Cậu đỡ hắn ra về, cậu ta thì bị đàn em hắn giữ lại để tránh gây chuyện.
Cậu trực tiếp lái xe của hắn về, suốt một đoạn đường cả hai không nói với ai tiếng nào. Rất nhanh sau đó đã về đến nhà.
Xe vào gara, cậu mở cửa tính đưa hắn lên phòng ngủ. Vừa mở cửa xe hắn đã ghì cậu xuống hôn bất chấp. Cậu không phản kháng, thuận theo nụ hôn chiếm hữu đó của hắn.
Đêm hôm đó, hai người vây lấy nhau từ gara ra phòng khách cho đến phòng ngủ. Và rạng sáng hôm sau cậu mới được chợp mắt.
Gần trưa, chuông điện thoại của cậu reo lên. Cậu muốn nghe nhưng hắn lại giữ chặt cậu không cho cậu thoát khỏi vòng tay hắn. Cũng may điện thoại cậu đặt gần đó chỉ cần với tay một chút là lấy được. Cậu trong tình trạng nằm trên người hắn mà nghe điện thoại bởi hắn kiểu như có chết cũng không bỏ tay ra khỏi người cậu.
"Em nghe".
"Nè, chủ tịch của tôi ơi em mau về phỏng vấn tuyển người kia kìa".
"Chị hai của em ơi, em chị mới lập công. Có phải nên cho nghỉ ngơi một chút không?"
"Chị không cần biết, em mau về giải quyết đi. À mà trong đó có một nhân viên ở trung tâm ứng cử, em ở đó một thời gian thấy cô ta thế nào".
"Thẳng thắn, có trách nhiệm, làm việc có hiệu quả. Rất tốt".
"Vậy làm sao?"
"Hả?"
"Em có chịu nhanh về hay không?10h là bắt đầu rồi".n
Nay em xin nghỉ, quyết định của chị cũng là của em. Vậy nha". Tút tút...
Cúp máy chị cậu xong, hai người đối mặt nhau. Cậu hơi bất ngờ khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình. Từ qua đến nay cũng không thấy hắn nói câu nào chỉ gọi tên cậu, bảo cậu là của hắn, chuyện lần trước cậu đã không chấp nhất với hắn, còn hôm nay lại là chuyện gì kéo tới nữa đây.
"Làm sao?" Cậu hỏi.
"Cô ta là ai?"
"Ai cơ?"
"Bãi biển".
Bãi biển? Cô ta? Cậu nhớ lại hôm qua chung quy chỉ có thân thiết với Linh Đan, chắc không phải nói cô ấy đó chứ. Nhưng làm sao hắn biết cậu ở đó, với ai.
"Anh theo dõi tôi".
"Trả lời".
Đấu khẩu với hắn đúng là vô ích, không khi nào công lý đứng về phía cậu.
"Bạn".
"Bạn gì?"
"Thân".
"Thân cỡ nào?"
"Cỡ bánh xe bò".
"Chỉ có vậy?"
"Chứ anh muốn thế nào? Có vẻ như anh chưa bao giờ tin tưởng tôi?"
"Vì em không đáng tin".
Cậu oán giận muốn rời khỏi vòng tay hắn nhưng mãi cũng không thành công, lại bị hắn điên cuồng hôn lấy, m*t lấy cổ cậu tạo dấu đỏ rõ rệt khắp nơi như muốn đánh dấu chủ quyền.
Mất một thời gian khá dài sau đó, cả hai mới xuống lầu ăn sáng hay nói chính xác hơn là ăn xế.
Rồi bỗng dưng từ ngoài cổng phát ra âm thanh tiến vào...
"Anh họ, anh họ, anh......"
"Tuấn Lâm/Linh Đan!"
Cả hai khá bất ngờ khi gặp nhau tại đây, nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là hắn.
"Hai người biết nhau?"
"Anh họ, đây là người lúc trước em kể".
"Anh họ?"
"Ờ, người này là anh họ tôi. Là con của cô là chị của mẹ của tôi. Dễ hiểu mà đúng không?"
"Hì...."
Cô cùng hai người ngồi xuống ăn, cả buổi cứ luyên thuyên không ngừng.
"Anh!"
"Gì?"
"Chắc không phải đây là?"
"Đúng vậy".n
Wao....thật? Không ngờ tảng băng như anh cũng có ngày tan chảy".
"..." Hắn im lặng không nói, cậu thì chưa hiểu lắm.
"Lâm nhi ơi".
"Hửm?"
"Tôi muốn ăn tôm". Ý nói cậu bóc vỏ hộ, bởi vì việc này lúc trước toàn cậu chăm sóc cô nên cô rất hay ỷ lại vào cậu.
Cậu cũng rất tự nhiên mà chiều chuộng bóc vỏ cho cô, hai người thì vui chỉ có hắn là đen mặt.
"Em không có tay hả?"
"Nhưng Lâm nhi là bạn thân của em".
"Là vợ anh"