Ánh mắt Tư Minh Cẩm hoài nghi, cũng không hỏi gì, chỉ nói được.
Hai người đổi vị trí, Thẩm Nhu ngồi đối diện Tô Thành Húc âm thầm thở ra.
Ít nhất Tô Mi cũng không còn dùng ánh mắt thù địch vừa rồi nhìn cô nữa.
Thẩm Nhu uống một ngụm nước chanh, ánh mắt lại nhịn không được nhìn sang Tô Mi, phát hiện bây giờ cô ấy hoàn toàn khác so với vừa nãy.
Lúc này cúi đầu, khóe miệng cong lên, có vài phần ngượng ngùng.
Hơn nữa, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ ngẩng đầu nhìn lén Tư Minh Cẩm một chút, trong mắt vui vẻ, căn bản không khống chế nổi.
Thẩm Nhu nhìn thấy rõ ràng, cuối cùng nhịn không được quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không nghĩ tới, ánh mắt của Tư Minh Cẩm lại dừng trên người cô.
Hai người chạm mắt, Tư Minh Cẩm ý hỏi cô làm sao.
Thẩm Nhu cười cười, im lặng dời mắt.
Trùng hợp là phục vụ tới mang cơm tới mới phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Trong khi im lặng, ánh mắt Tô Thành Húc vẫn luôn dao động trên người Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm, ý đồ tìm kiếm gì đó nhưng cái gì cũng không nhận ra.
Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu cùng nhau ăn đi ăn cơm ở nhà hàng Tây, chẳng lẽ bọn họ đã tiến tới chính thức kết giao?
Tô Thành Húc đang suy nghĩ vẩn vơ, Tô Mi bên cạnh đã lên tiếng.
Lời là nói với Tư Minh Cẩm, nhỏ giọng, rất ngoan ngoãn, “Anh Cẩm, sau này anh định ở trong nước luôn sao?”
Thẩm Nhu nghe xong, cả người run lên, bỗng nhiên nghĩ tới giọng điệu vừa rồi Tô Mi nói chuyện với mình.
Ừm… khác biệt thật lớn.
“Ừ.” Phản ứng của Tư Minh Cẩm rất lãnh đạm, trên mặt không chút gợn sóng.
Thái độ từ chối lạnh lùng như băng, Thẩm Nhu bên cạnh cũng nhịn không được rùng mình một cái.
Dù sao nếu cô là Tô Mi, nhất định sẽ vùi đầu mà ăn không lên tiếng nữa.
Nhưng Tô Mi lại ngược hoàn toàn, “Anh Cẩm, em nghe nói bây giờ anh đang ở Sơn Thủy Nhất Sắc, trong tiểu khu còn có phòng bán ra nữa không, tốt nhất cách anh gần một chút?”
Trên mặt cô ấy tràn ngập ý cười, giọng điệu chân thành, trong lời nói đều là tình ý với Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu giống như thấy được bản thân mình trước đây.
Tuy rằng tính cách của cô và Tô Mi khác nhau một trời một vực, nhưng đối mặt với người mình thích, phần dũng cảm cố chấp và kiên cường cũng y như nhau.
Trước kia Thẩm Nhu cũng từng liều mạng giống như Tô Mi, chỉ muốn tranh thủ ở bên cạnh Giang Trì Ý.
Bây giờ cô đã tỉnh ngộ rồi.
Mười năm cũng không thể lấy kim mài sắt, cô buông tay rồi.
Tô Mi thì sao?
Nhìn dáng vẻ cô ấy cũng không phải ngày đầu thích Tư Minh Cẩm.
Nhưng một người ưu tú như Tư Minh Cẩm cũng không thiếu người thích.
Ít nhất Thẩm Nhu cũng nhìn ra được, Tư Minh Cẩm đối với Tô Mi rất lạnh lùng, đủ để chứng minh anh cũng không thích Tô Mi.
Không giống như Giang Trì Ý.
