Tô Mi vừa tới gần cuối cùng ánh mắt cũng dừng trên người Thẩm Nhu.
Cô ấy đưa tay cầm lấy túi văn kiện Thẩm Nhu ôm trong ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Oan gia ngõ hẹp.”
Thẩm Nhu, “…”
Cô cảm giác quan hệ của mình và Tô Mi còn chưa tới mức bị gọi là ‘oan gia’ đâu.
Mắt thấy Tô Mi cầm văn kiện đi tới phòng chờ bên kia, Thẩm Nhu chần chừ một chút sau đó cũng đi theo.
Mặc kệ nói gì đi nữa thì cô và Tô Mi cũng là đồng nghiệp.
Trước hết vứt chuyện lúc trước sang một bên, công việc vẫn là quan trọng nhất.
Thẩm Nhu cũng không nghĩ đến công việc bên Sơn Dữ Hải lại có tiết tấu nhanh như vậy, còn tưởng rằng người mới được phải ngây ngốc vài ngày mới có thể nhận đơn, không nghĩ tới mới đi làm ngày đầu đã ném đơn mới cho cô và Tô Mi.
Quả nhiên công ty lớn so với doanh nghiệp nhỏ không giống nhau chút nào.
…
Trong phòng chờ.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế ngay cửa sổ sát đất, người phụ nữ cúi người, trên bàn là đủ mọi loại hoa quả chuẩn bị cho khách hàng.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh quy củ, sống lưng thẳng tắp câu nệ.
Tô Mi và Thẩm Nhu một trước một sau đi vào phòng chờ.
Hai người ngồi đó đồng thời nhìn về phía bọn họ.
Thẩm Nhu cũng nhìn về phía hai người kia, ánh mắt chạm tới người đàn ông thì bước chân ngừng lại, kinh ngạc một lúc mới khôi phục tinh thần.
Trong lúc đó, Tô Mi đã cười tủm tỉm tới đó hàn huyên.
Đây là công việc đầu tiên Tô Mi làm sau khi về nước, cô ấy cũng đã thiết kế hôn lễ vài lần, nhưng cũng chỉ là giúp bạn bè, chưa từng chính thức làm công việc này.
Cho nên nhiệm vụ lần này cô ấy vô cùng coi trọng.
Vừa ngồi xuống, Tô Mi trực tiếp hỏi thẳng, “Đối với hôn lễ của mình, hai vị có mong muốn thế nào?”
Sự trực tiếp của cô ấy khiến hai người đang ngồi trở tay không kịp.
Thẩm Nhu chậm rãi đi vào, ánh mắt khóa chặt người đàn ông đang nghiêm túc lắng nghe Tô Mi nói chuyện, trầm thấp gọi một tiếng, “Trần Thì Nhất.”
Người đàn ông đang chăm chú nghe Tô Mi nói chuyện chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhu, người phụ nữ bên cạnh cũng nghi hoặc nhíu mày, “Trần Thì Nhất, cô ấy là ai?”
Người đàn ông tên Trần Thì Nhất, tuy vẻ ngoài đẹp trai nhưng tính cách có chút ngốc nghếch, rất thành thật không phải là người có lòng dạ tâm tư gì.
Quan trọng là, Thẩm Nhu quen cậu ấy, quan hệ còn rất sâu.
Trần Thì Nhất nhìn thấy Thẩm Nhu cũng kinh ngạc, suýt chút nữa đứng dậy, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng, “Chị họ…”
Trần Thì Nhất là con trai cậu ruột của Thẩm Nhu, nhỏ hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đã ngơ ngác rất dễ bắt nạt.
Trước đó Thẩm Nhu đã nghe Trần Tú Hoa nói, cậu mợ an bài cho Trần Thì Nhất một đối tượng kết hôn, còn nói lúc Trần Thì Nhất kết hôn thì Thẩm Nhu nhớ để ý một chút.
Chuyện Thẩm Nhu tạm rời cương vị công tác người thân trong nhà hẳn là chưa biết, cho nên Trần Thì Nhất tới đây để thiết kế hôn lễ không phải là vì cô.
Nghĩ vậy, Thẩm Nhu nhìn gương mặt thấp thỏm lo âu của em họ nhà mình như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Nhu dời mắt sang cô gái đang ngồi cạnh Trần Thì Nhất.
Nhìn qua thì cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng trang điểm vô cùng tinh xảo, không hề tương xứng với tuổi tác chút nào.
“Chị họ? Hai người là họ hàng?” Tô Mi cuối cùng cũng phản ứng kịp, ánh mắt dao động giữa Thẩm Nhu và Trần Thì Nhất.
Thật ra lúc cô ấy mới vào cửa cũng đã bị nhan sắc của Trần Thì Nhất làm cho kinh ngạc.
Vừa rồi lúc nói chuyện, cái người tên Trần Thì Nhất còn nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt lại vô cùng ôn hòa khiến người ta không thể bỏ qua.
Cho nên, Tô Mi nhịn không được lại nhìn cậu vài lần, kết quả càng nhìn lại càng thấy đẹp trai, cảm thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh có chút không xứng.
