Gió đêm nhẹ thổi, một con bọ rùa đậu lên ống tay áo Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu hồi thần, ánh mắt dừng trên tay áo anh, nội tâm giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng cô bước lên một bước, dùng tay hất con bọ đi.
Không biết nó rơi xuống mặt đất hay đã bay đi, ánh sáng quá mờ làm Thẩm Nhu không thấy rõ.
Hành động của cô khiến cả người Tư Minh Cẩm cứng lại, gian nan ổn định biểu tình trên mặt, môi mỏng mím lại thở khẽ.
Xung quanh vô cùng yên lặng, Thẩm Nhu ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Thấy khuôn mặt anh có vẻ căng thẳng, cô cười khan hai tiếng, “Chuyện đó… vừa rồi có một con bọ đậu trên tay áo cậu.”
Cô giải thích xong, lùi lại một bước duy trì khoảng cách với Tư Minh Cẩm, trong lòng cô cũng có chút hoảng sợ vì lời nói của Tô Mi trước khi đi.
Nếu… nếu cô không hiểu sai, thì ý của Tô Mi chính là, cô là người trong lòng của Tư Minh Cẩm? Là ý này sao?
Suy nghĩ vừa chợt lóe lên lập tức bị Thẩm Nhu bỏ đi.
Cô cũng không tin Tư Minh Cẩm thích cô.
Nhất định là nghe lầm rồi! Nếu không thì chính là Tô Mi hiểu sai rồi!
Nhất định là vậy.
Hai tay Thẩm Nhu nắm chặt thành đấm, cố gắng khắc chế bản thân không được tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh.
…
Không khí có chút kì lạ.
Một lúc sau Tư Minh Cẩm cũng không lên tiếng.
Thẩm Nhu cúi đầu không dám nhìn anh.
Một hồi lâu sau, cô mới lấy một chai soda trong túi đưa cho Tư Minh Cẩm, “Mua, mua nước cho cậu này.”
“Chúng ta về thôi.”
Thẩm Nhu dứt lời, cúi đầu đi về phía trước, cũng mặc kệ Tư Minh Cẩm có đuổi kịp hay không.
Bước chân của cô rất nhanh, cứ như đà điểu cúi đầu chạy trốn.
Hầu kết Tư Minh Cẩm chuyển động, đầu ngón tay xiết chặt chai soda, hậu tri hậu giác xoay người.
Nhìn bóng lưng Thẩm Nhu càng lúc càng xa, anh chớp mắt suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi cô vào cửa tiểu khu, Tư Minh Cẩm gọi cô lại.
Giọng nói vừa trầm thấp vừa nặng nề, Thẩm Nhu như bị định thân, hai chân đứng vững vàng.
Nhưng cô không quay đầu lại, chớp mắt một cái, trái tim đập rộn ràng, cảm giác như sắp ngất.
Cô cố gắng đè nén, hô hấp theo tiếng bước chân của người đàn ông mà càng trở nên gấp rút.
Cuối cùng, Tư Minh Cẩm dừng lại sau lưng cô.
Anh nghiêng người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thẩm Nhu.
Lực đạo không nặng nhưng nhiệt độ nóng bỏng truyền tới từ đầu ngón tay anh khiến Thẩm Nhu cảm thấy trái tim run rẩy.
Thẩm Nhu cố nén xúc động rút tay về, cắn môi.
Phía sau, Tư Minh Cẩm đã tới sát cô một chút, nhưng lại không dám tiến lên.
Anh gian nan mở miệng, “Tôi…”
Tư Minh Cẩm muốn nói lại thôi.
Anh muốn nói cho Thẩm Nhu biết, vừa rồi không phải cố ý khiến Tô Mi khóc.
Còn muốn hỏi Thẩm Nhu có nghe thấy những lời Tô Mi nói vừa rồi không.
Nhưng Tư Minh Cẩm nghĩ lại, nhất định là Thẩm Nhu nghe thấy hết rồi, cô không phải kẻ điếc, cũng không phải kẻ ngốc.
Cho nên anh cũng không hỏi cô những vấn đề ngốc nghếch kia.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tư Minh Cẩm nghĩ, nếu mọi chuyện đã đến nước này, mọi tâm ý của anh đã bị Thẩm Nhu biết được, vậy thì dứt khoát thoải mái một lần nói hết tâm tư của mình cho cô biết.
Nói với Thẩm Nhu, anh thích cô, vẫn luôn thích cô.
Tư Minh Cẩm cảm thấy như sự bình tĩnh và lý trí hàng ngày của mình đã biến mất, trong lòng có một cây đuốc thiêu đốt toàn bộ, khuyến khích anh bày tỏ với Thẩm Nhu.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Tư Minh Cẩm ngày càng thêm sức.
Cô khẩn trương xoay người nhìn về ánh mắt anh, cũng mơ hồ không biết, chỉ cảm thấy hoảng sợ, nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức cúi đầu.
