Ý của Trần Tú Hoa, Thẩm Nhu gần như hiểu rõ.
Đều là khuyên cô cho Giang Trì Ý một cơ hội.
Từ đầu đến cuối Thẩm Nhu đều rất do dự, mãi cho tới khi Thẩm Hậu nhắc tới việc hôn lễ đã chuẩn bị gần xong, kể cả đặt khách sạn, phát thiệp mời…
“Tiểu Nhu, con nể mặt bố mẹ và dì Giang, chuyện giải trừ hôn ước cứ suy nghĩ thêm được chứ?”
Ánh mắt Trần Tú Hoa khẩn thiết.
Ánh mắt kia giống như một lưỡi dao chặt đứt tất cả dây leo rối rắm trong lòng cô.
“Được.”
Giọng nữ nhàn nhạt không chút phập phồng.
…
Sáng hôm sau, Thẩm Nhu thức dậy rất sớm.
Theo lẽ thường cô đi làm cùng Giang Trì Ý, hôm nay có một điều khác là cô còn mang theo một phần bữa sáng Trần Tú Hoa chuẩn bị đi cho anh.
Khi cô đưa bữa sáng cho Giang Trì Ý, ánh mắt anh nhìn cô vừa vui mừng vừa lo sợ.
Nhưng Thẩm Nhu không nhìn anh nên cũng không chú ý tới.
Trên đường tới công ty, Thẩm Nhu vẫn luôn nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, bây giờ trong đầu cô cũng không loạn như mấy hôm trước nữa, cũng không muốn suy nghĩ gì cả.
Trống rỗng như vậy, thật thoải mái.
Gì cũng không cần nghĩ, tất cả cứ theo tự nhiên là được.
Đến công ty, Giang Trì Ý giữ lại Thẩm Nhu đang muốn xuống xe, giọng nói dịu dàng, “Buổi tối cùng đi ăn cơm đi, có một nhà hàng Tây mới khai trương, anh nghe nói rất ngon.”
“Sau đó cùng nhau đi xem phim được chứ?”
Mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu của Giang Trì Ý trước sau như một chắc chắn, Thẩm Nhu nhất định sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Thẩm Nhu gật đầu.
Trong lòng Giang Trì Ý càng thêm tin tưởng rằng Thẩm Nhu của anh đã khôi phục lại như thường.
Tảng đá lớn trong lòng lúc này cũng rơi xuống.
…
Việc hôn lễ vẫn chuẩn bị theo kế hoạch ban đầu.
Trước đây không lâu Thẩm Nhu đã từng nói muốn tự tay lên kế hoạch tổ chức đám cưới của mình và Giang Trì Ý.
Cho nên sau khi quyết định vẫn sẽ tiến hành hôn lễ, cô vẫn như cũ đảm nhiệm trưởng kế hoạch lần này.
Thật ra về chủ đề thiết kế, khá lâu trước đây Thẩm Nhu đã quyết định được, nhưng cô và đồ đệ Tần Lăng từng thảo luận, đưa ra thêm một phương án khác, muốn cho mình và Giang Trì Ý một hôn lễ khó quên.
Vì thế, Tần Lăng đưa ra rất nhiều lời đề nghị.
Nhưng lần này Tần Lăng mang phương án trước kia tới hỏi cô xem nên sửa chữa thế nào, Thẩm Nhu lại tỏ vẻ không có hứng thú.
Hôn lễ ngày càng tới gần, Tần Lăng cũng là một trong những người phụ trách, mỗi ngày đều ở một chỗ với Thẩm Nhu.
Cho nên cô hiểu rõ thái độ thay đổi của Thẩm Nhu.
Cô không biết cụ thể giữa Thẩm Nhu và Giang Trì Ý xảy ra chuyện gì, nhưng thợ trang điểm mới tới từ chức, Tần Lăng cũng biết.
Trong công ty có lời đồn đãi, nói là Thẩm Nhu bức ép người ta từ chức, còn nói là Giang Trì Ý quá coi trọng năng lực của Cố Thiến khiến Thẩm Nhu bất mãn và ghen tuông.
Sau khi Cố Thiến tạm thời rời khỏi cương vị công tác, nữ nhân khác trong công ty nói chuyện với nhau, muốn cách xa Giang Trì Ý một chút, đừng để trở thành Cố Thiến tiếp theo.
Trong tin đồn, Thẩm Nhu giống như trở thành loại người ghen tị ích kỉ, nhưng làm đồ đệ của Thẩm Nhu, Tần Lăng tất nhiên hiểu rõ.
“Sư phụ, chị và Giang tổng xảy ra chuyện gì sao?”
Trước hôn lễ một ngày, Tần Lăng rốt cuộc không nhịn được, đưa cà phê cho cô thì dừng lại nhiều lời một chút.
Thẩm Nhu nhận lấy tách cà phê, cũng không nói nhiều, nhìn về phía Tần Lăng, “Chuyện gì?”
Tần Lăng chớp mắt mấy cái, “Thì, thì… không phải ngày mai là ngày đại hỉ của hai người sao, nhưng mà dạo gần đây chị luôn buồn bã ỉu xỉu, không giống cô dâu sắp cưới chút nào cả.”
Cảm giác như Thẩm Nhu đã thay đổi thành một người khác vậy.
Nhưng cụ thể ở đâu, Tần Lăng cũng không rõ.
Thẩm Nhu trầm mặc một lát, cười với cô, “Không sao đâu, dạo này mệt mỏi quá thôi.”
Tần Lăng muốn nói lại thôi.
Cô nhìn Thẩm Nhu uống hết tách cà phê, cuối cùng không nhịn được lại nói tiếp, “Sư phụ, em có thể hỏi chị một vấn đề khá riêng tư không?”
