịp, không đến nỗi gây thành họa lớn.
Một đồng liêu ở bên ngoài hơn mười trượng nghe tiếng còi vội vàng chạy tới, đám người che mặt thấy có trợ thủ, dường như đang xoắn xuýt nên tiến công hay rút lui.
Xác nhận quân địch không còn đường lui, nàng thấp giọng phân phó đồng liêu: “Đưa bọn nhỏ trở về chỗ Phù giáo đầu, tạm dừng dã luyện!”
Đám hài tử này không thể ra trận giết địch, ở bên người ngược lại thành nỗi lo.
Thấy nữ tử dáng người mảnh khảnh này lại ở lại một mình, ý định thối lui của người bịt mặt chợt giảm, nháy mắt với nhau, vung đao vây quanh, ý định bắt nàng lại để uy hiếp.
Tĩnh Ảnh hỏi không ra lai lịch, không biết đầu têu sau màn, không thể tùy tiện hạ sát thủ, chỉ có thể dùng phương thức đập choáng, điểm huyện, vứt vũ khí quân địch xuống, khiến cho bọn họ bó tay chịu trói.
Qua vài chiêu, người bịt mặt mới biết nữ tử trẻ tuổi này không những khinh công xuất chúng, ám khí chuẩn xác, công phu cứng trên tay cũng vô cùng vượt trội, đừng nói bắt được, cũng chỉ sợ né tránh trễ chút sẽ mất mạng dưới đao nàng.
Người cầm đầu lập tức hét lên: “Gọi người đến!”
Tĩnh Ảnh lại nghe ra tiếng người ngựa số lượng lớn gấp gáp đuổi tới gần cách đó không xa, địch ta khó phân biệt, quyết chí truy bắt tên đầu sỏ.
Mặc dù người kia định rút lui lại không phải hạng người dễ đối phó.
Mã tấu rèn từ thép tinh chất, sắc bén đến lạ thường.
Tĩnh Ảnh đeo dao...
Vừa qua năm chiêu, thắng bại chưa phân, có bảy tám người khác phi nước đại đến tận đây.
Sức của đôi bàn chân bọn họ rất tốt, trong khi phi nước đại hơi thở trầm lại ổn định, ba người trong đó hình dáng nghèo túng tiều tụy, y phục cũ nát tả tơi, hiển nhiên cũng một đám với người bịt mặt.
“Còn lề mề? Đã là chó săn của triều đình thì giết là xong!” Một lão giả mày râu trắng hết đoạt lấy kiếm dài người đi theo, kiếm đâm về phía Tĩnh Ảnh rất nhanh.
Tĩnh Ảnh đoán ra đại khái, hai nhóm người hẹn tụ họp ở vùng này, người bịt mặt dường như là tới tiếp ứng, bất cẩn lộ hành tung mới bị ép khai chiến.
Lão giả này chiêu nào chiêu nấy vững vàng, khí thế cứng rắn mạnh mẽ, rõ ràng là vị cao thủ võ lâm.
Tĩnh Ảnh đột nhiên nhớ lại, nàng và Chúc nội vệ thất thủ trong lúc làm nhiệm vụ điều tra, bắt nguồn từ bang phái giang hồ cấu kết với người địa hạ thành, ngầm đánh lén.
Mà lúc diệt trừ tàn dư địa hạ thành năm trước, triều đình từng dùng tinh nhuệ nhiều lần trắc trở, bất mấy tội phạm quan tọng.
Nhìn mấy người kia võ công cao cường, dấu vết hoạt động khả nghi... Nàng đoán là có liên quan tới chuyện vượt ngục, cướp ngục, lại không dám chậm trễ.
Một mình đấu với mười tên nam tử mang tuyệt kỹ trên người, Tĩnh Ảnh đỡ trái hở phải, một mình chống đỡ.
Đang vắt trán suy nghĩ nên thoát thân hướng nào, phía trước có âm thanh người khác tiến gần.
Nhìn thấy đám người này không dám ham chiến, bỏ lại nàng rời đi, trong lòng nàng biết là truy binh triều đình đến, dứt khoát lấy dao sắc dây dưa lão giả kia, kéo dài thời gian.
**
Theo đuôi đến có hai nhóm nhân mã, người đi đầu là Đại Lý Tự Khanh và phu nhân Lam Hi Vân, xác minh suy đoán của Tĩnh Ảnh.
