“Thẩm! Nhu!” Giang Trì Ý nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi phản ứng kịp, anh ta lập tức ngồi dậy kéo cánh tay trật khớp của mình, tức hổn hển trừng mắt với cô.
Trong mắt vẫn là không thể tin nổi.
Thẩm Nhu anh đã quen biết hai mươi mấy năm nay giống như đã thay đổi.
Vô cùng xa lạ.
Thẩm Nhu nhíu mày, không muốn quay đầu, lập tức đi thẳng.
Không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa đã thấy Trần Thục Ngọc đứng ở hành lang.
Hiển nhiên là bà đã đứng đó khá lâu, từ góc độ đó, khả năng là vừa rồi cô quật ngã Giang Trì Ý bà đã chứng kiến tất cả.
Vì thế, trong lòng Thẩm Nhu có chút có lỗi.
“Giang… dì Giang…”
Đối với vợ chồng Trần Thục Ngọc, Thẩm Nhu vẫn luôn cảm thấy biết ơn, từ nhỏ đến lớn cô đã được bọn họ chăm sóc không biết bao nhiêu lần.
Cho nên bây giờ đối với Giang Trì Ý, cô có thể trốn được bao nhiêu thì trốn.
Nhưng vừa rồi thật sự là không thể tránh, lúc này mới động thủ.
Vốn dĩ Thẩm Nhu còn cho rằng Trần Thục Ngọc sẽ vì hành động vừa rồi của cô mà thay đổi thái độ.
Không nghĩ tới, Trần Thục Ngọc chỉ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó thở dài, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Thẩm Nhu, “???”
Bây giờ cô thật sự hoài nghi, đến cùng Giang Trì Ý có phải con ruột của bà hay không.
Lúc gần đi, Trần Thục Ngọc còn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, liếc thoáng qua Cố Thiến đang bụm mặt ôm lấy cánh tay Giang Trì Ý, bà nhíu mày, “Cố tiểu thư vẫn chưa đi?”
“Làm sao? Mặt còn chưa đủ đau? Chờ trưởng bối như tôi cho cô thêm một bạt tai nữa mới đi?”
Sắc mặt Cố Thiến trắng bệch, há miệng thở dốc một tiếng, “Dì…”, đã bị Trần Thục Ngọc cắt lời.
“Đừng lãng phí thời gian trên người con trai tôi.”
“Coi như không có Thẩm Nhu, Giang gia chúng tôi cũng không cần loại con dâu như cô!”
Cố Thiến cắn răng, âm thầm siết chặt nắm đấm, hốc mắt dần đỏ bừng.
Giang Trì Ý vẫn luôn tức giận trừng mắt với Thẩm Nhu đối với hành động của bà vô cùng bất mãn.
Anh ta không rõ, hôm trước ở trên hôn lễ, Thẩm Nhu làm cho Giang gia mất hết mặt mũi, sao bà còn muốn bảo vệ cô?
“Mẹ, đến cùng thì mẹ là mẹ ai?” Giang Trì Ý chất vấn một câu.
Trần Thục Ngọc trợn mắt, “Tôi cũng hận tại sao lại đẻ ra một thằng trời đánh như anh đấy!”
Thẩm Nhu kẹp ở giữa, “…”
Trần Thục Ngọc càng bảo vệ cô như thế, cô càng cảm thấy áy náy.
Áy náy với nhà họ Giang, cũng áy náy với vợ chồng Trần Thục Ngọc.
“Dì Giang…” Thẩm Nhu muốn cắt đứt bầu không khí này.
Còn chưa nói hết, điện thoại Trần Thục Ngọc trong túi đã vang lên.
Là quản lý nhà ăn bên kia gọi tới.
Trần Thục Ngọc nghe xong, trừng mắt với Giang Trì Ý, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó lại dịu dàng nói với Thẩm Nhu, “Đi thôi, nhà hàng bên kia thúc giục rồi.”
Nếu không đi, vị trí đặt trước cũng không còn nữa.
Thẩm Nhu nuốt lời nói vào trong, gật gật đầu.
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, chỉ còn lại Cố Thiến và Giang Trì Ý tức giận không ngừng.