Sau khi Thẩm Nhu gật đầu, Tần Lăng đến gần bên tai, nói nhỏ, “Sư phụ, chị và Giang tổng đính hôn đã lâu như vậy, hai người đã…”
Thẩm Nhu, “…”
Hai má trắng nõn hơi phiếm hồng, cô nhắm mắt nhớ lại, kết quả là… một lần cũng không.
Cô và Giang Trì Ý giống như vẫn dừng ở nắm tay và ôm, nhiều nhất cũng chỉ là Giang Trì Ý hôn trán cô mà thôi.
“Không phải chứ… Hai người ở bên nhau lâu như vậy, hôn môi cũng không có?” Tần Lăng kinh ngạc đến ngây người, “Giang tổng liệu có phải… không được hay không?”
Thẩm Nhu nghe lời cô nói, bị sặc nước miếng ho khan.
Tần Lăng vội vàng vỗ lưng giúp cô, có chút ngại ngùng, “Em đùa thôi, chỉ là… không nhìn ra Giang tổng cũng như Liễu Hạ Huệ vậy.”
“Nhưng mà sư phụ, chị cũng không nghĩ tới việc chủ động sao?”
“Đôi tình nhân mà không làm gì đặc biệt, mấy chuyện thân mật kiểu đó… đâu khác gì bạn bè bình thường đâu?”
“Nhắc tới chuyện Giang tổng và Cố Thiến, em đoán, liệu có phải chị không thỏa mãn chuyện đó của Giang tổng, nên anh ấy mới tìm đến Cố Thiến?”
Tần Lăng cằn nhằn, chững chạc phân tích.
Thẩm Nhu lẳng lặng nghe từ đầu đến cuối không nói gì.
Nhưng bên trong đầu óc trống rỗng của cô cuối cùng cũng có chút suy nghĩ.
Ngày mai chính là hôn lễ của cô và Giang Trì Ý, nếu cứ tiếp tục không rõ ràng sống qua ngày như thế cũng không phải là biện pháp tốt.
Cũng không thể để nửa đời sau sống như một cái máy móc không chút tình cảm được?
…
Hai giờ chiều, Thẩm Nhu rời khỏi công ty.
Mai là ngày đại hỉ của cô và Giang Trì Ý, Trần Thục Ngọc để cô về nghỉ ngơi sớm một chút, lấy trạng thái tốt nhất để ngày mai trở thành cô dâu xinh đẹp.
Sau khi Thẩm Nhu về nhà, nằm cả một buổi chiều.
Cả chiều cô lăn lộn khó ngủ, trong đầu đều là những câu Tần Lăng nói với mình.
Thật ra, Thẩm Nhu cũng ý thức được, mình đã mất đi phần nhiệt tình trước kia với Giang Trì Ý.
Nhưng vấn đề rốt cuộc là từ đâu?
Đúng như lời Tần Lăng nói, là vì giữa cô và Giang Trì Ý không có chút thân mật nào giống như một đôi tình nhân sao?
Thẩm Nhu nhắm mắt, kéo chăn che kín đầu.
Cứ thể im lặng nằm hồi lâu, mãi cho tới khi sắc trời tối xuống, mẹ Thẩm lên gọi cô mới xuống lầu ăn cơm.
…
Sau bữa cơm tối, Thẩm Nhu ra ngoài.
Cô mặc váy ngủ năm ngoái Giang Trì Ý tặng mình, màu đỏ diễm lệ, váy bó eo cao, cổ chữ V, cảm giác vô cùng quyến rũ.
Vì buổi tối trời đã có chút gió lạnh, Thẩm Nhu còn khoác thêm một áo khoác mỏng hở cổ bên ngoài.
Cô tới nhà họ Giang phía đối diện.
Lúc đó, Giang Trì Ý còn đang ăn cơm.
Trần Thục Ngọc đang cằn nhằn bên tai anh Thẩm Nhu tốt đến thế nào, dặn đi dặn lại anh sau khi kết hôn phải đối xử với Thẩm Nhu thật tốt.
Những lời này Giang Trì Ý nghe đến mức cảm thấy phiền phức, giống như hồi nhỏ, mẹ anh khen ngợi Thẩm Nhu ngoan ngoãn học giỏi thế nào, còn lẩm bẩm bên tai anh, nếu bà sinh được một đứa con gái đáng yêu như vậy thì tốt rồi.
Thật là phiền phức
“Mẹ! Mẹ có thể yên tĩnh để con ăn cơm không?”
Một tháng này, Giang Trì Ý đã gần như quên mất chuyện của Cố Thiến, một chút áy náy trước kia với Thẩm Nhu cũng hao mòn sạch sẽ.
Đối với hôn lễ ngày mai, anh cũng không biết mình ôm tâm tình gì.
Hai ngày nay, người trong công ty mỗi lần nhìn thấy anh đều lên tiếng chúc mừng, hàng xóm cũng thế, Giang Trì Ý nghe đến khó chịu.
Anh không thích giả tạo đi ứng phó người khác, cảm thấy thật dối trá.
Trần Thục Ngọc nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của anh, hỏa khí cũng nổi lên, “Đây là thái độ gì vậy?”
Nói xong lại định nhắc lại chuyện Cố Thiến trước kia.
Ngay lúc này, điện thoại Giang Trì Ý đặt trên bàn cũng vang lên.
Trần Thục Ngọc ngồi gần đó, nhìn trên màn hình hiện là ‘Tiểu Nhu’, bà nuốt lời nói đã lên tới miệng xuống, nhanh chóng sửa lời, “Tiểu Nhu gọi cho con kìa, mau nghe đi.”
Giang Trì Ý trợn mắt, rất là không quen nhìn diễn xuất của mẹ mình.
Bà càng sốt ruột, anh lại càng muốn kéo dài.
Chậm rãi buông bát đũa, cầm điện thoại đứng dậy, căn bản cũng không có ý định nghe máy trước mặt hai vị trưởng bối.
…
Giang Trì Ý cầm điện thoại ra phòng khác, giọng nói không nóng không lạnh, “Chuyện gì?”