Lập tức thúc ngựa đuổi theo là Hồng Niên và Từ Thịnh giục ngựa truy đuổi, và một đội thủ hạ nội đình vệ.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Từ Thịnh chợt thấy Tĩnh Ảnh, không để ý tới chuyện khác, lập tức phi thân vọt lên từ trên lưng ngựa, rút đao đuổi về hướng lão giả kia.
"Hôm nay dã luyện..."
Tĩnh Ảnh chỉ cần nói nửa câu, Từ Thịnh đã hiểu rõ: "Ta dẫn người đi chặn lại! Ngươi... Cẩn thận một chút!"
Chức trách của hắn là hỗ trợ truy kích đào phạm, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ học viên, hai người đều không được phép sai lầm.
Không ngờ quân địch thấy lão giả lạc đàn, có ba người vọt lại vây quanh Từ Thịnh và Tĩnh Ảnh.
"Nơi này giao cho ta! Các ngươi nhanh chóng đi đuổi theo đi, chớ tổn thương hài tử!" Tĩnh Ảnh giương ống tay áo, chỉ về hướng tây nam.
Hồng Hiên cùng Lưu Tự Khanh nhìn nhau, đã có tính toán, từng người dẫn người đi về phía nam chặn đánh.
Lão giả cùng kia ba người hẳn đều có võ công cao cường, chỉ sợ đồng lõa không có người hỗ trợ, phối hợp hạ chiêu tàn nhẫn công kích về phía Từ Thịnh, ý định trước tiên đả thương hắn, sau lại liên thủ giải quyết Tĩnh Ảnh.
Truyện đề cử: Đáp Lại Lời Yêu
May mà Từ Thịnh cùng Tĩnh Ảnh đã từng trải qua một năm thường xuyên luyện chiêu thức cùng nhau, rất có ăn ý, giữa công và thủ hợp thành một khối.
Trong lúc Tĩnh Ảnh lấy khí thế tàn nhẫn lột bỏ hai gã đao kiếm đánh gọng kìm, lão giả hét lớn một tiếng, thân pháp nhanh như tia chớp, cổ tay xoay một cái, trường kiếm đâm thẳng về phía tim nàng!
Tĩnh Ảnh cực kỳ linh hoạt, lắc mình một cái, tránh thoát khí tức sắc bén, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhanh chóng xoay kiếm, mạnh mẽ chém gãy kiếm của đối phương!
Lão giả tự xưng là có chỗ đứng hơn chục năm trong võ lâm, bị nàng một nữ oa mới chừng hai mươi chiếm hết thượng phong, nhất thời thẹn quá hóa giận.
Thừa dịp nàng vội vàng ngăn cản người khác, hắn lấy kiếm gãy ném về hướng Từ Thịnh, lại tung một chưởng mãnh lực đánh vào phía sau lưng nàng.
Từ Thịnh thấy thế thì kinh hãi, đao thép xoáy chống đuôi kiếm, định thay Tĩnh Ảnh chặn một kích này.
Lão giả phản ứng thần tốc, lấy một chiêu "Giải kiềm thủ" tóm chặt lấy sống dao của hắn, tay phải không buông tha một chưởng đánh thẳng về phía Tĩnh Ảnh.
"Ầm" một tiếng vang trầm, đánh trúng chính diện Từ Thịnh đang chắn trước người thê tử!
Tĩnh Ảnh xoay người muốn cứu cũng không kịp, dứt khoát trở tay lấy lòng bàn tay áp vào trên lưng Từ Thịnh.
Lão giả vốn muốn rút tay, thế nhưng bàn tay lại bám dính vào ngực Tề Thịnh, không có cách nào rút ra, tức thì sắc mặt đại biến.
"Ngươi! Ngươi lại luyện được loại công phu tà môn này!"
Vẻ mặt Tĩnh Ảnh nghiêm nghị, một tay đối kháng với lão giả cách người Từ Thịnh, một tay múa đao, ra sức đánh vào cánh tay còn lại của ba người.
Mặt lão giả xám như tro tàn, cả người lung lay, càng sợ hơn đó chính là tay chân cũng trở nên luống cuống.
Từ Thịnh chỉ cảm thấy trong tay lão giả bỗng truyền đến dòng nội lực cuồn cuộn không ngừng, không chịu được nội tức lưu chuyển quanh người, khiến hắn đầu váng mắt hoa, há mồm phun máu.
Thấy đối phương không ngừng phát run, té ngã trên đất, hắn cảm giác được một cách sâu sắc dòng nhiệt mạnh mẽ vọt vào khắp người hắn, còn tựa như liệt hỏa đốt cháy, đâm cho người ta như muốn nổ tung.