Thu hồi tinh thần, Tô Mi đặt lực chú ý lên người Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu lại nhíu mày nhìn người phụ nữ bên cạnh Trần Thì Nhất, cuối cùng giật giật khóe môi, “Thì Nhất, không định giới thiệu vị hôn thê của em sao?”
Cô cũng không rõ hai người bọn họ định ra hôn sự từ lúc nào, nhưng nếu hai người đã tới Sơn Dữ Hải chuẩn bị mọi việc liên quan tới hôn lễ thì chắc chắn hôn kỳ cũng đã được đặt ra.
Lúc này Trần Thì Nhất mới phản ứng kịp, vội vàng đứng lên thay Thẩm Nhu giới thiệu, “Chị họ, đây là vị hôn thê của em Lý Thanh Đồng.”
“Thanh Đồng, đây là chị họ anh Thẩm Nhu.”
Sau khi xong việc, Trần Thì Nhất lại hỏi cô, “Chị họ, sao chị lại ở Sơn Dữ Hải?”
Vừa rồi nhìn thấy Thẩm Nhu cậu còn cho rằng mình đi nhầm chỗ, còn tưởng rằng đây là Giai Ngẫu Thiên Thành, dù sao từ trước đến nay không phải Thẩm Nhu vẫn luôn làm ở Giai Ngẫu Thiên Thành sao?
Thật ra cả nhà bọn họ cũng đã định giao việc này cho Giai Ngẫu Thiên Thành, nhưng Lý Thanh Đồng không chịu.
Cô ấy cảm thấy đẳng cấp của Giai Ngẫu Thiên Thành không bằng Sơn Dữ Hải, thế nào cũng phải chọn Sơn Dữ Hải cho bằng được.
Vì vậy cả nhà Trần Thì Nhất đành phải đồng ý, hôm nay hai người bọn họ tới đây thương lượng chi tiết vấn đề rồi thuận tiện ký hợp đồng.
Không nghĩ tới lại gặp Thẩm Nhu ở đây.
Trần Thì Nhất cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc trước trong nhà còn nói muốn tìm Thẩm Nhu giúp, kết quả lại không tiếng động chọn Sơn Dữ Hải, cũng chưa kịp nói với người ta.
So sánh với vẻ suy nghĩ âu lo của cậu, Thẩm Nhu lộ ra vẻ tùy ý hơn nhiều, cô nhếch môi cười nhẹ, “Chị nghỉ việc rồi, bây giờ đang làm ở Sơn Dữ Hải.”
“Ngồi xuống trước đi.”
Trần Thì Nhất do dự một chút mời nghe lời ngồi xuống.
Sau đó Thẩm Nhu giúp bọn họ rót trà.
Đưa trà cho Lý Thanh Đồng, cô dịu dàng hỏi một câu, “Thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay Tây Âu?”
Lý Thanh Đồng nhận trà, thản nhiên liếc một cái, căn bản không để quan hệ của Thẩm Nhu và Trần Thì Nhất vào trong lòng, thái độ đối với Thẩm Nhu kiêu ngạo giống như cô ta là thượng đế.
“Đều được.” Giọng nữ tinh tế, ngữ điệu ngạo mạn, một cái liếc mắt cũng không cho Thẩm Nhu.
Tô Mi ngồi cạnh còn nhìn không được.
Cô ấy và Thẩm Nhu không giống nhau, tất nhiên sẽ lên tiếng nói.
“Lý tiểu thư, hôn lễ là chuyện cả đời chỉ có một lần, mong cô để tâm một chút.” Tô Mi nhắc nhở.
Không nghĩ tới Lý Thanh Đồng lại đưa mắt nhìn sang, châm chọc cười, “Cả đời chỉ có một lần? Chuyện này cũng chưa nói trước được.”
“Hơn nữa, bọn tôi tìm tới mấy người tất nhiên là hi vọng mấy người thay bọn tôi đề xuất chủ ý, để tâm cái gì?”
Tô Mi, “…”
Cô ấy thật sự không chịu nổi thái độ của Lý Thanh Đồng.
Ngay vào lúc này, Thẩm Nhu đi tới bên người Tô Mi ấn bờ vai cô ấy xuống.
Tô Mi đang chuẩn bị đứng dậy, khó hiểu bị Thẩm Nhu ấn trở lại, mặt đầy hoài nghi.
Thẩm Nhu ngồi xuống bên cạnh cô ấy, mở văn kiện trên bàn ra, cười nói, “Hôn lễ quả thật không phải chỉ có một lần, nhưng hôn lễ trong nhân sinh của mình thì đều phải coi trọng.”
“Lý tiểu thư thường ngày có xem phim không?”
“Đương nhiên có.”
“Vậy bình thường cô thích xem phim gì?”
Giọng nói Thẩm Nhu vô cùng dịu dàng nghe như tiếng nước chảy thanh thanh lành lạnh, vô cùng dễ nghe.
Cô và Lý Thanh Đồng nói một số chuyện thường ngày, từ lời nói của cô ấy, Thẩm Nhu mơ hồ có kế hoạch đối với phong cách hôn lễ của bọn họ.