Ngày mai là hôn lễ, dựa theo cách nói của trưởng bối, đêm nay anh và Thẩm Nhu không thể gặp mặt.
Cho nên, cuộc điện thoại này của Thẩm Nhu khiến Giang Trì Ý kinh ngạc. Cẩn thận suy nghĩ, cũng đã rất lâu rồi Thẩm Nhu không chủ động gọi cho anh.
Giang Trì Ý còn chưa kịp nghĩ xong, trong điện thoại truyền tới giọng nói của Thẩm Nhu, “Có thể đi ra ngoài không? Em đang ở trước cửa nhà anh.”
Bàn tay cầm điện thoại của anh hơi siết chặt lại một chút, cảm giác đầu quả tim như có gì đó lướt qua, tê tê dại dại.
Anh nghiêng người nhìn về phía cửa đang đóng chặt.
Tâm tình rạo rực, Giang Trì Ý dời bước qua đó.
Vừa đi vừa than thở, “Không phải đã nói đêm nay không thể gặp mặt sao? Em chạy tới đây làm gì?”
Giọng điệu có chút không tự nhiên, ngay cả hô hấp cũng gấp rút, trong lòng lâng lâng.
Thẩm Nhu đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
Bây giờ cô cũng mới nhớ tới cha mẹ hai bên đã dặn không được gặp mặt.
Ngay lúc cô trầm mặc không nói, cánh cổng đang đóng chặt đã được người mở ra từ bên trong.
Thân ảnh thon dài của anh hiện ra, trong bóng đêm có chút không rõ.
Thẩm Nhu tắt điện thoại, hai tay buông xuống âm thầm hít một hơi.
Ánh đèn đường chiếu vào trên người cô, cho nên Giang Trì Ý nhìn cô vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy váy đỏ trên người cô, anh hơi thất thần một chút.
Mãi một lúc sau mới từ trong nhà đi ra, từ từ tới trước mặt cô.
Trên mặt Giang Trì Ý vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, cố gắng che đậy sóng lòng cuồn cuộn.
Anh hít sâu một hơi mới dùng giọng nói lạnh lùng hỏi Thẩm Nhu, “Tìm anh có chuyện gì?”
Bị anh hỏi như vậy, Thẩm Nhu lập tức nghĩ tới mục đích của mình, bên tai có chút nóng lên, hai tay siết chặt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
…
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng hình xinh đẹp uyển chuyển thong thả bước lên hai bước, sau đó nhón chân lên, dùng tay vòng lấy cổ người đàn ông.
Giang Trì Ý bị cử chỉ thân mật bất ngờ của cô làm kinh ngạc, trái tim như muốn nhảy tới cổ họng, thấp thỏm không thôi.
Ngay cả hô hấp anh cũng như ngừng lại, hiển nhiên là ý thức được Thẩm Nhu muốn làm gì, cả người cứng đờ, chờ đợi.
Ngay lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nhu tới gần, điện thoại trong tay Giang Trì Ý vang lên.
Tiếng chuông chói tai rõ ràng trong con hẻm yên tĩnh.
Dũng khí Thẩm Nhu mãi mới tích cóp được lúc này cũng bị đánh tan.
Một giây đó, không biết trong đầu cô lóe lên cái gì, cả người không bị khống chế lùi về sau.
Vừa hay mượn tiếng chuông này, Thẩm Nhu buông lỏng cổ anh, lùi về sau hai bước, cười cười che giấu, “Nghe điện thoại đi, không chừng có chuyện gấp.”
Bởi vì cô rút lui, bầu không khí ám muội vừa rồi cũng biến mất.
Giang Trì Ý còn đắm chìm trong chờ đợi sửng sốt, một giây sau lại cảm thấy vô cùng mất mát nhìn thoáng qua điện thoại.
Nói thật, anh có chút tức giận người gọi cho mình.
Nhưng sau khi nhìn thấy số lạ trên màn hình, Giang Trì Ý đè nén lại tình khí.
Thấy anh nghe điện thoại, Thẩm Nhu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Giang Trì Ý tắt máy, Thẩm Nhu đang định giải thích chuyện vừa rồi, kết quả, anh cũng không rảnh nghe cô nói, “Tiểu Nhu, anh có chuyện phải ra ngoài, em về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Nhu ngẩn người, hàm hồ gật đầu.
Giang Trì Ý nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với Thẩm Nhu một câu, “Bạn anh… bạn anh xảy ra tai nạn, anh phải tới xem.”
“Em… đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Nhu không hiểu ý anh, cũng không suy nghĩ người bạn trong lời anh là ai, chỉ cảm thấy tai nạn không phải là chuyện nhỏ, nếu đối phương đã gọi cho Giang Trì Ý, đương nhiên anh cũng phải lập tức chạy tới.
Cho nên cô ra sức gật đầu bảo anh mau đi.
Thật ra Thẩm Nhu cũng vì bản thân mình.
Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên giải thích chuyện vừa rồi với Giang Trì Ý thế nào.
Nói cô muốn thử nghiệm xem tình cảm của mình với anh liệu có còn như trước?
Hay là nói mình tin vào lời của Tần Lăng, nhất thời não nóng?
May mà Giang Trì Ý có chuyện đi trước, cũng đỡ khiến cô phải lấy lý do thoái thác.
…
Giang Trì Ý còn không về nhà lấy chìa khóa xe, trực tiếp chạy ra khỏi ngõ.
Thẩm Nhu đứng yên tại chỗ, hồi lâu mới nghiêng người, ánh mắt nhìn theo thân ảnh anh, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Cô thu hồi ánh mắt, xoay người trở về.
Đến cổng nhà, cô cũng không đẩy cửa ra mà ngồi trên bậc thang ôm lấy đầu gối.
Trong lòng cô lại rất loạn.