Anh ta tâm tư cho rằng, để Cố Thiến về công ty làm, như vậy chờ Thẩm Nhu quay về, nhìn thấy Cố Thiến sẽ khiến cô ghen tuông.
Cứ như vậy, có lẽ Thẩm Nhu sẽ sốt ruột, tìm tới anh cầu xin tha thứ.
Về việc Cố Thiến nói muốn ở lại phòng cưới, lúc ấy Giang Trì Ý đã từ chối.
Anh cũng nghĩ tới chuyện đó để kích thích Thẩm Nhu, như vậy sẽ càng có hiệu quả.
Nhưng nghĩ tới chuyện trước đây vì Cố Thiến ở nhờ phòng cưới mà Thẩm Nhu bị tổn thương, Giang Trì Ý lập tức bỏ đi ý định này.
Cho nên hôm nay tới dùng cơm, nhìn thấy Thẩm Nhu xuất hiện trong phòng anh ta đầu tiên cảm thấy vô cùng vui mừng, sau đó lại vô cùng hoảng sợ.
Anh ta sợ cô sẽ hiểu lầm Cố Thiến lại quay về đây.
Nhưng Giang Trì Ý cảm thấy bản thân mình quá lo lắng rồi.
Bởi vì Thẩm Nhu căn bản vô cùng thờ ơ, thái độ so với trước đây hoàn toàn khác.
Như thế khiến Giang Trì Ý có chút hốt hoảng.
Anh ta càng ngày càng không hiểu Thẩm Nhu.
…
Trần Thục Ngọc lái xe tới nhà hàng.
Thẩm Nhu ngồi ở ghế phó lái, hai người rời khỏi Minh Cẩm biệt uyển.
Mới đầu trong xe có chút yên tĩnh, không khí vô cùng xấu hổ.
Thẩm Nhu quy cũ không dám làm gì, lúc xe đi qua hai cái ngã tư, Trần Thục Ngọc mới lên tiếng, giọng nói vô cùng ấm áp, “Thật ra lúc con gọi điện hẹn dì đi ăn cơm, dì đã suy nghĩ tới việc sẽ mang theo Trì Ý đi cùng.”
Bà thở dài, “Tiểu Nhu, dì thật sự rất thích con, từ nhỏ đã thích con rồi.”
Thẩm Nhu mím môi, tầm mắt hạ thấp xuống, nhìn chằm chằm quần bò không động đậy không lên tiếng.
“Lúc trước nghe mẹ con nói con thích Trì Ý, dì thật sự rất vui mừng.”
“Lúc ấy đã nghĩ tới chuyện, nếu con trở thành con dâu dì thì thật tốt, vậy thì ước mơ có con gái của dì đã thành hiện thực rồi.”
Giọng nói Trần Thục Ngọc vô cùng dịu dàng, khóe miệng vẫn luôn ẩn chứa ý cười.
Thẩm Nhu nghe được đây đều là lời thật lòng của bà.
Cho nên chuyển hủy hôn kia, là cô làm không đúng, nhưng đều là hai nhà ngầm giải quyết.
Lúc ấy cô cũng chỉ là nhất thời xúc động, cảm giác mình bỗng nhiên hiểu rõ tất cả, muốn giải trừ tất cả trói buộc trên người.
“Thật xin lỗi dì, con đã làm dì thất vọng rồi.”
Thẩm Nhu thì thào, giọng điệu có chút mất mát.
Trần Thục Ngọc nghe xong nở nụ cười, “Sao con phải xin lỗi chứ?”
“Là Trì Ý có lỗi với con.”
“Dì biết thích một người hơn mười năm không hề dễ dàng, là do thằng trời đánh đó không biết thông suốt, không quý trọng con.”
“Cho nên con mệt mỏi muốn buông tay, dì có thể hiểu được.”
Thẩm Nhu trầm mặc, xem như tán thành lời nói của bà.
Cô thật sự suy nghĩ như vậy.
Buông tay không phải do Cố Thiến chen chân, chỉ là cô đã thật sự hết hi vọng với Giang Trì Ý mà thôi.
Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng một chút, mặc dù vẫn có chút đau, nhưng cũng đã dễ chịu hơn nhiều.
Về phần ảnh chụp Cố Thiến gửi, Thẩm Nhu cũng không muốn dùng nó để đổi lấy thứ gì cả.