Rừng xuân xung quanh mình không ngừng quay tròn.
Hai mắt hắn biến thành màu đen, tay chân mềm nhũn, ngã vào một vòng ôm mềm mại, dần dần mất đi tri giác.
9.
Sau buổi trưa, đám người Hồng Hiên, Lưu Tự Khanh đã bắt hết toàn bộ đào phạm và toàn bộ dư đảng phản loạn.
Tĩnh Ảnh cứ mãi xác minh với phủ Nội Vệ mới biết các học viên chưa từng bị thương, trong lòng an tâm một chút.
Xin miễn để mọi người hộ tống quay về phủ, nàng khăng khăng đưa Từ Thịnh trở về chỗ ở ở Phủ Nội Vệ.
Thứ nhất sợ quấy nhiễu vợ chồng thủ phụ, thứ hai... chuyện nào đó, người càng ít biết, càng tốt.
Như nàng dự đoán, lão giả đang bị giam bỗng thoát ngục chạy trốn, cho nên xuất động Nội Đình Tư cùng Đại Lý Tự.
Từ Thịnh vì bảo vệ nàng, không tiếc lấy huyết nhục chi thân liều chết bảo vệ; mà trong khoảnh khắc đó, cuối cùng nàng đã dùng "Quy tông dẫn" đã che dấu nhiều năm.
Phương pháp này bí mật bất truyền của Trình gia các nàng, có thể hút được chân khí trong đan điền khí hải của người khác.
Nhưng người khác môn phái nội lực khác nhau quá nhiều, sau khi hút vào không cách nào vận dụng, dễ dàng mắc phải phản phệ.
Tu này công giả, cần từ một người thân cận ở bên cạnh trợ lực, đặc biệt cần cân bằng âm dương, mới có thể không tẩu hỏa nhập ma.
Trong lúc nguy cấp Tĩnh Ảnh chưa kịp nghĩ lại, đã hút hết nội lực của lão giả vào trong cơ thể của Từ Thịnh.
Động tác này để bảo vệ tâm mạch của Từ Thịnh trước, nhưng cũng vì hắn thu nhận xung kích trước nay chưa từng có.
Nàng nhất định phải tìm một chỗ yên tĩnh không ai quấy rầy, giúp hắn từng chút một hòa hợp tu vi của lão giả vào lực lượng hắn có thể dùng.
Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn khiêng đại nam nhân về chỗ ở, nàng khó tránh khỏi chột dạ nóng tai, đành phải an ủi bản thân, dù sao người khắp kinh thành đều biết bọn họ là phu thê, có gì mà không làm được?
Khóa cửa sân lại, đóng cửa phòng, nàng đỏ mặt lột một thân đồ nội vệ của Từ Thịnh, cởi y phục đến tận quần trong, tiện cho việc giải nhiệt đúng lúc.
Sau khi thành phu thê, mỗi phân mỗi tấc quanh người hắn nàng sớm nhìn quen toàn bộ.
Thứ càng sâu hơn đã từng thử.
Nhưng xa cách thời gian dài, nàng vẫn không bình tĩnh.
Da hắn xanh đen lại phiếm hồng, khí tức vì nội lực xung kích mà hơi gấp rút.
Tĩnh Ảnh không đành lòng nhìn nhiều, hai ngón vận sức từ đỉnh đầu đến bàn chân, dẫn dắt nội tức lộn xộn không thứ tự, xoay vòng tiểu chu thiên sáu cái như thế, mới miễn cưỡng đè sức nóng mãnh liệt xuống.
Xác định mạch tượng hắn ổn định, nàng ra ngoài múc một chậu nước, lau từ trên xuống dưới cho hắn mấy lần, giúp đỡ tốt cho việc hạ nhiệt độ.
Bận rộn nửa ngày, cái trán thanh tú của nàng đầy mồ hôi, mệt mỏi cực kỳ buồn ngủ, rửa mặt qua loa.
Đói đến ngất đi, lại không có sức nấu cơm, nàng tùy tiện ngậm viên đường, cởi áo ngoài ra, chui vào giường duy nhất trong phòng, nằm phía trong mà ngủ.
Hai mắt nhắm lại, trong đầu lên vô số đoạn ngắn vụn vặt.
Như hắn bướng bỉnh lúc huấn luyện ở nội vệ phủ, lúc lỗ mãng sơ xuất nhiệm vụ, sau đó... Nàng là đầy tớ của Nguyễn Thời Ý, hắn thường biến đổi đa dạng mua đồ ăn vặt cho nàng.