Tư Minh Cẩm không yêu sẽ không chọc vào, lại càng không muốn người ta hiểu lầm cử chỉ hay hành động gì của mình, ngôn từ cũng tràn đầy vẻ lãnh đạm.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Nhu cúi đầu yên lặng cắt bò bít tết.
Cô có chút không yên lòng.
Sau khi Tô Mi dứt lời, Tư Minh Cẩm không ngẩng đầu, chỉ chuyển đĩa bít tết mình đã cắt xong sang cho Thẩm Nhu, “Đề nghị cô tìm người môi giới.”
Giọng điệu lạnh lùng, ngay cả Tô Thành Húc cũng không nghe nổi nữa.
Anh biết tính cách Tư Minh Cẩm người này luôn quái gở, nhưng ai bảo em gái anh lại không có mắt xem trọng tên quái thai này!
Tô Mi nghẹn họng.
Nhiệt tình như thế bị một câu của Tư Minh Cẩm dập tắt.
Quan trọng là Tư Minh Cẩm còn đổi đĩa bít tết của anh sang cho Thẩm Nhu.
Tô Mi cắn môi, không chịu đựng nổi loại đối xử như vậy.
Người Tư Minh Cẩm thích tên Thẩm Nhu, cô biết chuyện này.
Trước đó Tô Mi cũng từng suy nghĩ xem Thẩm Nhu là người phụ nữ như thế nào, bây giờ nhìn thấy người thật, tất nhiên cô không phục.
Tô Mi cảm giác mình không có chỗ nào kém Thẩm Nhu cả, bất kể là dáng người hay gia thế.
Nhìn quần áo trên người Thẩm Nhu, một món đồ cũng không tới một vạn.
…
Tô Thành Húc bên cạnh chợt nhớ tới chuyện Tư Minh Cẩm hỏi mình phòng ốc lúc trước.
Phòng mới mua không được bao lâu, còn chưa ở lần nào đã bị Tư Minh Cẩm trưng dụng cho người khác thuê, lúc ấy Tô Thành Húc cũng không nghĩ nhiều, lại càng không để ý Tư Minh Cẩm còn chưa đưa hợp đồng thuê phòng cho mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh hoài nghi người thuê phòng chính là Thẩm Nhu.
Nếu không Thẩm Nhu sao có thể đi ăn cùng Tư Minh Cẩm?
Rõ ràng quan hệ của hai người đã kéo gần không ít.
Nhưng những lời này Tô Thành Húc không dám hỏi Tư Minh Cẩm trước mặt Tô Mi.
Nếu để cho Tô Mi biết chuyện anh đem phòng mình cho Thẩm Nhu thuê, hơn nữa lại còn là phòng cách vách với Tư Minh Cẩm… có lẽ con bé sẽ không nhận người nhà nữa.
Bên này, Thẩm Nhu nhìn đĩa bít tết được cắt không lớn không nhỏ, ngay ngắn chỉnh tề, cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lúc còn sống có thể được ăn bít tết hội trưởng cắt… chuyện này thật khó tin.
Loại cảm giác này đủ để cho Thẩm Nhu che chắn địch ý Tô Mi truyền tới từ bên kia, đắc ý ăn xong bò bít tết.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nhu cong lưng, nhỏ giọng nấc cụt một cái, tâm tình có chút vui vẻ.
“Tôi đi toilet chút.” Cô đứng dậy nói với Tư Minh Cẩm một tiếng, rồi trực tiếp tới bàn thanh toán.
Ban đầu Thẩm Nhu chỉ tính toán mời một mình Tư Minh Cẩm, nhưng nếu gặp được Tô Thành Húc, lần trước còn có ân tình giúp đỡ, vậy hôm nay cô cũng mời anh.
Về phần Tô Mi…
Thẩm Nhu càng nghĩ càng cảm thấy cô ấy không phải người thiếu tiền.
Hơn nữa mình còn chưa gặp cô ấy bao giờ, càng không nợ nhân tình gì với cô ấy.
Cho nên cuối cùng, bốn người đi ăn, Tô Thành Húc giúp một mình Tô Mi thanh toán.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tô Mi còn trào phúng Thẩm Nhu, “Thật không nhìn ra cô còn biết tính toán như vậy.”
