Nóng quá...
Đây là cảm giác duy nhất sau khi Hạ Tuấn Lâm khôi phục ý thức, trên người đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn!
"A…."
Cả người cậu cứng đờ, không kìm được la lên, bị người đàn ông đè trên người cưỡng hôn, duỗi tay đụng vào mặt anh, cơ thể anh bất giác dừng lại và sau đó động tác càng lúc càng hung mãnh. Người đó là... Nghiêm Hạo Tường, là người cậu không muốn gặp lại.
Mơ sao? Hạ Tuấn Lâm rơi vào mông lung đầy sương mù...
Tỉnh lại lần nữa, Hạ Tuấn Lâm mở mắt ra, nhìn thấy phía trên là đèn treo thủy tinh xa hoa.
Đây là "Thế Cẩm Hào Đình"? Sao cậu lại ở đây? Đây là căn nhà bỏ trống sau khi cậu và Nghiêm Hạo Tường ly hôn.
Từ từ ngồi dậy, đau nhức trên người nhắc nhở Hạ Tuấn Lâm, tất cả những thứ này đều không phải là giấc mơ, cúi đầu nhìn cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì? Cậu kinh hãi nhìn gương ở phía đầu giường mình, thân là người con trai đẹp bậc nhất Tân Thành, khuôn mặt Hạ Tuấn Lâm khiến chúng sinh điên đảo, đẹp không gì tả nổi, chỉ cần cậu khẽ mỉm cười, vô số người đàn ông hận không thể đem mạng dâng cho cậu.
Nhưng, cậu trong gương lúc này, rõ ràng trẻ hơn rất nhiều...
"Thoải mái không? Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, hoá ra chồng nhỏ của tôi như vậy..." Giọng nam trầm thấp vang lên, Hạ Tuấn Lâm bất ngờ quay đầu, đập vào mắt là Nghiêm Hạo Tường nghiêng người dựa vào cửa phòng tắm, trong miệng ngậm thuốc lá với vẻ mặt hờ hững, anh mặc quần thường, cùng áo thun màu đen bó sát người, chân mang một đôi giày Bates.
Giày Bates? Cậu nhớ khi Nghiêm Hạo Tường bị cậu làm liên lụy, sau đó chủ động rời khỏi thị trường trong nước, anh chưa từng ăn mặc như vậy.
Hạ Tuấn Lâm hơi cau mày, bên trong khói thuốc lượn lờ, gương mặt tuấn tú của Nghiêm Hạo Tường vẫn còn đọng một chút trong ký ức của cậu, nhất là đường góc cạnh, kèm theo đó là cả người mang theo hơi thở cuồng ngạo, lưu manh.
Đây là dáng vẻ Nghiêm Hạo Tường trong hoàn cảnh chưa bị ép rời khỏi quê hương, đi ra nước ngoài!
Là Phật đã nghe thấy lời khẩn cầu của cậu, cho cậu trở lại bên cạnh anh sao??
Hai hàng nước mắt không một tiếng động chảy xuống, cậu muốn cười, muốn đi lên trước ôm lấy anh, thế nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều.
"Là em tính kế tôi, em khóc cái gì?" Lông mày lưỡi mác của Nghiêm Hạo Tường hơi nhíu lại, nhớ tới đêm qua cậu vừa mắng vừa ngắt anh, lúc này sau lưng anh còn lưu lại vô số dấu móng tay của Hạ Tuấn Lâm.
Chú rể nhỏ này của anh không phải tối hôm qua bị anh làm cho sợ hãi đấy chứ!
Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi mừng rỡ, thì cửa phòng đã bị người đẩy ra, mang theo giọng nói vui vẻ: " Anh cả, Anh không sao chứ?"
Khi cửa vừa mở đó, Nghiêm Hạo Tường nhíu mày bước nhanh về phía trước, kéo chăn che cơ thể Hạ Tuấn Lâm.
"Anh Hạo Tường, sao anh lại ở trong phòng của anh cả em, các người... các người tối hôm qua ngủ cùng một chỗ." Âm thanh bén nhọn vang lên.
Hạ Tuấn Lâm vỗ tay Nghiêm Hạo Tường, chăn đè quá nhanh, làm cậu không thở được, cậu cầm bàn tay lớn thả lỏng ra, hơi nâng người lên, thoáng nhìn thấy khuôn mặt Hạ Mạn Kỳ không được tự nhiên.
Kiếp trước, cậu thương Hạ Mạn Kỳ là con ghẻ có thân phận xấu hổ, tính cách lại đơn thuần, nên vẫn luôn coi cô ta là em gái ruột, mà quan tâm rất nhiều...
Cậu là có bao nhiêu ngốc chứ? Nhớ tới trước khi chết, người nhà họ Hạ lạnh lùng, sắc mặt Hạ Mạn Kỳ liều lĩnh, khiến Hạ Tuấn Lâm căm uất không thôi. Nhưng cậu biết rõ, bây giờ không phải lúc cậu và Hạ Mạn Kỳ tính sổ, cậu còn có chuyện quan trọng phải làm.
