Buổi tối, Nghiêm Hạo Tường ngồi trên ghế sofa trong biệt thự, anh nhận được điện thoại của Lưu Diệu Văn.
"Có chuyện gì, mau nói!" Nghiêm Hạo Tường nghe máy, thúc giục.
"Cậu sao thế? Cứ như lửa cháy đến nơi rồi vậy. Người ta lâu lắm rồi không gặp cậu, mà không được gọi điện nghe giọng cậu tý sao?" Lưu Diệu Văn cợt nhả trêu đùa.
"Thằng ông cậu. Tắt đây."
"Đừng tắt, đừng tắt. Cậu không muốn biết chuyện của chồng cậu à?" Lưu Diệu Văn vội vàng gọi anh.
Nghiêm Hạo Tường thôi không ấn nút tắt nữa, lại đưa điện thoại lên bên tai, nói: "Chuyện của Lâm Lâm? Cậu nói đi!"
"Đùa chút cũng không được. Người đẹp đại thiếu gia họ Hạ ấy sao đồng ý gả cho cậu vậy?"
Lưu Diệu Văn oán giận, nói: " Chồng cậu nhờ tôi đi theo dõi một người, báo cáo tình hình của người đó cho cậu ấy mọi lúc. Cậu biết người này là ai không?" Giọng nói của anh ta lộ rõ vẻ hài hước: "Là em trai cậu ấy, Hạ Gia Vũ! Cậu nói xem, anh trai lại đi điều tra em trai làm gì?"
"Sao cậu quản nhiều thế? Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi."
"Đấy là em trai của cậu ấy. Cậu không thấy lạ à? Chồng cậu làm như vậy là....ân oán nhà giàu sao?"
"Cậu ít nghe ngóng chuyện chồng tôi đi. Bảo cậu điều tra thì cậu cứ điều tra. Quan tâm giúp cậu ấy việc này, đừng lắm chuyện như đàn bà thế."
" Nghiêm Hạo Tường, tôi lo cho cậu đó, sợ cậu không hiểu rõ tình hình nên mới nhắc nhở, cậu lại nói tôi lắm chuyện. Có người anh em nào như thế không hả?"
"Có, tôi đây. Cậu đừng lèm bèm nữa, nhớ bảo vệ chồng của tôi an toàn, ít nghe ngóng mấy chuyện khác đi! Tắt máy đây!"
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Tuấn Lâm diện đồ công sở, đến tập đoàn Hạ thị đúng giờ. Cậu đi vào phòng làm việc tổng giám đốc, trợ lý ngượng ngùng đứng ở ngoài cửa, thấy Hạ Tuấn Lâm đến thì vội vàng đón tiếp, nhận lấy túi công văn rồi bối rối nói: “Tổng giám đốc Hạ, cô hai Hạ khăng khăng đòi gặp cậu. Cô ấy đang ở trong phòng làm việc.”
“Tôi biết rồi.” Hạ Tuấn Lâm phất tay, mở cửa đi vào phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Mạn Kỳ.
“ Anh cả!” Ánh mắt Hạ Mạn Kỳ sáng lên, đứng dậy thân mật gọi cậu. “Em đến làm thư ký cho anh. Sau này mong anh chỉ bảo em nhiều hơn.”
“Chỉ bảo? Ha ha, chỉ bảo cô cái gì? Làm sao lừa mấy em trai rót tiền cho cô à?” Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn cô ta.
Nụ cười trên mặt Hạ Mạn Kỳ cứng đơ, nói: “ Anh, cái…cái gì mà lừa tiền mấy em trai chứ? Đấy là hiểu lầm thôi. Hơn nữa, việc riêng không liên quan đến công việc. Bố bảo em đến đây.”
“Bố nói không có tác dụng, tôi nghe bà nội. Chằng phải bà nói, có bà ở đây hai mẹ con cô đừng hòng đánh chủ ý vào Hạ thị sao? Lúc đó cô không ở đấy à? Không nghe thấy sao?” Hạ Tuấn Lâm phì cười: “Hơn nữa, ai nói việc riêng không liên quan đến công việc? Tôi đang sợ sau khi nhậm chức rồi, cô lại diễn vở kịch chân đạp hai thuyền, sau đó đạp lệch khiến em gái người ta lại tìm đến cửa gây sự!”
“Cô nói xem, tìm lốp xe dự phòng cũng không tìm cho cẩn thận, phải tìm người tiền tiêu như nước ấy, sao lại cứ phải đu bám em trai nhỏ để nhà người ta phải thắt lưng buộc bụng chu cấp cho cô? Em gái người ta sao có thể không đến tìm cô gây rối được chứ? IQ như cô mà cũng đòi làm thư ký cho tôi. Tôi thật không dám dùng cô đâu. Tôi sợ cô phá Hạ thị tan hoang bại sản mất.”