Thẩm Nhu ngoài cười trong không, lười tính toán với cô ấy.
Nhà hàng này rất đắt đấy hiểu không?
Ba người đã hết hơn một nghìn tệ, cô cũng không phải đại gia.
Nếu như chỉ là ăn ở nhà hàng ven đường, muốn cô mời thì được thôi.
“Nên tính thì tính, rất tốt.”
Giọng nói trầm thấp từ sau truyền tới, xem như thay Thẩm Nhu đáp lại lời chế nhạo của Tô Mi.
Ngay sau đó, chủ nhân giọng nói bước tới bên người Thẩm Nhu, thả chậm bước chân cùng cô sánh vai, “Tôi đi lấy xe, cậu đứng bên này chờ tôi.”
Bây giờ mưa đã tạnh, mây đen tan đi, ánh mặt trời lại xuất hiện vô cùng ấm áp.
Giống như cảm giác Tư Minh Cẩm mang tới cho cô vậy.
…
Trên đường trở về, Thẩm Nhu vẫn ngồi ở vị trí phó lái.
Tô Thành Húc và Tô Mi không đi xe, đi nhờ xe của Tư Minh Cẩm, hai anh em ngồi ở phía sau.
Chủ yếu là Tô Thành Húc nói rằng buổi chiều không có việc gì làm, muốn tới nhà Tư Minh Cẩm chơi.
Bốn người bọn họ cùng nhau trở về Sơn Thủy Nhất Sắc.
Từ lúc ra khỏi thang máy, Thẩm Nhu lấy chìa khóa đứng trước cửa nhà nói lời tạm biệt với ba người bọn họ.
Kết quả, Tô Thành Húc lại nhìn chằm chằm cô cười, nụ cười đó có chút kì quái.
Ngay lúc Thẩm Nhu mở cửa, Tô Thành Húc gọi cô lại, “Tiểu Nhu Nhu, buổi chiều em cũng không có việc gì chứ?”
Thẩm Nhu sửng sốt một chút, chìa khóa còn cắm ở ổ chưa mở.
Cô quay đầu nhìn lại, thật thà gật đầu, “Hẳn là… không có.”
Phỏng vấn đã thông qua, đầu tuần sau chính thức bắt đầu đi làm. Hôm nay là thứ sáu, cô còn có thể nghỉ ngơi hai ngày, tính toán ngày mai rủ Tần Lăng đi mua quần áo mới và làm tóc.
Buổi chiều Thẩm Nhu không có việc gì làm, định ở nhà ngủ. Không nghĩ tới Tô Thành Húc lại nói, “Vậy mau tới đây cùng nhau chơi đấu địa chủ đi!”
“Anh, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ là đủ rồi!” Không đợi Thẩm Nhu đồng ý, Tô Mi đã không hài lòng.
Cô ấy nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ phản đối.
Thẩm Nhu thấy vậy cũng định từ chối.
Cô cũng không có sở thích gây phiền toái cho người khác.
Nhưng Tư Minh Cẩm lại lên tiếng, giọng nói dịu dàng, “Bốn người càng vui.”
Thẩm Nhu há miệng thở dốc, thấy Tư Minh Cẩm nhìn mình lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng mà trước đó cô cũng chỉ từng chơi đấu địa chủ ba người, chưa chơi bốn người bao giờ, cũng có chút tò mò.
…
Thẩm Nhu về nhà đổi quần áo trước, trong lúc đó Tô Thành Húc và Tô Mi đi mua bài.
Lúc Thẩm Nhu mở cửa nhà Tư Minh Cẩm ra thì trong nhà cũng chỉ có một mình anh.
Tư Minh Cẩm cũng đổi một thân quần áo ở nhà, hai tay chống ở khung cửa nghiêng người, mắt sâu cười nhẹ nhìn Thẩm Nhu bên ngoài.
Đồ ngủ của anh là cổ tròn, cổ áo rất lớn lộ ra xương quai xanh mê người.