Cánh tay còn lại siết chặt góc áo, Thẩm Nhu kiên trì cười, “Có chuyện gì vậy?”
Dứt lời, cô lập tức hối hận.
Đáng ra cô không nên hỏi, phải nói mình mệt mỏi, sau đó rút tay ra đi một mạch về nhà, nhưng bây giờ lời đã nói ra, Thẩm Nhu chỉ có thể liều mạng cắn môi.
Tư Minh Cẩm nghe được câu hỏi có lệ của cô, hơi mơ màng, tâm trạng nóng nảy bất an dần yên tĩnh lại, hơn nữa lý trí cũng có dấu hiệu quay trở lại. Quan trọng là, anh nhìn rõ vẻ bất an và khủng hoảng trên mặt cô.
Cho nên, thật ra chuyện gì cô cũng biết đúng không?
Bởi vì lời nói của Tô Mi mà đoán được tâm ý của anh với cô, vì vậy mới bất an hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.
Tư Minh Cẩm trầm mặc.
Anh không hề nghĩ đến tâm ý của mình đối với Thẩm Nhu sẽ tạo cho cô áp lực lớn đến vậy, khiến cô bất an đến thế.
…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bỗng nhiên Thẩm Nhu cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô thả lỏng, cuối cùng, Tư Minh Cẩm rút tay về.
Thẩm Nhu rõ ràng cảm nhận được nơi bị anh nắm lấy dần dần mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo.
Một tay còn lại đang nắm góc áo của cô không tự giác cầm chặt vào nơi Tư Minh Cẩm vừa nắm lấy.
Thật ra Thẩm Nhu mơ hồ đoán được Tư Minh Cẩm muốn nói gì với mình.
Cô cũng biết, những lời Tô Mi nói tám phần là sự thật.
Lừa mình dối người là không thể.
Cho nên vừa rồi cô vẫn luôn nghĩ, nếu Tư Minh Cẩm thật sự tỏ tình thì cô phải làm gì?
Đồng ý hay từ chối?
Dù sao đó cũng là Tư Minh Cẩm.
Nếu từ chối anh thì có vẻ cô là người không biết tốt xấu đúng không?
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, Thẩm Nhu cảm giác tình cảm của mình với Tư Minh Cẩm cũng không phải tình cảm nam nữ, mà giống như là… ngưỡng mộ?
Cảm giác như làm trái lương tâm mình và Tư Minh Cẩm thì cô giống như tra nữ vậy.
Cho nên Thẩm Nhu đang rất phiền toái, không biết nên đáp lại Tư Minh Cẩm thế nào.
Nhưng bây giờ Tư Minh Cẩm đã buông lỏng tay cô ra, hay là nói, anh cũng không tính đề cập lại lời vừa rồi của Tô Mi?
Ngay lúc Thẩm Nhu suy đoán lung tung, phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông khàn khàn, “Cậu lên đi.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Nhu cứng người, có chút kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc, cô thật thà gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, bước chân vội vàng.
…
Sau khi Thẩm Nhu đào tẩu, Tư Minh Cẩm cúi mặt xuống.
Anh cất bàn tay vừa rồi nắm lấy tay cô vào trong túi áo, thở dài một tiếng.
Cũng may đã lấy lại lý trí sớm, không xúc động mà bày tỏ với cô.
Dù sao thì Thẩm Nhu cũng mới thoát ra khỏi một đoạn tình cảm, miệng vết thương trong lòng cô còn chưa kết vảy, sao có thể dễ dàng chấp nhận một tình cảm mới được chứ?
Một hồi lâu sau, Tư Minh Cẩm ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài một lúc. Sau đó xoay người không có mục tiêu đi lối dành cho người đi bộ trong tiểu khu.
Anh suy nghĩ, mấy ngày sau vẫn là không nên xuất hiện trước mặt Thẩm Nhu nhiều quá, trí nhớ cô vẫn luôn không tốt lắm, chờ mấy ngày nữa cô quên mất lời Tô Mi nói rồi gặp cô sau cũng được.
Nghĩ vậy, trong lòng Tư Minh Cẩm cũng thoải mái hơn không ít.
Anh đi vài vòng, đợi tới mười một rưỡi mới ung dung về nhà.
Lúc đó, Thẩm Nhu đã rửa mặt xong nằm trên giường.
Nhưng cô lại lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu chỉ có Tư Minh Cẩm.
Ngay cả giấc mơ cũng vậy.
…
Thẩm Nhu mơ đẹp quá mà bừng tỉnh.
Khi cô tỉnh lại, mặt trời đã mọc, phía chân trời là màu sắc ấm áp, giống y hệt với nắng sớm trong mộng.
Thế nên, Thẩm Nhu bật dậy nhìn quanh giường một vòng.
Xác định dưới chăn không có Tư Minh Cẩm tràn đầy ánh sáng, cô nhẹ nhàng thở ra, ngồi bệt xuống mép giường.