Cũng bởi vì vừa rồi đang chuẩn bị hôn Giang Trì Ý, trong nháy mắt đó, đầu cô lại lóe lên hình ảnh — đêm đó Giang Trì Ý say rượu đè Cố Thiến lên cửa phòng cuối ôm hôn mãnh liệt.
Thẩm Nhu cũng không biết vì sao mình không quên nổi chuyện này, rõ ràng cô đã tự nhủ trong lòng mình rất nhiều lần.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Giang Trì Ý đã hôn người khác, cô lập tức cảm thấy ghê tởm.
Trước kia giúp anh theo đuổi Cố Thiến, cô cũng không cảm thấy chán ghét như vậy.
Đây là thế nào? Thay lòng sao?
Thẩm Nhu nhắm mắt, mặt chôn ở đầu gối muốn quên hết rối rắm trong đầu.
Đúng lúc này, một thân hình cao lớn từ nơi tối tăm của hẻm đi ra.
Tiếng bước chân rất nhẹ, từ từ đi về phía Thẩm Nhu.
Tới gần, cô mới chú ý tới, tỉnh táo ngẩng đầu, theo bản năng muốn đứng dậy.
Nhìn rõ người kia là ai, thể xác và tinh thần Thẩm Nhu lập tức được thả lỏng, tiếp tục ngồi trên bậc thang, cười cười, “Hội trưởng.”
Người tới là Tư Minh Cẩm.
Thật ra anh đã sớm tới, ngay lúc cô vừa ra khỏi cửa nhà.
Cho nên lúc Thẩm Nhu chuẩn bị hôn Giang Trì Ý, anh cũng nhìn thấy, nhìn đến mức trái tim đau như chết lặng, đến lúc phục hồi tinh thần còn phải thở mạnh một lúc.
May là điện thoại Giang Trì Ý vang lên, nếu không, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, có khả năng là sẽ chạy tới đánh Giang Trì Ý ngã xuống đất.
“Cậu tới đưa áo cưới cho tôi sao?” Giọng nói của Thẩm Nhu kéo tinh thần anh trở về.
Ánh mắt anh dừng trên người cô, thấy cô nhìn chằm chằm túi lễ phục trong tay mình, anh ừ nhẹ một tiếng rồi đưa cô.
“Không biết cậu có thích không.”
Giọng nói của Tư Minh Cẩm rất nhẹ, cảm xúc không rõ, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Thẩm Nhu nhận lấy túi lễ phục, không có tâm tư mở ra nhìn, bây giờ trong lòng cô đang rất rối.
“Đất lạnh, về nhà đi.” Người đàn ông thấy cô vẫn ngồi trên bậc thang không nhúc nhích, giọng nói dịu dàng hơn vài phần.
Thẩm Nhu lại cười cười, “Trong lòng loạn, muốn ngồi đây nhiều thêm chút nữa.”
Cô không muốn về nhà, muốn ngồi đây tận hưởng gió đêm, yên tĩnh một chút.
Nghe cô nói vậy, Tư Minh Cẩm trầm mặc một lát, sau đó ngồi xuống bên người cô.
Giọng nói trầm thấp vang lên hỏi Thẩm Nhu, “Có tâm sự sao? Nói tôi nghe một chút.”
Anh tính làm tri kỉ gì đó của cô à?
Thẩm Nhu cười, đặt túi lễ phục bên cạnh, tiếp tục lấy tay vòng qua đầu gối.
Trong đêm thật sự rất lạnh, cô phải dùng sức che kín cổ áo khoác mỏng mới cảm nhận được một chút ấm áp.
Giống như Tư Minh Cẩm ở bên cạnh.
Mặc dù trong mắt người ngoài, anh là một người tính tình lạnh lùng khó đoán, nhưng trên người anh, Thẩm Nhu lại cảm nhận được một tia ấm áp.
Cô quyết định nói chuyện vừa rồi cho Tư Minh Cẩm nghe, có lẽ anh có thể vì cô mà giải đáp nghi hoặc chôn sâu trong đáy lòng.
Vì để cho Tư Minh Cẩm hiểu rõ chân tường, Thẩm Nhu nói ngắn gọn chuyện Giang Trì Ý và Cố Thiến cho anh.
“Tần Lăng nói tôi và Giang Trì Ý không có cảm giác thân mật mà đôi tình nhân khác có.”
“Cho nên vừa rồi…” Thẩm Nhu dừng một lát, hiển nhiên không biết nên nói với Tư Minh Cẩm chuyện mình chủ động hôn Giang Trì Ý thế nào, sợ Tư Minh Cẩm hiểu lầm.
Thấy Thẩm Nhu do dự, Tư Minh Cẩm bên cạnh lên tiếng, “Cho nên cậu mới muốn thân mật với cậu ta?”
Thẩm Nhu, “…”
Một lúc sau, cô ừ một tiếng, xấu hổ muốn chui xuống đất.
“Cho nên, bây giờ cậu đã có kết luận chưa?”
“Không biết…”
Đề tài chuyển đi, Thẩm Nhu dần trở lại bình thường, nhưng cô vẫn không dám nhìn mặt Tư Minh Cẩm.
Anh ‘ừm’ một tiếng, hai người rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau, giọng nói Tư Minh Cẩm mới tiếp tục vang lên, “Cậu nói trong lòng cậu rất loạn, nhưng cụ thể do đâu lại không biết?”
Thẩm Nhu ngẩn người, gật đầu, “Phải.”
“Vậy đừng ngại mà buông bả tạp niệm, thử nghe theo trái tim của mình đi.”
“Tim?” Thẩm Nhu kinh ngạc nhìn sang, đúng lúc Tư Minh Cẩm cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hơi lóe, vui vẻ trong lòng đối với cô không chút khống chế nở rộ, tràn lan toàn cơ thể.
Anh liều mạng áp chế tất cả, lúc lâu sau mới điều chỉnh được tình cảm của mình, giọng nói trầm thấp như cũ, “Ừm, trái tim.”