Thẩm Nhu cảm giác trái tim trong ngực đập mãnh liệt, vô cùng nhanh.
“Vào đi.” Anh trầm giọng, hai tay chống trên khung cửa buông xuống, nghiêng người để Thẩm Nhu vào trong.
Lúc này cô mới khôi phục tinh thần, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của anh, nhỏ giọng hỏi, “Cần đổi dép không?”
“Cậu cứ tùy ý.”
Vì thế Thẩm Nhu đứng ở hành lang gần cửa ra vào đổi dép.
Tư Minh Cẩm đi tới phòng bếp lấy giúp cô một chai soda, “Ngồi trước đi, chút nữa bọn họ về rồi.”
Chính anh lại tới phòng bếp cắt trái cây, chờ chuẩn bị xong hết mọi thứ, Tô Thành Húc và Tô Mi cũng về tới nơi.
Bốn người bọn họ ngồi xuống ở bàn ăn phòng bếp.
Tô Mi ngồi ngay bên tay trái Tư Minh Cẩm, Tô Thành Húc nhìn Thẩm Nhu chậm rãi đi tới, cười nói, “Tiểu Nhu Nhu, em chọn chỗ đi.”
Thẩm Nhu nhìn Tư Minh Cẩm và Tô Mi một cái, chọn ngồi đối diện Tư Minh Cẩm.
Đấu địa chủ bốn người và ba người không giống nhau, cần chia thêm một phần bài nữa, mỗi người được mười ba lá.
Người chơi được chọn làm địa chủ sẽ được phát thêm ba lá gia tăng ưu thế, không chỉ như thế, địa chủ còn có thể tùy ý chọn một người giúp đỡ mình.
[Hic, mình không biết chơi bài này nên có lẽ dịch sẽ không được sát nghĩa lắm nên mọi người thông cảm nha.]
Ví dụ như ván thứ nhất, Thẩm Nhu là địa chủ, cô gọi một con bài ba nhép, như vậy người cầm lá bài này sẽ trở thành đồng minh của cô, hai người còn lại cũng sẽ trở thành đồng minh.
Hình thức này có điểm khác biệt chính là, ngoại trừ địa chủ được gọi tên, ba người còn lại sẽ không biết đồng minh của mình là ai.
Rất dễ dàng tổn thương đồng minh của mình.
“A Cẩm, anh với Mi Mi mua một thùng sữa, chốc nữa ai thua thì phải uống sữa.”
Tư Minh Cẩm không có ý kiến, nhưng trước hết anh vẫn hỏi ý Thẩm Nhu thế nào.
Thẩm Nhu vốn còn cho rằng bọn họ chơi tiền, còn lo lắng không biết kim khố của mình có đủ hay không.
Vừa nghe tới Tô Thành Húc nói người thua bị phạt uống sữa, lúc này cô cũng đồng ý.
…
Vừa mới bắt đầu, Thẩm Nhu còn chưa quen với quy tắc chơi bốn người.
Bởi vì ba người chơi đấu địa chủ, ít nhất năm lần chia bài mới tạo thành một tổ, mà hình thức bốn người này thì chỉ cần bốn lần chia.
Cho nên ván thứ nhất, địa chủ Thẩm Nhu mang theo đồng minh Tư Minh Cẩm cùng nhau thua sạch.
Hai người uống nửa cốc sữa.
Ước chừng là vì vừa ăn cơm xong, nửa cốc sữa vào bụng khiến Thẩm Nhu có chút khó chịu.
Cô đột nhiên cảm thấy uống sữa cũng rất đáng sợ.
Một lúc lâu sau, bốn người bọn họ thay nhau đi toilet.
Một buổi chiều trôi qua cũng hết một thùng sữa.
Từ trước tới nay Thẩm Nhu không hề uống sữa, bây giờ chỉ cần nghe tới từ sữa đã thấy buồn nôn.
“Không được, uống không nổi nữa.” Tô Mi tê liệt ngồi trên ghế, không có hình tượng sờ bụng, “Không chơi, không chơi nữa.”