Một trong những nguyên nhân là do cô cũng không tin Cố Thiến ngủ chung với Giang Trì Ý.
Dấu vết trong ảnh chụp vô cùng rõ ràng, hơn nữa tuy rằng Giang Trì Ý không phải người chung tình, khuyết điểm cũng rất nhiều, nhưng trước giờ anh ta không phải loại người dám làm không dám chịu.
Cho nên anh ta nói không làm, Thẩm Nhu lập tức tin tưởng anh ta thật sự không làm.
Nguyên nhân thứ hai, Thẩm Nhu cũng không muốn để Giang Trì Ý hiểu lầm, cho rằng cô vì Cố Thiến mới buông bỏ anh ta.
Lấy tính tình Giang Trì Ý mà nói, anh ta sẽ lại tới quở trách cô không tin tưởng mình vân vân…
Những lý do thoái thác đó Thẩm Nhu đã nghe đến phiền chán.
Nguyên nhân thứ ba, cô muốn nhìn Cố Thiến được như ý nguyện, ở bên Giang Trì Ý.
Không vì gì khác, chỉ muốn để Cố Thiến tự mình trải nghiệm một chút, thích Giang Trì Ý là chuyện mệt mỏi như thế nào.
Có lẽ thái độ của Giang Trì Ý đối với bạch nguyệt quang của mình sẽ khác đi.
Coi như vậy, Thẩm Nhu cũng không cần biết.
Bức ảnh kia cô cũng đã xóa rồi.
…
Thẩm Nhu suy nghĩ một chút, nói cảm ơn với Trần Thục Ngọc.
Cảm ơn vì bà đã hiểu.
Trần Thục Ngọc liếc cô một cái lại thở dài, “Ban đầu dì còn muốn mượn bữa cơm này mà khuyên bảo con.”
“Nhưng bây giờ dì đã hiểu, con đã thực sự chết tâm với Trì Ý rồi.”
Cho nên khuyên gì cũng không cần thiết nữa.
Thẩm Nhu chấp nhận suy nghĩ của bà.
“Một khi đã vậy, bữa cơm tối nay coi như lời cảm ơn của dì với con, cảm ơn con mười năm nay đã bao dung chăm sóc cho Trì Ý.”
Thẩm Nhu ngẩn người, không nghĩ tới Trần Thục Ngọc sẽ nói vậy.
Nhưng lời nói đã đến nước này, Thẩm Nhu cảm thấy, chuyện từ chức cô cũng nên nhân cơ hội này nhắc tới với bà.
Ngay lúc Thẩm Nhu còn đang do dự không biết nên nói thế nào, Trần Thục Ngọc lại nhớ ra gì đó.
Bà hỏi Thẩm Nhu, “Nghe mẹ con nói, con muốn chuyển ra ngoài ở riêng?”
Thẩm Nhu gật đầu, suýt nữa không phản ứng kịp.
“Cũng được, ở một mình đã phải nghe bố mẹ con lải nhải.
Thẩm Nhu cười, bầu không khí trong xe bỗng trở nên thoải mái không ít.
Dì Giang vẫn là dì Giang trước kia, cũng không vì quan hệ của cô và Giang Trì Ý thay đổi mà thay đổi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn, vì bản thân không đưa ảnh chụp của Cố Thiến cho trưởng bối hai bên xem, ít nhất giao tình của hai nhà mấy chục năm nay vẫn còn tồn tại.
…
Hơn mười giờ đêm, Thẩm Nhu về nhà.
Bố mẹ Thẩm đều ở phòng khác xem TV, cũng xem như đang chờ cô.
Bởi vì Thẩm Nhu ra ngoài tìm phòng nguyên ngày, hai người có chút lo lắng.
Thấy Thẩm Nhu trở về, Trần Tú Hoa nhanh chóng đứng dậy, “Nha đầu, sao con về muộn vậy.”
Thẩm Nhu đổi dẹp đi qua, dang tay ra muốn ôm một cái.
Trần Tú Hoa được cô ôm trọn, trong lòng mềm mại nhưng ngoài miệng vẫn cằn nhằn không ngừng.
“Con thuê được phòng chưa?”
Thẩm Nhu kể lại chi tiết câu chuyện.