“Nếu như chuyện trước mắt nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời, vậy cậu cứ thử nghĩ về tương lai xem.”
“Nghĩ tới sau khi kết hôn với Giang Trì Ý, cậu vì hiểu lầm cậu ta với Cố Thiến canh cánh trong lòng, hai người đồng sàng dị mộng.”
“Quan hệ vợ chồng từ đó mà rạn nứt.”
“Lại nghĩ một chút, chờ tới khi hai người có con…” Giọng nói anh nghiêm túc, hầu kết chuyển động, lồng ngực nặng nề, khuôn mặt tiếp tục không đổi mà nói, “Tình cảm vợ chồng bất hòa sẽ tạo ảnh hưởng lớn tới con.”
“Thẩm Nhu, tình yêu là từ hai phía.”
“Qua mười năm rồi, cậu vẫn chung thủy chạy theo phía sau Giang Trì Ý vẫn chưa đủ mệt?”
“Chẳng lẽ 10 năm chưa đủ, còn muốn mệt mỏi cả cuộc đời?”
Giọng điệu Tư Minh Cẩm dần dần có gợn sóng.
Anh vì chút tâm tư của mình, nói tới nói lui cũng hi vọng Thẩm Nhu từ bỏ Giang Trì Ý, từ bỏ hôn lễ ngày mai, từ bỏ tất cả người thân bạn bè.
Chờ Tư Minh Cẩm ý thức được điều này thì anh đã nói rất nhiều, Thẩm Nhu bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc.
Không khí như lắng đọng lại, bốn phía yên tĩnh đến chết lặng.
Cuối cùng Tư Minh Cẩm cũng tìm lại được lý trí của mình, ánh mắt rời khỏi người Thẩm Nhu, khàn khàn lên tiếng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi đã thất thố rồi.”
Ban đầu là anh đứng dưới góc độ khách quan mà phân ưu giúp Thẩm Nhu, nhưng vừa rồi, Tư Minh Cẩm rõ ràng mình đã pha tạp vào đó biết bao tâm tư.
Thẩm Nhu hồi hồn, nói cảm ơn với anh, “Lời của cậu đều rất có đạo lý.”
Nhưng… làm sao mà Tư Minh Cẩm biết được cô thích Giang Trì Ý đã 10 năm?
Không phải anh vừa mới về nước sao?
Sao lại có vẻ hiểu rất rõ chuyện của cô và Giang Trì Ý?
Thẩm Nhu nghiêng đầu suy nghĩ chuyện khác, Tư Minh Cẩm lại cho rằng lời nói của mình khiến cô buồn rầu.
Anh hắng giọng một cái, khôi phục lại giọng điệu lạnh lùng, “Kết hôn là chuyện lớn, không ai có thể quyết định thay cậu.”
“Nếu cậu thật sự cho rằng, bản thân mình không phải Giang Trì Ý thì không thể, vậy cậu… cứ gả cho cậu ta.”
Lời đã đến nước này, Tư Minh Cẩm không còn cách nào bình tâm đứng bên người Thẩm Nhu được nữa.
Cho nên anh đứng dậy, tạm biệt Thẩm Nhu đi trước.
Tư Minh Cẩm không dám cam đoan, nếu mình tiếp tục ở bên cạnh cô, còn có thể nói ra những lời thế nào nữa.
Anh cũng không hi vọng bởi vì tình cảm cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng đến danh dự của Thẩm Nhu.
Dù sao, ngày mai cô và Giang Trì Ý đã kết hôn rồi.
Sau khi Tư Minh Cẩm đi, Thẩm Nhu cũng chậm rãi đứng dậy phủi bụi trên váy, mắt nhìn túi lễ phục bên cạnh.
Đây chính là áo cưới do người cô sùng bái nhất thiết kế cho cô.
Hồi lâu sau, Thẩm Nhu khôi phục tinh thần, khom người nhấc túi lễ phục, chậm rãi vào trong.
Thẩm Nhu vào phòng khách bắt gặp Trần Tú Hoa nằm sấp trên ngực Thẩm Hậu khóc lóc.
Thấy Thẩm Nhu vào cửa, Thẩm Hậu vỗ vai bà, thấp giọng an ủi, “Tiểu Nhu cũng không phải lấy chồng xa, nhà chống ở ngay đối diện, bà nhớ thì chạy sang thăm nó thôi, đừng khóc nữa.”
Thẩm Nhu nghe thấy, trong lòng càng ngũ vị tạp trần.
Cô muốn nói gì đó, trong lòng lại là vô cùng rối rắm, căn bản không có cách nào để nói rõ, cuối cùng cô cũng bỏ qua, chỉ khẽ nói với bố mẹ Thẩm, “Thời gian đã không còn sớm, bố mẹ cũng nghỉ ngơi đi, đừng đau lòng.”
“Con gái dù sao cũng phải lập gia đình.”
Trừ chuyện đó ra, cô cũng không biết nên nói gì để an ủi hai người.
Thẩm Nhu nói xong, lập tức lên lầu.
Sau khi cô trở về phòng, nhìn chằm chằm túi lễ phục kia một lúc mới mở ra.
Áo cưới trắng nõn bọc trong hai tầng mỏng trong suốt, nhìn không ra kiểu dáng. Sự chú ý của Thẩm Nhu tập trung trong một hộp quà nhỏ bên trong.
Do dự một chút, cô mở hộp quà ra, bên trong là một hộp trang sức, là một đôi bông tai trân châu.
Thẩm Nhu hoài nghi, gửi tin nhắn wechat cho Tư Minh Cẩm.
Không bao lâu sau, đối phương trả lời lại.
S: Bông tai là quà sinh nhật của cậu.
Ngày đầu tiên hai người gặp lại, Tư Minh Cẩm đã muốn đưa cho cô.
Anh sợ đêm nay mình mà không tặng cô, sau này cũng không có cơ hội nữa.