Trong địa hạ thành, nàng bị người mê hoặc, là hắn dũng cảm quên mình đích thân đến cứu cùng tổ phụ, nghe nói còn kinh động đến binh phủ Trấn Quốc đại tướng quân, Lam gia, bởi vậy vén lên vụ án hạ địa thành.
Hồi tưởng tỉ mỉ, cho dù nàng đề ra một năm sau hòa ly, sự quân tâm của hắn với nàng vẫn không thay đổi chút nào.
Xem ra, bất luận nàng là Tĩnh Ảnh não, hắn đều để trong lòng.
Nghĩ đến đây, nàng cẩn thận quay về phía hắn.
Hô hấp hắn trầm ổn, dung mạo đã không khác thường, chắc hẳn nàng dẫn chuyển mười ngày nửa tháng nữa là có thể giữ lại nội lực cho mình dùng.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, trong thoáng chốc nàng dường như nghe thấy mấy câu nói của Nguyễn Thời Ý không lâu trước đây.
- -- Ban đầu, chúng ta suy nghĩ ghép đôi ngươi và Chúc nội vệ, hai bên được lợi. Là Thịnh nhi không để ý cả nhà phản đối, quỳ gối trước trưởng bối khẩn cầu, thừa nhận thực sự ái mộ ngươi, hi vọng nó được chăm sóc ngươi. Nó nhận được sự bảo vệ cưng chiều lớn lên, một lòng muốn trở thành nam tử hán đội trời đạp đất, nếu như ngươi không quên, xin cho nó thêm một chút thời gian và cơ hội chứng minh.
Khi đó Tĩnh Ảnh chưa từng trả lời.
Giờ khắc này, ở trên giường không ai nhìn thấy, sóng mắt nàng dịu dàng, vuốt nhẹ cằm.
**
Lúc tỉnh dậy vào nửa đêm, dưới ánh đèn Từ Thịnh yếu ớt giật mình bản thân đang ở nơi lạ lẫm, lại chỉ mặc quần lót...
Bên cạnh người còn có một khuôn mặt thanh tú, gò má trắng tuyết nhuộm ráng chiều, mắt đẹp đóng chặt, lông mi dày đặc.
Nhất định hắn lại nằm mơ!
Chỉ có trong mơ, hắn mới có cơ duyên cùng giường chung gối với thê tử của hắn.
Nỗ lực nhớ lại chi tiết trước khi ngủ, hắn nhớ mang máng, mình đánh nhau với người ta, còn bị đánh một chưởng?
Vì để làm rõ một màn có phải là mơ không, hắn dùng sức véo cánh tay.
Nhưng vô duyên vô cớ sức lực của hắn lớn hơn so với trước kia, bóp được một trận đau đớn.
Không nhịn được ‘a’ một tiếng.
“Đừng quấy rầy...” Tĩnh Ảnh vẫn nhắm mắt, ngữ khí yếu ớt “Ta vận công dung hợp nội lực thay ngươi, phí hết gần nửa ngày, buồn ngủ chết.”
“A.”
“Chân khí lão đầu kia bị ta chuyển di vào trong cơ thể ngươi, cần tiến hành tu luyện mới có thể biến hóa để bản thân sử dụng. Đây là tâm pháp độc môn của Trình gia ta, ta tỉnh ngủ sẽ truyền lại cho ngươi, từ này đến nửa tháng sau, ta sẽ tự giúp ngươi... còn có, lần sau không cho phép không có việc gì cản bừa bãi thay ta.”
Mi đẹp của nàng giương nhẹ, giống như giận mà không phải giận.
Quan sát dáng vẻ mờ mịt luống cuống của hắn, ngoéo môi một cái, lại khép đôi mắt lại.
Từ Thịnh bắt được ý vị hoàn toàn không phải là đuổi đi, tâm trạng chập chờ, chậm rãi nằm xuống, giả bộ chìm vào giấc ngủ.
Hồi lâu sao, hơi thở như lan bên tai ngày càng đều đều, hắn không thể chịu nữa, tay lớn di chuyển rất nhỏ, đặt trên mu bàn tay nàng.
Nàng không nhúc nhích, hình như... ngủ thật rồi?
Từ Thịnh như nhặt được tiện nghi lớn, toàn thân mừng rỡ run rẩy.