Bụng cô muốn nứt luôn rồi.
Thẩm Nhu gật đầu phụ họa, ráng chống đỡ đứng dậy đi tới sofa.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi để nằm mà thôi.
Bên kia bàn ăn chỉ còn một mình Tư Minh Cẩm.
Tô Thành Húc đã đi rửa tay.
Chỉ còn Tư Minh Cẩm thu dọn tàn cuộc.
Thẩm Nhu nhớ lại một chút, trong bốn người bọn họ chỉ có Tư Minh Cẩm là uống ít nhất, bảo sao anh không cảm thấy gì.
Ngoài cửa màn đêm đã buông xuống.
Tô Thành Húc và Tô Mi định ở lại ăn ké cơm.
Thẩm Nhu chuẩn bị về nhà lại bị Tư Minh Cẩm gọi.
Anh vô cùng tự nhiên cầm cổ tay cô kéo cô tới phòng bếp, giọng nói dịu dàng, “Giúp tôi chút đi, ở lại ăn cơm tối.”
Tư Minh Cẩm mở miệng, Thẩm Nhu cảm thấy mình không từ chối nổi.
Hoặc là nói, cô cảm giác nếu mình từ chối Tư Minh Cẩm có chút không biết điều.
…
Bếp nhà Tư Minh Cẩm rất lớn.
Thẩm Nhu giúp anh rửa rau, hai mắt thỉnh thoảng dừng lại ở trên người anh.
Vài lần Tư Minh Cẩm nhìn lại cô, Thẩm Nhu sợ tới mức thu hồi ánh mắt.
Ngoài cửa phòng bếp, Tô Mi hâm mộ ghen ghét nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Nhu, lại ngại Tô Thành Húc bên cạnh mà không dám lỗ mãng.
Cô biết là Thẩm Nhu.
Hồi còn ở nước ngoài, Tô Mi đã từng nghe đến tên Thẩm Nhu.
Cô thích Tư Minh Cẩm, từ lần đầu gặp đã thích.
Không phải do bề ngoài của anh hấp dẫn mà Tô Mi càng thích tính cách và nhân phẩm anh hơn.
Người tốt hơn Tư Minh Cẩm không phải cô chưa từng gặp.
Nhưng người như Tư Minh Cẩm mới chính xác là cấm dục, những người khác là giả vờ, chỉ có anh là thật.
Tô Mi thích anh cao cao tại thượng như vậy.
Coi như Tư Minh Cẩm có lạnh lùng với cô thế nào cô không không để ý.
Thậm chí cô còn không tiếc đi cầu Tô Thành Húc, cầu xin anh giúp mình theo đuổi Tư Minh Cẩm.
Khi đó Tô Mi còn không biết Tư Minh Cẩm có người trong lòng, cô còn vô cùng có lòng tin với bản thân mình.
Nhưng Tô Thành Húc lại nói một câu như hất một chậu nước lạnh lên đầu cô.
Tô Thành Húc nói Tư Minh Cẩm có người trong tim.
Người trong lòng anh là một cô gái tên Thẩm Nhu, còn nói đầu óc Tư Minh Cẩm có vấn đề, mãi mãi chỉ thích một người.
Tô Mi không tin.
Cô không tin trên đời này có thứ tình yêu kiên định không đổi.
Huống chi Tư Minh Cẩm cũng chỉ là đơn phương, cô gái anh thích không thích anh.
Tô Mi cho rằng cô có thể đợi được đến lúc Tư Minh Cẩm từ bỏ người trong lòng kia, cho nên mấy năm nay cô vẫn luôn ở bên Tư Minh Cẩm chờ đợi, thậm chí sau khi biết anh về nước còn nhanh chóng tới đoạt người.
Nhưng vì sao người tên Thẩm Nhu lại đột nhiên xuất hiện chứ?
Tô Mi không cam lòng, không cam lòng cứ thế từ bỏ Tư Minh Cẩm.