S: Áo cưới là quà kết hôn.
Hai tin nhắn như vậy.
Thẩm Nhu lại xem đi xem lại nhiều lần.
Cô muốn xem tìm thử ý nghĩ của Tư Minh Cẩm qua hai tin nhắn, nhưng cái gì cũng không biết.
Trái tim cũng ngày một loạn, Thẩm Nhu cả đêm khó ngủ.
…
Bệnh viện nhân dân đệ nhất Quế thành.
Giang Trì Ý bắt xe tới đây, đứng ở cổng bệnh viện.
Là Cố Thiến gọi cho anh, nói mình bị tai nạn, đang nằm ở bệnh viện, còn nói rằng điện thoại bị hỏng, nên phải dùng máy người lạ gọi cho anh.
Cố Thiến nói, trong nước mình không có người nhà, chỉ quen biết một mình Giang Trì Ý, cũng chỉ nhớ mỗi số anh, cho nên mới gọi anh xin giúp đỡ.
Lúc ấy Cố Thiến còn khóc không thành tiếng xin lỗi Giang Trì Ý, nói mình không phải cố ý muốn quấy rầy anh, từng câu từng chữ nói rằng mình có lỗi với anh và Thẩm Nhu.
Thật ra khi đó Giang Trì Ý không yên lòng, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ Thẩm Nhu muốn hôn mình.
Trong lòng trước nay cũng chưa từng loạn như thế, tim đập rất nhanh giống như là bị bệnh vậy.
Cho nên anh mới đồng ý đến bệnh viện tìm Cố Thiến, thật ra cũng chỉ muốn cho mình tỉnh táo lại, nghĩ xem đến cùng là làm sao.
Trên đường thuê xe tới bệnh viện, trong đầu Giang Trì Ý tràn ngập hình ảnh Thẩm Nhu nhón chân lên muốn hôn anh, anh muốn đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu, tránh để cảm giác kì dị trong lòng ngày càng nồng đậm.
Nhưng bây giờ, anh đã tỉnh táo lại.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, cảm giác mình đã có một quyết định vô cùng ngu ngốc.
Anh… sao lại muốn chạy trốn chứ?
Thẩm Nhu muốn hôn thì anh để cô hôn không được sao?
Rõ ràng trong lòng anh còn vui vẻ tới vậy.
Giang Trì Ý cắn môi, đưa tay gãi đầu, chân đá bay hòn đá trên mặt đất. Nhìn bệnh viện trước mặt lại nghĩ tới Cố Thiến bị tai nạn, còn có bóng hình xinh đẹp vừa rồi dưới ánh đèn đường.
Một lát sau, Giang Trì Ý xoay người vội vàng bắt taxi quay về.
Anh không quan tâm Cố Thiến gì cả, anh chỉ muốn Thẩm Nhu lại nhón chân lên mà chủ động hôn mình một lần thôi.
Hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, cổng nhà Thẩm gia đã bị gõ vang, là thợ trang điểm của công ty.
Người đến còn có nhiếp ảnh gia và quay phim.
Đi đầu là Tần Lăng, cô là phù dâu của Thẩm Nhu, đi theo đồng nghiệp trong công ty đến Thẩm gia.
Trước khi vào cửa còn gặp được Giang Trì Ý.
Anh đứng trong con hẻm nhìn cổng nhà Thẩm Nhu, có chút tiều tụy giống như cả đêm không ngủ.
Tần Lăng chào hỏi, Giang Trì Ý còn đột nhiên cười với cô, so với bình thường vô cùng dịu dàng. Tần Lăng sợ tới mức tưởng mình gặp quỷ, nhanh chóng cùng mọi người đi vào Thẩm gia.
Nhiếp ảnh gia và thợ quay phim loay hoay ở Thẩm gia không lâu cũng chạy sang Giang gia phía đối diện.
Tân lang đứng đầu đội ngũ đón dâu, xuất phát tới cửa hàng bán hoa lấy xe, sau đó lộn ngược trở lại Thẩmm gia, chờ giờ đẹp đón tân nương ra ngoài.
Khách khứa hai nhà hầu như là hàng xóm ở hẻm Tây Từ, mọi người đã nhận được thiệp mời, theo thời gian và địa điểm, giữa trưa cũng sẽ tới nơi tổ chức tiệc cưới.
Phần còn lại là người thân ở xa hôm qua đã tới, cũng đã an bài nghỉ ngơi ở khách sạn, sau khi ăn sáng xong cũng tới Thẩm gia.
Đoàn xe rước dâu do Giai Ngẫu Thiên Thành bố trí, xe đều do các nhãn hàng hợp tác cung cấp, người ta cũng nể mặt Thẩm Nhu mà cung cấp rất nhiều xe.
…
Thẩm gia.
Thẩm Nhu một đêm không ngủ ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để thợ trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt mình, tinh thần vẫn không thể tập trung nổi.
Tần Lăng hỏi cô hôm qua có phải hưng phấn quá độ, cho nên ngủ chưa đủ hay không.
Cô miễn cưỡng nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ một chút vẫn ừ một tiếng có lệ.
Sau khi rời mắt lại nhìn mình trong gương đến xuất thần.
Ngay lúc này, điện thoại đặt trên bàn trang điểm rung lên một chút, là một tin nhắn từ số lạ gửi tới.
Sáng sớm ai lại gửi tin nhắn giờ này, quảng cáo rác gì à?
Thẩm Nhu lấy điện thoại mở ra xem.
Một tấm ảnh chụp rõ ràng hiện ra trước mắt cô, trong ảnh chụp là khuôn mặt đang ngủ của Giang Trì Ý.
Gò má anh đỏ bừng, môi mím nhẹ, ngủ rất sâu.
Bên dưới là lồng ngực để trần cùng với… một cánh tay mảnh khảnh vắt ngang ngực anh.
Đó là cánh tay của Cố Thiến.