Nào ngờ trong nháy mắt tiếp theo nàng bỗng nhiên trợn mắt, nheo mắt khiển trách hắn một cái.
“Ngủ nhanh!”
Từ Thịnh cảm nhận được tay nhỏ ấm áp ngoan ngoãn của nàng được hắn nắm chặt, thỏa mãn chớp mắt, hai đầu lông mày hiện ra ba phần tính trẻ con.
Đêm khuya im ắng, chỉ riêng hô hấp quấn quýt, nhịp tim thình thịch.
Từ Thịnh thầm nghĩ nàng dung túng bản thân không bào váy nằm bên cạnh, da thịt kề nhau, rất có ý tiếp nhận... từ đầu đến cuối đều cảm thấy quá không chân thực.
Hắn xoay mặt ngắm nàng khoảng cách gần, ánh mặt đi dạo trên làn da tuyết của nàng, sau đó hướng về tóc đen rực rỡ lấp lóe mềm dẻo, sau đó bị màu ửng đỏ trên gò mà nàng mê hoặc.
Hắn phải hôn một cái, nhất định phải hôn một cái, bị đánh chết cũng hôn!
Thế là, hắn duỗi dài cái cổ, nghiêng đầu, chu môi, tiến tới...
Hết lần này tới lần khác cách nàng nửa tấc.
Tĩnh Ảnh bị hơi thở huyên náo nóng rực tới gần nhiều lần của hắn làm ngứa ngáy, mở mắt ra lần nữa, hờn giận nói: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”
Từ Thịnh vội vàng thu hồi miệng vểnh lên, nhỏ giọng lúng túng: “Không có...”
Đổi lấy một ánh mắt phi đao của Tĩnh Ảnh.
Hắn thầm hận mình có tâm kẻ xấu mà không có can đảm, thầm nói: “Ta muốn... thừa dịp nàng ngủ hôn trộm một cái... ai da, nàng nàng nàng ngủ đi! Ta không dám!”
Dường như Tĩnh Ảnh bị hắn chọc cười, trợn mắt nhìn hắn một lát, đột nhiên một tay nắm chặt vạt áo trước của hắn.
Từ Thịnh đang muốn nói “đừng đánh mặt”, không ngờ một khắc sau, bờ môi mềm mại dịu dàng đã lâu không gặp dán lên môi hắn.
Hơi thở nóng rực lười biếng theo cái lưỡi của nàng cạy răng hắn ra mà đến, như muốn hút hồn hắn đi.
Vuốt ve dây dưa giây lát, nàng buông hắn ra, nằm thẳng nhắm mắt một lần nữa, vứt lại một câu: “Không được phép quấy nữa!”
“...”
Mắt Từ Thịnh choáng váng.
Lần này hắn... tuyệt đối đang nằm mơ!
Nhưng vị chát trong miệng bị đường hoa quế trong lưỡi nàng rửa không còn một mảnh, quanh quẩn toàn bộ đều là vị ngọt lịm.
Vị này cảm giác cũng quá giống thật rồi?
Hắn dường như nghe thấy trong lòng chíu chíu chíu tỏa ra đủ loại bông hoa, từng đóa xinh đẹp diễm lệ, có thể toát ra một mảng mùa xuân.
Cắn môi nhịn cười, hắn liếc mắt nhìn trộm thê tử của mình, không ngờ phát hiện khóe môi của nàng cũng cong lên một vòng cung nhạt giống vậy.
Hừ! Hôn hắn rồi lại lén vui?
Từ Thịnh hít một hơi thật sâu, đánh bạo ôm nàng vào lòng, để mặt của nàng tựa vào lồng ngực nhấp nhô của mình.
Dừng lại nửa ngày, không bị từ chối, lòng hắn đủ thỏa mãn chống môi trên thái dương nàng, dốc lòng che chở tốt đẹp từng li từng tí.
** khổ ngắn, nhưng hắn tin tưởng tương lai sẽ có thời gian ngọt ngào dài dằng dặc.
Gió xuân xuyên vào màn lụa, thổi êm ái người trong ngực.
Mặc dù nàng im lặng không lời, cuối cùng nhẹ nhàng đưa cánh tay ôm lấy hắn, ann tâm dựa sát chặt chẽ vào nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh Thịnh, Tức phụ lột ta rồi còn gặm ra, ta nên vui mừng hớn hở đi theo nàng hay là vui mừng hớn hở bổ nhào vào nàng? Xuy xuy xuy, ta vẫn là nằm ngửa mặc cho nàng giày vò đi!