Trong mơ Tư Minh Cẩm quá mê người, đôi môi mỏng khiêu gợi hồng hào, dưới ánh sáng rực rỡ…
Thẩm Nhu đỏ mặt tự nhéo mình một cái, cuối cùng cũng chạy ra khỏi thế giới tưởng tượng của mình.
Cô nhanh chóng chạy vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh.
Sau khi ăn sáng, Thẩm Nhu nhận được điện thoại từ trong nhà.
Trần Tú Hoa nói bà và Thẩm Hậu đã đi cùng đoàn du lịch, vừa xuất phát, đợi bao giờ về rồi mới tới nơi ở của Thẩm Nhu xem.
Thẩm Nhu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cuối tuần này cô vô cùng thảnh thơi, cũng rất ít ra ngoài.
Ngoại trừ ngày ăn ba bữa và ngủ, cũng chỉ có chơi game và xem phim.
Mãi rồi cũng tới thứ hai. Hôm nay Thẩm Nhu dậy vô cùng sớm.
Lúc cô vừa đánh răng vừa tập thể dục buổi sáng ở ban công thì cửa sổ sát đất phòng bên cạnh cũng mở ra.
Vì thế, qua hai ngày, cuối cùng Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm cũng đối mặt.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Tư Minh Cẩm cười với cô, độ cong không sâu nhưng rất tự nhiên, nhìn qua không khác gì so với bình thường.
Thẩm Nhu cũng cười, nhưng nụ cười của cô có chút cứng ngắc, quan trọng là, cô còn mặc áo ngủ, tóc tai bù xù không hề có hình tượng!
Thu lại nụ cười, Thẩm Nhu nhanh chóng chạy vào trong toilet nhổ bọt trong miệng, rửa mặt xong chống hai tay trên bồn rửa tự đánh giá mình trong gương.
Càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
Vừa rồi đáng ra cô nên chải đầu thay quần áo rồi mới ra ban công, cảm giác thật xấu hổ mà, bị người thích mình nhìn thấy một mặt xấu của mình như thế…
…
Sơn Dữ Hải vào làm lúc chín giờ.
Thẩm Nhu tới công ty lập tức đến phòng nhân sự thông báo rồi nhận đồ vật, bàn làm việc của mình.
Chức vụ của cô vẫn là một nhà thiết kế hôn lễ.
Trước kia khi còn làm tại Giai Ngẫu Thiên Thành thì Thẩm Nhu cũng xem như chức vụ lớn ở đó, mọi chuyện liên quan tới thiết kế đều nghe cô phân phó, hơn nữa, Giai Ngẫu Thiên Thành cũng chỉ có bốn nhà thiết kế, mà trong bốn người bọn họ, chỉ có Thẩm Nhu có chút danh tiếng bên ngoài.
Bây giờ vào Sơn Dữ Hải cô mới ý thức tới được mình vô cùng nhỏ bé.
Nhà thiết kế hôn lễ ở đây có ba mươi mấy người, người nào cũng là nhân tài trong giới, nhất là nhà thiết kế Hướng Thanh Hoan.
Đó là thần tượng của Thẩm Nhu.
Trong lúc Thẩm Nhu ngẩn người trước phòng làm việc của bộ phận thiết kế hôn lễ thì một vị tiền bối lại gần vỗ vai cô một cái.
“Mới tới sao?”
Thẩm Nhu lấy lại tinh thần, gật đầu.
Vị tiền bối lại vẫy tay với phía bên kia cửa ra vào, “Cô gái kia nữa, vào đi!”
Thẩm Nhu theo hướng tiền bối vẫy gọi nhìn sang, thấy Tô Mi vừa bước vào cửa.
Không sai, chính là Tô Mi.
Là Tô Mi thích Tư Minh Cẩm, thổ lộ thất bại rồi khóc lem hết lớp trang điểm.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu nâu, trang điểm tinh xảo, màu son cũng vô cùng kiều diễm, dáng người tinh tế đeo đôi giày cao gót trông giống như một người mẫu chuyên nghiệp.
Mấy người đàn ông trong phòng cũng đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Thẩm Nhu từ từ hoàn hồn.
Cô há miệng thở dốc do dự không biết có nên chào hỏi với cô ấy hay không.
Không nghĩ tới đối phương vừa nhìn cô một cái đã dời mắt, thái độ lãnh đạm giống như Thẩm Nhu chỉ là một người xa lạ.
Giọng nói tiền bối thích hợp vang lên, “Cả hai đều là người mới tới, hợp tác một chút tranh thủ làm đơn này.”
“Khách hàng còn đang trong phòng chờ, đây là tài liệu liên quan, mau tới đó đi.”
Thẩm Nhu bị nhét cho một tập văn kiện, muốn từ chối nhưng tiền bối không cho cô cơ hội này, lập tức quay trở lại chỗ của mình.