Ngày hôm nay hắn bận xử lý công việc nên không thể đến được. Thay vào đó là bạn cậu và em gái cậu. Đáng lý gặp họ cậu phải vui hơn khi đối mặt với hắn chứ, sao lại cảm thấy hụt hẫng đến kỳ lạ.
"Cậu có nhớ chưa? Đã được một thời gian rồi, cậu bắt anh họ tôi phải như vậy trong bao lâu nữa?"
"Tôi cũng đâu ép buộc anh ta".
"Cậu..."
"Chị cứ bình tĩnh đã. Em nghĩ sẽ nhanh thôi, chị ráng đợi một thời gian nữa xem sao".
"Chị đợi được chắc gì anh họ cũng đợi được. Không được, họ Hạ kia cậu bị đập đầu ở đâu tôi đưa cậu đến đó đập thêm lần nữa để cậu trở lại bình thường". Vừa nói cô vừa đi tới kéo tay cậu ra khỏi giường bệnh. Cứ nghĩ cô chỉ nói thôi nhưng là cô làm thiệt. May thay là Bảo Ngọc kịp thời ngăn cản.
"Trời ơi, đầu người chứ có phải bao cát đâu mà chị đòi đập là đập. Không khéo anh em chẳng những không trở lại bình thường mà còn bị tâm thần, nặng hơn thì có thể là sau này vĩnh viễn cũng không tỉnh".
"Nhưng mà...em có biết vì anh của em mà anh họ chị dạo này khổ lắm không. Ngoài mặt thì ảnh không có gì thôi, gần đây còn bị chứng mất ngủ kéo dài nữa. Anh của em đúng thật là...tài! Biến người ta thành như vậy rồi mà rũ bỏ trách nhiệm. Nói quên là quên luôn. Tình cảm chứ đâu phải rác mà muốn vứt là vứt".
Cô thật sự bị cậu làm cho đứng ngồi không yên. Từ lúc biết hai người có gì đó, cô luôn ủng hộ họ hết mực. Mặc dù cô không biết rõ nguyên nhân cả hai đều đường đường là thẳng nam, vậy mà lại vì một đường thẳng cắt ngang mà rẽ sang hướng khác. Khỏi phải đoán thì cũng biết đường thẳng này bắt nguồn từ cậu. Hắn là loại người muốn có cái gì thì nhất định phải có cho bằng được. Vốn còn tưởng là vì nhất thời, muốn thử cảm giác lạ. Cũng không tưởng hai người họ là yêu nhau thật.
Còn nghĩ cậu là bị hắn ép, qua một thời gian nhất định nào đó sẽ đôi ngã chia ly. Sợ nhất là nếu cậu có cảm tình với hắn, vậy chẳng phải hắn đang đùa bỡn với cậu sao? Đến lúc đó cô nhất định sẽ không tha cho hắn dám đối xử với cậu như vậy. Kết quả là cô nghĩ nhiều và lo xa, nó dường như không xảy ra.
Còn bây giờ....thật sự là tình huống ngoài dự đoán. Ai mà biết được đang yên đang lành xuất hiện người không nên xuất hiện. Người gây chuyện thì đã chết biết kiếm ai mà trách với mắng đây. Người sống thì....chuyện cần nhớ lại không nhớ.
Không khí căng thẳng như vậy cậu cũng không biết nên làm sao cho phải. Nhưng tại sao chuyện gì liên quan đến hắn cũng có dính líu đến cậu?
"Tôi và anh ta thật sự có gì đó?"
"Gì đó cái gì? Không chỉ thân mà là rất rất rất thân, cậu là vợ ảnh hiểu không?"
"Hả?! Sao có thể?"
"Có gì không thể?"
"Tôi chẳng phải là nam sao?".
"Thì sao?"
Sao lại có loại quan hệ đó được? Huống hồ tôi đâu có cảm giác với nam nhân".
"Tất nhiên là vậy. Cậu thử có cảm giác xem anh tôi có cho cậu sống yên không".
Cuộc đối thoại không hồi kết cuối cùng cũng miễn cưỡng dừng lại khi trời đã khuya.
*****
Khi xuất viện về nhà, cậu lại diện lý do nghỉ bệnh không đi làm. Chị cậu thông cảm cho cậu mới khoẻ trở lại nên không làm khó cậu.
Khoảng đầu giờ trưa, cậu lái xe hóng mát vòng thành phố. Đột nhiên lại chạy ngang qua sở cảnh sát nên dừng lại vào đó. Sẵn tiện thăm đồng nghiệp, cậu cũng không rõ lí do mình lại xin nghỉ là gì nên vô cùng bực tức. Muốn nhớ mà nhớ không ra.
Mọi người hiện giờ đang ở trong phòng họp, chắc là có vụ án gì đó không tầm thường nên quá trình có vẻ lâu. Đang muốn quay về thì gặp phải ôn thần gây sự.
"Cậu làm gì ở đây?"
"..."
"Hạ Tuấn Lâm".
"Cậu biết tôi?"
"Cậu là cái người phá án thần tốc đó sao? Không nhìn ra nha...nhưng mà hình như cậu có quan hệ rất tốt với Nghiêm Hạo Tường. Người ta vừa giàu, vừa có thế lực, cậu chỉ cần dựa hơi một chút liền phát tài. Xin nghỉ cũng đúng". Người đang nói chính là cái người lần trước tặng hắn một viên đạn. Người mà cậu luôn muốn tìm để tính sổ, chỉ là bây giờ chẳng nhớ gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!