Thẩm Hậu vẫn luôn không lên tiếng bắt được trọng điểm câu chuyện của cô, “Phòng ở Sơn Thủy Nhất Sắc, mỗi tháng một vạn?”
“Miếng bánh rơi từ trên trời xuống, sau lại rơi trúng con được?”
“Nha đầu, người bạn kia của con có tin được không?”
Thẩm Nhu dở khóc dở cười.
Cô suy nghĩ, Tư Minh Cẩm căn bản không có lý do gì để lừa cô.
Người ta thì cần mưu đồ chuyện gì chứ?
“Bố, giữa người với người không thể tin tưởng nhau sao? Bạn của con, con rất tin tưởng cậu ấy.”
Bố Thẩm không nói gì, ông biết tính tình Thẩm Nhu, nhìn thì dịu dàng ngoan ngoãn nhưng thực tế lại vô cùng bướng bỉnh.
Phàm là chuyện cô đã hạ quyết tâm muốn làm thì không có chuyện gì cô không làm được.
“Còn có một việc con muốn thông báo với bố mẹ.” Cô cố ý nhấn mạnh hai từ thông báo.
Thế nên bố mẹ Thẩm đồng loạt nhìn về phía cô.
Thẩm Nhu bị bọn họ nhìn chằm chằm, bỗng nhiên không đủ dũng khí, giọng nói nhỏ một chút, “Chính là… con muốn từ chức.”
“Từ chức?” Trần Tú Hoa phản ứng đầu tiên, đang êm đẹp con từ chức làm gì?”
“Đứa nhỏ này điên rồi, chuyển ra ở riêng không nói làm gì, bây giờ đến cả công việc cũng không cần?!”
Trần Tú Hoa lẩm bẩm, có chút tức giận.
Thẩm Nhu dở khóc dở cười, cô đã quyết định rồi, cho nên dù hai người có nói gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được quyết định của cô.
“Mẹ, con còn trẻ, ra ngoài tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt hơn.”
Thẩm Nhu không trông cậy vào việc có thể thuyết phục họ ngay lập tức, cô ở bên ngoài đã một ngày trời, mệt mỏi nói, “Bố mẹ, con chỉ muốn thông báo cho hai người chút thôi, hai người không cần khuyên con.”
“Con đi tắm rồi nghỉ ngơi đây.”
Trần Tú Hoa há miệng thở dốc, đang muốn gọi cô thì bị Thẩm Hậu kéo lại.
“Con gái đã nói vậy rồi, nó còn trẻ, để nó làm điều nó muốn đi.”
“Nó vui vẻ là được rồi.”
Trần Tú Hoa nghẹn họng không biết nói gì, bà là mẹ, Thẩm Nhu là đứa nhỏ bà mang thai chín tháng mười ngày, chưa từng để con bé rời xa mình.
Nếu không thì tại sao bà lại chọn Giang Trì Ý là con rể chứ, còn không phải vì nhà gần, hai bên gia đình hiểu rõ nhau sao?
…
Thành phố đã chìm vào bóng đêm.
Thẩm Nhu tắm rửa xong lên giường nằm cũng đã hơn mười một giờ.
Cô định ngày mai sẽ tìm người chuyển nhà, chờ sắp xếp tất cả xong xuôi sẽ làm thủ tục từ chức.
Cuộc sống mới sắp bắt đầu, cô cảm nhận được niềm vui trước nay chưa từng có.
Thẩm Nhu mỉm cười đi vào giấc mộng, ngủ một giấc tới tận bình minh.
…
Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu bận rộn với công việc.
Đồ nội thất bên Minh Cẩm biệt uyển đã đóng gói xong xuôi, để công ty chuyển nhà đưa tới Sơn Thủy Nhất Sắc.
Đại khái là do lời nói tối qua của Trần Thục Ngọc có tác dụng, lúc Thẩm Nhu tới Minh Cẩm biệt uyển thì Cố Thiến đã không còn ở đó nữa.
Trong phòng cũng không có dấu vết có người ở đêm qua, có vẻ như hôm qua sau khi cô và Trần Thục Ngọc rời khỏi, Cố Thiến và Giang Trì Ý cũng đi ngay.
Phòng bếp vẫn còn chưa được dọn dẹp.
