Chương 717
Truyền thuyết, Đông Phương Vũ là một võ đạo thiên tài cực kì đặc thù. Hắn không rèn luyện võ đạo, tinh tu đan đạo, khí đạo, rất nhiều pháp môn tu đạo như thiên kiêu khác. Mà là một lòng lo ăn, dựa vào ăn để gia tăng tu vi của mình.
Đương nhiên, là nhất đại thiên kiêu, bị thế nhân xưng là "Thực Thần", phương pháp ăn của hắn tuyệt đối khác với người thường.
Hắn không những có yêu cầu đối với đồ ăn cực cao, mỗi lần ăn món gì đều yêu cầu sắc, hương, vị đạt tới trình độ cao nhất. Lại có thể hấp thu linh lực từ rất nhiều đồ ăn, nhanh chóng gia tăng tu vi của mình.
Ví dụ như là một khối thịt linh thú. Người tu đạo ăn xong, có thể bảo trì mấy ngày không đói bụng, tinh lực dồi dào, lại có thể thu được một hai phần linh lực. Hắn ăn xong, chẳng những có thể hấp thu toàn bộ dinh dưỡng của khối thịt linh thú này, lại có thể thu được mười phần thậm chí hai mươi phần linh lực.
So sánh như thế, có thể nhìn ra được hắn có thể xem thịt linh thú như đan dược tăng cao tu vi. Căn cứ vào phương thức tu luyện kỳ dị như thế này, Đông Phương Vũ nhanh chóng nổi danh như cồn.
Còn bước vào cảnh giới Đế Cảnh ở ngàn tuổi, thành cường giả võ đạo danh chấn một phương. Thực Thần chi danh cũng bởi vậy mà truyền ra khắp Thùy Vân Thiên.
Cho nên hình tượng lão giả trước mắt rất dễ khiến cho người ta liên tưởng hắn là Thực Thần.
Một nam tử áo xanh ngồi ở trong góc đứng lên nói: "Hắn chính là Thực Thần! Hai năm trước ta từng nhìn thấy hắn, không sai được!"
Xoạt!
Nam tử thanh y nói xong, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt kính sợ. Nhất đại Thực Thần xuất hiện ở quán rượu Hải Thiên Hạ, chuyện này khiến mọi người đang có mặt ở đây có phần may mắn.
Đông Phương Vũ chắp tay với đám người: "Thực Thần chỉ là hư danh, như mây bay qua khe hở, không đáng giá nhắc tới!"
"Lão hủ chính là một người thích nhấm nháp cực hạn mỹ vị thiên hạ thôi!"
Lúc đầu, hắn cũng không định vào quán rượu Hải Thiên Hạ. Chỉ vì trên đường ngửi được hương khí kỳ dị từ lầu hai bay ra, cho nên mới đi lên lầu hai, xuất hiện trước mặt mọi người.
Nói xong, hắn rất bén nhạy theo hương khí đi tới bàn của Lâm Hiên.
Nam tử thanh y hành lễ nói: "Thực Thần các hạ, ngươi tinh thông mỹ thực, không người có thể so bì, không biết có thể phân tích ra hương liệu mà công tử sử dụng là gì hay không?"
Hắn nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra ánh mắt mong chờ.
Bột gia vị Lâm Hiên đặc chế có hương thơm kỳ dị, mùi đặc biệt khiến cho người ta cực kỳ hiếu kỳ, không biết rốt cuộc là chế thành từ cái gì.
Đông Phương Vũ đi tới trước bàn Lâm Hiên, nâng tay phải lên ngưng tụ một đạo hương khí hít vào.
Cẩn thận cảm ngộ sau đó hắn chậm rãi nói ra: "Hương liệu này chọn cực phẩm Thiên Ngọc Cần Chủng, Cực Hải Hồi Hương, Tuyết Vực Bát Giác, còn có... còn có..."
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên.
Nam tử thanh y vội hỏi: "Còn có cái gì?"
Đông Phương Vũ trầm tư một lát, cười khổ một tiếng nói: "Lão hủ chỉ có thể phân biệt ra được bao nhiêu nguyên liệu đó!"
Tê ~
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều hơi kinh hãi.
Đông Phương Vũ là đỉnh cấp mỹ thực gia, lại chỉ có thể phân biệt ra được ba loại nguyên liệu, chuyện này đúng là khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ.
Mọi người lại tiếp tục tưởng tượng, ngay cả Đông Phương Vũ đều không phân biệt ra được hương liệu, vậy phải lợi hại cỡ nào mới có thể điều chế ra được?
Sợ là chỉ có thiên ngoại chi nhân mới có năng lực này!
Đông Phương Vũ mở thần thức ra, nhìn thấy bóng dáng áo trắng của Lâm hiên trong quang cảnh hỗn độn, vội vàng chắp tay hỏi: "Xin hỏi công tử, hương liệu này là ai chế tạo?"
Tuyền Châu giơ tay lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói ra: "Chính là cha ta làm!"
"Cái này. . ."
Đông Phương Vũ mặt lộ vẻ kính sợ, vội vàng chắp tay: "Lão hủ có thể nói là ăn khắp cả thiên hạ, nhưng lại chưa bao giờ gặp được hương liệu hương thơm tuyệt luân như thế, công tử đúng là tài cao!"
"Lão hủ mặt dày, xin công tử ban thưởng mấy khối mỹ thực, để lão hủ ăn thử đồ ăn mùi thơm nhân gian khó có này!"
Nói xong, cung kính bái Lâm Hiên.
Đám người thấy thế đều cảm khái không thôi. Đông Phương Vũ là một đời Thực Thần, không biết có bao nhiêu cao thủ trù đạo muốn mời hắn nhấm nháp thức ăn của mình làm nhưng lại mong mà không được.
Nhưng mà tới Lâm Hiên, Đông Phương Vũ lại chủ động cúi đầu xin Lâm Hiên thưởng đồ ăn, chuyện này đúng là lật đổ trí tưởng tượng của mọi người.
Nghĩ lại.
Tất cả mọi người cảm thấy nếu có thể ăn những thức ăn được Lâm Hiên rắc hương liệu thì cho dù có cúi đầu thêm mấy lần nữa cũng đáng giá!
Lâm Hiên thờ ơ đẩy một cái đĩa lên: "Cái này này cho ngươi!"
Hắn nhìn ra được Đông Phương Vũ thuần túy là thưởng thức hương vị bột gia vị, bởi vậy rất hào phóng cho hắn một đĩa.
"Quá tốt rồi! Đa tạ công tử!"
Đông Phương Vũ không kìm được vui mừng, vội vàng nâng đĩa lên ngồi xuống một bên, kẹp một miếng hải sản lên để vào miệng.
"Ngô!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!