Trong ảnh chụp, cô ta ghé vào lồng ngực người đàn ông, váy ngủ gợi cảm chỉ lộ ra một phần gò má.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm ảnh chụp, thợ trang điểm cũng vô tình nhìn thấy, động tác trên tay hơi ngừng lại, theo bản năng nhìn Tần Lăng đang chơi điện thoại cách đó không xa.
Tất nhiên Thẩm Nhu không chú ý tới động tác nhỏ của hai người.
Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát, sau đó khóa màn hình, đặt điện thoại về chỗ cũ.
Ảnh chụp là ai gửi, Thẩm Nhu đã đoán được.
Thân mật như vậy, trừ nhân vật chính ra thì cũng không ai có khả năng có.
Cho nên, Cố Thiến gửi ảnh như này cho cô làm gì?
Trăm phương nghìn kế lấy được số điện thoại của cô, còn gửi ngay ngày cưới của cô và Giang Trì Ý?
Thẩm Nhu khẽ cười.
Cô cười chính mình, nhưng một chút cũng không cảm thấy tức giận.
“Sư phụ, chị không sao chứ?” Tần Lăng đại khái hiểu được nội dung tin nhắn, lúc này nhìn thấy Thẩm Nhu cười, cô chỉ cảm thấy Thẩm Nhu là tức đến điên rồi.
Nếu không sao còn cười được?
“Cố Thiến thật xấu xa! Đồ kỹ nữ ghê tởm!” Tần Lăng mắng, thay Thẩm Nhu mà bất bình.
Nhưng cô cũng không dám khuyên Thẩm Nhu dừng hôn lễ lại.
Trước kia xem phim truyền hình đọc tiểu thuyết, thấy cốt truyện nữ chính vô cùng manh mẽ khi phách, ngược tra nam tiện nữ vả mặt một đám người, nhưng bây giờ chuyện này lại xảy ra bên người, Tần Lăng mới cảm thấy hiện thực vô cùng bất đắc dĩ.
Cô biết Thẩm Nhu vì hôn lễ này mà bỏ ra bao nhiêu, cũng biết đại cục đã định, muốn thoát khỏi chuyện này khó khăn tới mức nào.
“Sư phụ, bây giờ chị rất khó chịu phải không?” Cô đau lòng xoa mặt Thẩm Nhu, tự mình khóc trước.
Thẩm Nhu cười đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói, “Khóc cái gì?”
“Nếu Giang Trì Ý nói anh ấy không có lỗi với chị, chị cũng tin tưởng anh ấy.”
Cô tự khuyên mình, cũng dùng lời này mà an ủi Tần Lăng.
Trằn trọc một đêm, Thẩm Nhu cảm thấy cả tinh thần và thể xác của mình đã vô cùng mệt mỏi.
Cô thật sự không vì một tấm ảnh chụp này mà tức giận, sợ rằng Cố Thiến phải thất vọng rồi.
Thẩm Nhu cô sẽ không vì một Cố Thiến mà từ bỏ người mình đã thích 10 nằm.
Coi như có buông tay cũng do chính cô mệt mỏi không yêu nữa.
…
Giữa trưa 11 giờ 58 phút, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Tiệc cưới tổ chức tại khách sạn quốc tế Quế thành, khung cảnh hoa lệ, màu sắc đen đỏ là chủ yếu bao trùm toàn bộ phòng tiệc.
Hai màu đen đỏ, rầm rộ lại vui vẻ, là do chính Thẩm Nhu tự mình lựa chọn.
Cánh cửa phòng tiệc dần dần mở ra, cô nắm lấy cánh tay Thẩm Hậu, từ từ bước vào trong.
Ánh đèn rọi sáng trên người Thẩm Nhu.
Khói dần lan tỏa bao phủ sàn chữ T, Thẩm Nhu nhìn thấy Giang Trì Ý cô độc đứng phía trên.
Anh mặc tây trang anh khí tuấn lãng, mặt mày vẫn như lúc ban đầu, là người thiếu niên trong lòng cô suốt mười năm nay.
Nhưng trong lòng Thẩm Nhu vẫn có một suy nghĩ khác.
Hôn lễ này, mỗi chỗ mỗi nơi đều do cô đưa ra phương án tỉ mỉ thiết kế, thậm chí ngay cả tây trang trên người Giang Trì Ý cô cũng đã sớm tìm người lấy số đo, là tâm huyết của mỗi mình cô.
Vẫn luôn là cô quyết định, Giang Trì Ý thậm chí còn không cho cô nửa câu ý kiến. Anh chỉ giống như một vị khách mà Thẩm Nhu mời đến, lên sân khẩu diễn vai chú rể.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu nhịn không được nhếch môi.
Trong lòng cô cuối cùng đã không cảm thấy trống rỗng nữa, tuy là chua xót, nhưng đã có tri giác.
…
Giang Trì Ý đứng trên vũ đài lẳng lặng nhìn Thẩm Nhu đi tới.
Thấy cô và Thẩm Hậu bước tới càng gần, trái tim anh đập càng nhanh.
Tối qua anh từ bệnh viện quay lại, Thẩm Nhu đã không còn ở đó nữa, phòng cô sáng đèn rực rỡ, nhưng Giang Trì Ý cũng không gọi bảo cô xuống dưới, bởi vì anh không biết, đợi Thẩm Nhu xuống dưới rồi, anh nên nói với cô cái gì.
Vì thế, Giang Trì Ý đứng ở cửa Thẩm gia, đợi tới lúc bình minh.
Trong lúc đó anh nhớ lại những ngày đã trôi qua của hai người, mới phát hiện rằng mình chưa bao giờ cho cô một chút dịu dàng nào cả.
Thẩm Nhu tuổi nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết, thành tích của Giang Trì Ý luôn không tốt, lại còn bướng bỉnh, thường xuyên bị bố đuổi đánh.