“Mi Mi, em so nghị lực với A Cẩm, em có phần thắng sao?” Tô Thành Húc nhẹ giọng hỏi, lời nói thâm ý, “A Cẩm trước giờ không phải là người dễ dàng chấp nhận.”
Coi như Thẩm Nhu thật sự kết hôn với Giang Trì Ý, đời này Tư Minh Cẩm cũng sẽ không thích người nào khác.
Đây là lời Tô Thành Húc có thể khẳng định.
Anh biết Tư Minh Cẩm là dạng người kì lạ như thế nào.
Tô Mi run rẩy trong lòng, xua tan đau đớn tràn tới chóp mũi, sinh ra một loại cảm giác chua xót.
Lúc ấy Tô Mi đỏ mắt cắn chặt môi không chịu nói lời nào/
Tô Thành Húc bên cạnh nhìn đến đau lòng.
Dù sao cũng là em gái mình che chở từ nhỏ tới lớn, thấy cô thương tâm, Tô Thành Húc cũng không chịu nổi.
Nhưng anh không khuyên cô.
Bởi vì Tô Thành Húc biết, một khi Tô Mi thích Tư Minh Cẩm, cô nhất định phải chịu chút tổn thương ấy.
…
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Nhu nhận được điện thoại từ gia đình.
Là mẹ gọi tới, hỏi một chút tình hình gần đây.
Hỏi cô ở ngoài có quen không, còn nói ngày mai muốn tới đây xem tình hình.
Thẩm Nhu đồng ý.
Cô biết, Trần Tú Hoa gọi điện không chỉ hỏi mỗi việc đơn giản như vậy.
Cho nên sau khi trầm mặc một lúc, Thẩm Nhu chủ động hỏi, “Mẹ, mẹ gọi có chuyện gì muốn nói sao?”
Trần Tú Hoa bên kia ấp úng.
Một lúc sau mới thở dài, “Mẹ nghe nói Trì Ý xảy ra chút chuyện, bây giờ còn đang ở bệnh viện.”
“Mẹ hầm canh cho nó, muốn hỏi con có thời gian giúp mẹ đưa qua không?”
Thẩm Nhu trầm mặc, mơ hồ hiểu ý Trần Tú Hoa.
“Mẹ, chuyện của anh ta bây giờ không liên quan tới con nữa.”
“Con thật sự nghiêm túc nên mẹ đừng thử con.”
Thẩm Nhu đỡ trán, xoay người tựa vào lan can nhà Tư Minh Cẩm.
Cô đoán là từ đầu đến cuối Trần Tú Hoa đều cho rằng cô giải trừ hôn ước chỉ là nói dỗi, muốn mượn chuyện Giang Trì Ý nằm viện mà thăm dò một chút, xem cô có phải thật sự hạ quyết tâm không cần Giang Trì Ý nữa không.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Thẩm cười khan hai tiếng, kiên trì cho qua đề tài này, “Tiểu Nhu, con thích người khác rồi sao?”
“Không có…” Thẩm Nhu vò đầu.
Cô cũng không phải máy móc, sao có thể vừa chấm dứt một đoạn tình cảm đã coi trọng người đàn ông khác được.
“Mẹ, con còn đang ăn cơm nhà bạn.”
“Bạn? Bạn nào? Nam hay nữ?”
“Tiểu Nhu, con cũng không thể vì Giang Trì Ý mà thất vọng với tất cả mọi người được, vẫn nên sớm quen một người mới.”
“Mẹ nghe nói bên cạnh Trì Ý cũng đã có người mới…”
Thẩm Nhu che mặt, phòng ngừa Trần Tú Hoa tiếp tục cằn nhằn, cô quyết định cắt đứt thật nhanh, “Mẹ, bạn con gọi đi ăn cơm, không nói nữa!”
Dứt lời, Thẩm Nhu trực tiếp tắt máy.
Cô cúi đầu thở dài một hơi, nhớ lại lời của Trần Tú Hoa.
Bên cạnh Giang Trì Ý đã có người mới?
Hẳn là Cố Thiến đi.