" Hạ Mạn Kỳ, mặc dù em không phải là con gái nhà họ Hạ, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Hạ, được giáo dục cơ bản, như thế nào đến cả một kiến thức phổ thông là vào phòng của người khác phải gõ cửa cũng không biết vậy?"
Hạ Tuấn Lâm không chút khách khí nói khiến Hạ Mạn Kỳ hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường ngồi ở trên giường, cắn môi uất ức giải thích: "Em... Anh, thật xin lỗi, là do em quá lo lắng cho anh, nên vội đến cả cửa cũng quên mất gõ."
"Quên mất? Vậy lần này nhớ đúng không? anh muốn thay quần áo, em đi ra ngoài đi!"
"Nhưng mà... anh cả, anh Minh Triết ở bên ngoài, không gọi được điện thoại di động cho anh, anh ấy đang rất lo lắng..." Hạ Mạn Kỳ cúi đầu xuống, khuôn mặt tỏ vẻ khó xử, lại như cố ý đề cao âm lượng.
Một màn này rất quen thuộc...
Hạ Tuấn Lâm nhếch miệng, cười hiểu rõ, đây chắc hẳn là quay về lúc tới cậu và Nghiêm Hạo Tường mới cưới.
Đêm qua, là lần đầu tiên bọn họ cùng phòng trong ba tháng kết hôn,
Kiếp trước, bị ép gả cho Nghiêm Hạo Tường, cậu không cam lòng, sau khi kết hôn liền dùng hết mọi thủ đoạn bức Nghiêm Hạo Tường li dị với cậu.
Chuyện tối hôm qua... Là Hạ Mạn Kỳ nghĩ kế cho cậu, bảo cậu bỏ vào trong rượu của Nghiêm Hạo Tường ít thứ, rồi an bài cho anh một cô gái hoặc người con trai nào đó, như vậy có thể thu thập được chứng cứ anh đã kết hôn mà còn nɠɵạı ŧìиɦ, sau đó thì lên tòa đệ đơn ly hôn.
Nhưng Nghiêm Hạo Tường là ai? Anh thân là tổng giám đốc Nghiêm thị, là vũ khí bất khả chiến bại. Mặc dù uống rượu không phòng bị cậu, nhưng rất nhanh đã phát hiện rượu có vấn đề, anh từ chối bất kì tiếp xúc của người nào, lên cơn giận dữ kéo Hạ Tuấn Lâm, đi thằng về nhà, ném cậu lên giường cưới!
Không tiếp tục dung túng cậu làm xằng làm bậy, Nghiêm Hạo Tường không nhẫn nhịn kiềm chế, khiến cho Hạ Tuấn Lâm chân chính thấy được thế nào là "Hỗn Thế Ma Vương" trong miệng bạn bè, mặc kệ cậu khóc rống giãy dụa, vẫn hoàn toàn ngồi vững danh phận chồng chồng.
Trên giường, Nghiêm Hạo Tường nghe thấy Hạ Mạn Kỳ nói vậy thì cau mày đứng dậy định đi, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng nắm bàn tay lớn của anh lại, làm lơ ánh mắt nghi hoặc của anh, cười lạnh nói: " Anh đây là ở nhà mình, anh và chồng anh ở cùng một chỗ, Phùng Minh Triết là ai? Anh ta lo lắng thì thế nào?"
Kiếp trước cũng là cảnh tượng này, Hạ Mạn Kỳ và Phùng Minh Triết tới sớm, cậu nhào vào trong ngực Phùng Minh Triết, chỉ Nghiêm Hạo Tường mắng to, ồn ào ầm ĩ, khiến hai người nhà họ Nghiêm người ngã ngựa đổ... Ngẫm lại, khi đó cậu đúng là quá ngu ngốc.
Thấy Hạ Tuấn Lâm không gây chuyện giống như trong suy nghĩ của mình, Hạ Mạn Kỳ không cam lòng cau mày, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, trong mắt cô ta loé ra sự si mê và tham lam: "Đúng đấy... Chắc là do em nghĩ nhiều rồi. Chỉ có điều anh và Minh Triết là thanh mai trúc mã, anh ấy rất lo lắng cho anh, ngày hôm qua còn đợi anh đến cả đêm. Nếu không anh đi ra gặp anh ấy một chút đi."
"Không cần, không ai bảo anh ta phải chờ anh... anh và Hạo Tường cả đêm qua không ngủ, không còn sức để gặp anh ta, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi." Hạ Tuấn Lâm cười lạnh nói.
Nghe câu "cả đêm qua không ngủ" này, Hạ Mạn Kỳ cúi đầu xuống, che giấu ghen ghét trong mắt, cô ta cắn môi:
"Được rồi, anh cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe! Em đi trước..." Thấy hai người Hạ Tuấn Lâm đều không có để ý cô ta, Hạ Mạn Kỳ buồn bực xoay người rời đi.