Thẩm Nhu cũng mặc kệ, cô chuyển hết tất cả đồ đạc rời khỏi, sau đó không hề lưu luyến ly khai.
Đi siêu thị mua sắm một chút đồ dùng hàng ngày, sau khi dọn dẹp xếp đồ xong xuôi cũng hơn bảy giờ tối.
Quả thực mệt muốn chết.
Nhưng mà phòng ở cô đã dọn dẹp xong xuôi, đồ vật cần thiết cũng đã sắm sửa xong hết, đêm nay có thể dọn vào ở.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu tới phòng bếp định nấu mỳ ăn.
Đã bảy rưỡi tối, bụng cô sắp dán vào lưng luôn rồi.
Ngay lúc Thẩm Nhu đang chuẩn bi bật bếp, chuông cửa bỗng vang lên.
Cô đành phải xoay người đi mở cửa.
Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy ngoài cửa là Tư Minh Cẩm, Thẩm Nhu có chút kinh ngạc mở cửa.
Tư Minh Cẩm ngoài cửa mặc tây trang được cắt may khéo léo, tỏa ra mùi vị cấm dục.
Thẩm Nhu suýt chút nữa nhìn anh không chớp mắt.
May mà Tư Minh Cẩm mở miệng, “Đã vào ở rồi sao?”
Sắc mặt người đàn ông mệt mỏi, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Tôi có thể vào trong uống cốc nước được không?”
Lúc này Thẩm Nhu mới kịp phản ứng, cô vẫn đang ngăn Tư Minh Cẩm ở ngoài cửa.
“Được, cậu vào đi.” Thẩm Nhu đứng sang một bên cho anh vào trong, chờ anh vào phòng, cô nghĩ một chút vẫn là để cửa mở.
Xoay người theo Tư Minh Cẩm ngồi xuống sofa, ánh mắt Thẩm Nhu đặt trên túi công văn của anh, “Vừa về sao?”
Cửa nhà Tư Minh Cẩm vẫn luôn không mở, Thẩm Nhu lập tức hiểu anh mới từ London trở về.
Quả nhiên anh ‘ừ’ một tiếng rồi nói tiếp, “Không biết chìa khóa rơi ở đâu, tôi không vào được nhà.”
Đây coi như là lời giải thích.
Lúc anh nói lời này, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Thẩm Nhu cảm giác như có chút đáng yêu.
Cô cười ngọt ngào, “Vậy cậu định tính sao?”
Vào nhà không được, muốn ở nhờ sao?
Trong lòng Thẩm Nhu tính toán, nếu đêm nay Tư Minh Cẩm muốn ở nhờ, có lẽ cô sẽ quay về hẻm Tây Từ.
Dù sao cũng chỉ có phòng ngủ chính là có giường, cũng không thể để anh ngủ ở sofa được.
Trong lúc cô đang nghiêm túc suy nghĩ, anh nở nụ cười trầm thấp.
Thẩm Nhu nhìn sang, đối diện với cặp mắt phượng của anh.
Đôi mắt anh chứa ánh sáng nhàn nhạt, ý cười dịu dàng, “Tìm thợ mở khóa.”
Thẩm Nhu giật mình, gãi tóc có chút xấu hổ.
Cô chợt nhớ tới gì đó, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy cậu ăn mỳ không? Tôi… nấu mỳ cho cậu ăn nhé?”
Cũng may cô không nhanh miệng, kịp thời ngừng lại.
Tư Minh Cẩm sửng sốt hai giây, không được tự nhiên ‘ừm’ một tiếng, nâng tay kéo caravat.
Thẩm Nhu không biết anh có nghĩ nhiều hay không, nhanh chóng chui vào phòng bếp.
Chờ nước sôi, Thẩm Nhu gửi tin nhắn cho bố, nói đêm nay mình sẽ ở lại bên này.
Thẩm Hậu dặn dò vài câu, cũng không nói thêm gì nữa.
…
Trong phòng khách, hai tay Tư Minh Cẩm đặt trên đầu gối nắm chặt, đôi môi mỏng khẽ mở, thở dài một hơi.
Vành tai anh hơi đỏ, có chút không yên lòng.
Trong đầu còn quanh quẩn lời Thẩm Nhu vừa nói, hơi buồn cười.