Hạ Mạn Kỳ bị mỉa mai đến nỗi mặt đỏ hừng hực, không nói được câu nào.
“Đi mau đi. Đừng đứng ở đây cho mất mặt thêm nữa. Cô còn ở đây, tôi sợ em gái người ta lại đến đòi tiền đó.” Hạ Tuấn Lâm xua tay như đuổi chó đi vậy.
Hạ Mạn Kỳ chảy cả nước mắt, cảm thấy không tiện ở lại, liền quay lưng rời đi như chạy trốn.
Sau khi gây khó dễ cho Hạ Mạn Kỳ rời đi, tinh thần Hạ Tuấn Lâm vui vẻ kết thúc công việc buổi sáng. Lúc cậu chuẩn bị ra ngoài ăn trưa thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Cậu cầm điện thoại lên, màn hình hiện ba chữ “ Lưu Diệu Văn” không ngừng nhấp nháy.
“Alo!”
“ Anh dâu, anh bảo tôi tìm người theo dõi Hạ Gia Vũ…có kết quả rồi, đúng là có chuyện! Xảy ra án mạng rồi!”
Lưu Diệu Văn la hét, Hạ Tuấn Lâm hoảng hốt, lẽ nào vẫn muộn? Sự việc đã xảy ra rồi sao…
“ Anh dâu, chuyện này….haizz, chuyện là thế này! Hạ Gia Vũ và bạn bè thành lập một trung tâm giải trí, chọn trúng một thôn nuôi cá ở ngoại ô, thôn đó có hơn ba mươi hộ, phần lớn đều đồng ý cho phá dỡ. Nhưng có một người là chủ ao cá tên Bạch Vĩ Đông nhất định không chịu ký.”
“Em trai anh đi tìm mấy tên lưu manh, ngày nào cũng đến ao cá nhà họ Bạch làm loạn, còn bỏ độc chết hết cá. Cuối cùng Bạch Vĩ Đông đối đầu bật lại, hai người xích mích va chạm, Bạch Vĩ Đông bị bọn họ đánh chết rồi.
Bây giờ đám người đó đã bị cảnh sát bắt.
Đúng là rắc rối lớn…Anh dâu, anh vẫn nghe đấy chứ?” Lưu Diệu Văn nói bao nhiêu lâu mà không thấy Hạ Tuấn Lâm trả lời nên gọi to.
“Tôi vẫn nghe.” Hạ Tuấn Lâm hít một hơi thật sâu, nói: “ Diệu Văn, cảm ơn anh, phiền người của anh tiếp tục theo dõi, tôi muốn biết sự việc phát triển bất kỳ lúc nào.”
“Được, việc này cứ giao cho tôi. Nhưng tôi đoán đám người Hạ Gia Vũ tìm không chống trụ được, sớm khai ra cậu ta thôi. Anh dâu, anh có dự tính gì thì nhớ chuẩn bị sớm.” Lưu Diệu Văn nhắc nhở.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Hạ Tuấn Lâm tắt máy, đầu óc rối bời, còn chưa nghĩ ra được gì thì tiếng “tít tít” vang lên, lại có người gọi đến.
Cậu đưa tay bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng của Hạ Chính Đào: “ Hạ Tuấn Lâm, trong nhà xảy ra chuyện rồi, con mau về đi.”
Đến rồi! Tim Hạ Tuấn Lâm đập thình thịch, cậu tắt điện thoại, đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong veo như được gột rửa.
Cậu biết mọi chuyện vẫn xảy ra. Về đến nhà họ Hạ , mọi người chờ cậu giống hệt như kiếp trước. Hạ Chính Đào muốn cậu cứu Hạ Gia Vũ như một lẽ thường tình. Tô Mỹ Vân lấy tình nghĩa người nhà đe dọa, cầu xin cậu giúp đỡ.
Kiếp trước, cậu không hề do dự mà đồng ý.
Sau khi cứu được Hạ Gia Vũ ra thì lại hại Nghiêm Hạo Tường thảm hại. Anh bị bắt ép rời khỏi quê hương, vẻ mặt suy sụp tinh thần đến giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Kiếp này cậu thề sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy nữa.
Sau khi quyết định, Hạ Tuấn Lâm cầm điện thoại trên bàn lên, nói: “Trợ lý Lý, chủ tịch có ở đó không, tôi có việc muốn tìm ông ấy.”