Càng đánh anh càng lì lợm, sau này bố mẹ cũng khen Thẩm Nhu ngày càng nhiều, anh thật sự nhìn không ra Thẩm Nhu có điểm nào tốt.
Cô nhỏ bé như vậy, lại còn thích khóc nhè, chạm một chút là chảy máu, một chút lại bị thương, chính là búp bê pha lê dễ vỡ.
Cô cũng chỉ giả vờ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối, trước mặt bạn bè thấy cô, trước mặt mọi người, Giang Trì Ý nhìn thấy cô là đã thấy phiền phức.
Nhưng nhìn thấy cô khóc lóc nóng nảy, nhìn thấy bị đánh tới chảy máu, thấy cô bị bọn côn đồ trêu chọc chặn lại trong hẻm, anh càng ngày càng tức giận.
Anh không rõ, Thẩm Nhu có gì đáng giá khiến tên côn đồ kia thích?
Kiểu gì anh cũng phải đánh tên côn đồ kia cho tỉnh.
Giang Trì Ý cũng không nghĩ tới mình lại đánh người kia thảm tới như vậy, cũng không nghĩ tới mình sẽ vì Thẩm Nhu mà vào đồn công an.
Cũng không nghĩ tới, từ đó về sau, Thẩm Nhu lập tức biến thành cái đuôi nhỏ của mình, mắng thế nào cũng không được, đuổi thế nào cũng không đi.
Anh cũng không thể đánh cô được.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, bây giờ nghĩ lại như mới xảy ra ngày hôm qua.
Giang Trì Ý cũng không nhớ được mình bị cái gì kích thích mà cầu hôn Thẩm Nhu.
Mẹ anh nói đêm đó anh uống say, trước mặt đồng nghiệp công ty quỳ gối trước mặt Thẩm Nhu, thề với trời nói quãng đời còn lại sẽ đối với cô thật tốt, nhất định sẽ không phụ cô.
Ngày đó, làm cách nào Giang Trì Ý cũng không nhớ nổi.
Vì thế, anh còn tự giam mình trong phòng ba ngày để tỉnh táo, sau đó tính toán tìm Thẩm Nhu nói cho rõ ràng, nói cô cứ để qua chuyện cầu hôn, coi như nó chưa từng sảy ra.
Thẩm Nhu lại đặc biệt chuẩn bị cho anh một bữa sáng vô cùng phong phú.
So với mười năm trước kia, anh từng bảo cô giúp mình chuẩn bị đồ ăn cho Cố Thiến còn ngon hơn.
Sáng hôm đó, Thẩm Nhu cầm thìa đút cháo cho anh.
Giang Trì Ý nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô, chăm chú hồi lâu, sau khi nuốt cháo xuống, cảm giác ấm áp tràn lan khắp cơ thể, trái tim anh cũng ấm áp theo.
Chuyện cầu hôn kia, anh chấp nhận.
Dù sao, bố mẹ cũng vui mừng thúc giục, anh… cũng đến tuổi kết hôn rồi.
Giang Trì Ý thuyết phục bản thân mình như vậy.
Nhưng mặc dù đã đính hôn với Thẩm Nhu, anh vẫn cảm thấy mình không có chút tình cảm nào với cô.
Mãi cho tới tối qua.
Lúc Thẩm Nhu kiễng chân lên hôn anh, Giang Trì Ý rõ ràng có thể cảm thận được trái tim mình rung động.
Là rung động trước nay chưa từng có.
Anh không thể không thừa nhận, bản thân mình thật sự mong chờ nụ hôn kia, so với trước đây theo đuổi Cố Thiến, khát khao được Cố Thiến đáp lại còn nhiều hơn.
Cho nên, Giang Trì Ý hiểu rõ, anh yêu Thẩm Nhu.
Nhưng do bị cảm xúc khác lừa gạt nên mười năm nay chưa từng thấy rõ.
Có lẽ so với Thẩm Nhu, anh còn là người đã rung động trước, nếu không cũng sẽ không đánh tên côn đồ kia nhẫn tâm như vậy, càng không vì cô gần gũi thân thiết với Tư Minh Cẩm chủ tịch hội học sinh mà cô lập cậu ta ở trong ký túc xá và trong lớp.
Nói tới cùng, đều vì thích.
Bởi vì anh thích Thẩm Nhu, cho nên thấy cô rơi nước mắt anh mới khó chịu, vì thích Thẩm Nhu nên không chịu nổi có người khác theo đuổi cô, vì thích Thẩm Nhu nên khi thấy một Tư Minh Cẩm ưu tú hơn mình bên người cô mới ghen tị tức giận.
Thì ra, anh lại thích cô đến vậy.
Chỉ khi uống say mới dám biểu lộ ra.
…
Người chủ trì nhắc nhở ba lần, để chú rể bước lên phía trước.
Lúc này Giang Trì Ý mới khôi phục tinh thần, nhìn người mặc áo cưới đang từng bước một tiến tới.
Sau ngày hôm nay, cô chính là vợ của anh.
Giang Trì Ý nghĩ, anh muốn dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cô, bù đắp lại tình cảm suốt mười năm qua, bù đắp tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.
Đêm nay, chờ tới lúc chỉ có hai người bọn họ, anh nhất định, nhất định sẽ nói xin lỗi cô.
Thẩm Nhu cười từ đầu tới cuối.
Cho dù chú rể có đang thất thần cô vẫn duy trì nụ cười trên khóe môi.
Bên tai là lời dặn dò của Thẩm Hậu với Giang Trì Ý.
Thẩm Nhu không yên lòng lắng nghe, ánh mắt có chút trống rỗng.
Trong lòng cô nhớ lại câu tối qua Tư Minh Cẩm nói với mình.
Anh nói, nếu cô thật sự không phải Giang Trì Ý thì không thể, vậy… cứ gả đi.
Đến bây giờ, Thẩm Nhu vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, bản thân mình liệu có phải không phải Giang Trì Ý thì không thể hay không?