Cố nén mệt mỏi, Tư Minh Cẩm đứng dậy, mở cửa sổ sát đất ra ban công hóng gió.
Giờ phút này, anh cảm thấy mình về sớm là đáng giá.
Dù cho cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, ít nhất anh có thể ăn mỳ Thẩm Nhu tự tay nấu.
Thế là đủ rồi.
Tư Minh Cẩm đứng ở ban công mấy phút thư thái tinh thần, sau đó quay trở lại phòng khách, trùng hợp nhìn thấy thân ảnh Thẩm Nhu bận rộn trong bếp.
Bước chân của anh bỗng chuyển hướng đi tới đó.
Lúc này Thẩm Nhu vừa mới bắc nồi lên bếp, còn đang cầm đũa nấu mì, sau đó cô thêm gia vị gừng tỏi vào trong.
Tư Minh Cẩm không lên tiếng, lẳng lặng tựa vào khung cửa.
Hơi nóng trong nồi bốc lên, cả người cô giống như chìm trong mộng cảnh.
Mãi cho đến khi cô xoay người, ánh mắt bất ngờ đụng phải đôi mắt của Tư Minh Cẩm.
…
Thẩm Nhu hoảng sợ lui về sau nửa bước vỗ ngực.
Tư Minh Cẩm hoàn hồn, thấp giọng nói, “Xin lỗi, dọa tới cậu rồi.”
Thẩm Nhu khoát tay ý nói không sao.
Tuy rằng cô thật sự bị dọa sợ, nhưng thái độ thành khẩn xin lỗi của Tư Minh Cẩm khiến cô cảm thấy mình không nên không biết xấu hổ mà truy cứu.
Thẩm Nhu hỏi anh, “Đói bụng sao? Đợi chút nữa là được ăn rồi.”
Người đàn ông ‘ừm’ một tiếng, “Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối.”
“Hơn nữa tôi có thể thuê được phòng này, ít nhiều gì cũng do cậu giúp đỡ, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Một bát mỳ tính là gì chứ, phải là một bữa tiệc lớn mới đúng.
Tư Minh Cẩm không nói gì, cũng không đi, chỉ yên lặng đứng ở cửa phòng bếp chờ đợi.
Ngược lại khiến cho Thẩm Nhu ngượng ngùng.
Cô hận nhiệt độ bếp không thể lớn thêm một chút, để mì có thể chín nhanh hơn.
Tư Minh Cẩm giống như chú cún lớn, canh chừng ở cửa bếp nhìn cô chằm chằm.
Yên tĩnh một phút đồng hồ, Thẩm Nhu muốn nói gì đó phá tan không khí xấu hổ này, lại bị Tư Minh Cẩm đoạt trước, “Cậu ở đây đi làm có tiện không?”
Anh nghe Tần Tu nói, Thẩm Nhu là nhà thiết kế hôn lễ chính của Giai Ngẫu Thiên Thành.
Anh còn nghe nói, công ty này là của nhà Giang Trì Ý.
Khoảng cách từ Sơn Thủy Nhất Sắc tới đó, đúng là có xa một chút.
Cho nên anh mới quan tâm hỏi han.
Thẩm Nhu quay người qua, tắt bếp.
Mỳ cũng đã chín, cô gắp mỳ và nước dùng ra bát.
Vừa làm vừa trả lời Tư Minh Cẩm, “Cũng không thuận đường cho lắm.”
“Nhưng mà không sao hết.”
Tư Minh Cẩm nhíu mày hoài nghi.
Anh còn chưa kịp hỏi tại sao đã nghe Thẩm Nhu nói tiếp, “Mai tôi cũng chuẩn bị từ chức, nếu không có gì bất ngờ thì từ mai sẽ không phải đi làm nữa.”
Cô nói lời này mang theo ý cười, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Tư Minh Cẩm trầm mặc, lẳng lặng đợi cô nói tiếp.
Không nghĩ tới Thẩm Nhu đột nhiên xoay người, nếm thử nước dùng rồi liếm môi, “Hội trưởng, mì đã chín rồi.”
Tư Minh Cẩm sửng sốt, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hồng nhuận của Thẩm Nhu, hầu kết chuyển động.