Thường ngày Lý Thanh Đồng xem phim Hàn rất nhiều, không thích xem phim cổ trang, cho nên Thẩm Nhu đề nghị bọn họ lựa chọn hôn lễ theo kiểu dáng Tây Âu.
Sau đó chính là về chủ đề hôn lễ.
Thẩm Nhu im lặng hỏi thăm chuyện tình cảm của Trần Thì Nhất và Lý Thanh Đồng, hai người đều do người nhà giới thiệu, chuyện tình cảm đơn giản không có gì đặc sắc, nhưng theo Lý Thanh Đồng tự thuật, Thẩm Nhu cảm giác được cá nhân cô ấy có khuynh hướng hôn lễ theo kiểu đồng thoại.
…
Bốn người nói chuyện trong phòng chờ rất lâu, mãi tới trưa mới kết thúc.
Thẩm Nhu vẫn viết ghi chú, Tô Mi thất thần ngồi cạnh, sau này dần dần trong lúc Thẩm Nhu nói chuyện cô ấy mới dung nhập được vào trong đó, cứ như vậy cả một buổi sáng đều là ba người phụ nữ trò chuyện.
Một người đàn ông như Trần Thì Nhất ngồi cạnh nghe có chút đau đầu không chen miệng vào được, cuối cùng suýt chút nữa ngủ mất.
Thẩm Nhu đi lấy hợp đồng, “Đây là căn cứ theo yêu cầu của hai người định ra hợp đồng hôn lễ, hai vị xem qua xem thế nào.”
Trong hợp đồng viết rõ ràng chủ đề hôn lễ, mô hình tương quan còn cả những thiết bị cần dùng đến, cần Trần Thì Nhất và Lý Thanh Đồng xác định một chút.
Nếu như không có vấn đề gì, bọn họ chỉ cần ký tên trên hợp đồng là xong.
…
Buổi sáng ký hợp đồng, buổi chiều Thẩm Nhu lập tức đi tới xưởng đạo cụ hợp tác với Sơn Dữ Hải một chuyến.
Làm một nhà thiết kế hôn lễ, cô nhất định phải suy nghĩ toàn diện, không thể bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Tô Mi đi cùng cô.
Hai người bận rộn nguyên ngày, quan hệ đúng là như một kỳ tích kéo lại gần một chút.
Buổi chiều tan tầm, Tô Mi còn đặc biệt tiễn Thẩm Nhu một đoạn, đưa cô tới cửa tàu điện ngầm.
Trước khi xuống xe, Tô Mi gọi Thẩm Nhu lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi có chút kỳ quái.
Thẩm Nhu khom người nhìn cô ấy, hoài nghi, “Cô muốn nói cái gì?”
Tô Mi cắn môi như hạ quyết tâm gì đó, “Chúng ta về sau công tư rõ ràng!”
“Trên công việc là hợp tác, ngầm là tình địch!”
“Cứ vậy đi!”
Tô Mi dứt lời, hung hăng bảo Thẩm Nhu đóng cửa xe lại.
Thẩm Nhu làm theo, sau đó chiếc BMW đỏ nghênh ngang rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của cô.
Một cơn gió thổi qua khiến Thẩm Nhu khôi phục tinh thần, cô nhớ lại lời Tô Mi vừa nói không biết nên khóc hay cười.
Tô Mi coi cô là tình địch nhưng giữa cô và Tư Minh Cẩm căn bản không xảy ra chuyện gì cả.
Thẩm Nhu lắc đầu xoay người đi.
Thật ra mấy ngày hôm nay cô cũng chậm rãi tỉnh táo lại, suy nghĩ kĩ càng một vài chuyện đã xảy ra.
Ví dụ như quá khứ của cô và Giang Trì Ý.
Tình cảm không phải dùng thời gian mà đo được sự sâu đậm.
Thích mười năm và thích mười ngày không có gì khác nhau, bản chất của tình yêu là giống nhau.
Trước kia cô dùng ánh mắt tôn sùng thần linh mà nhìn Tư Minh Cẩm, không dám có suy nghĩ gì với anh, nhưng bây giờ cô muốn thay đổi ánh mắt của bản thân, muốn coi Tư Minh Cẩm là một người bình thường mà đối đãi.
Nếu bản thân thực sự động lòng với anh, lưỡng tình tương duyệt ở bên nhau, như vậy thì là chuyện nước chảy thành sông thôi.
Trên đường trở về, Thẩm Nhu mua chút hoa quả, cô không có dũng khí gõ cửa nhà Tư Minh Cẩm, vẫn luôn đứng ngây ngốc trong hành lang xem có thể chờ Tư Minh Cẩm ra vứt rác hay không.
Sự thật chứng minh, cô đúng là ngốc thật.
Tư Minh Cẩm không đi ra ngoài, Thẩm Nhu cuối cùng cũng không đưa được hoa quả, tự mình xách về tiện tay ném lên bàn trà.
…
Sáng hôm sau, Thẩm Nhu vẫn thức dậy rất sớm.
Lúc cô ra khỏi cửa, phòng Tư Minh Cẩm cách vách vẫn còn đóng chặt, cô nhìn cánh cửa kia hồi lâu, có một suy nghĩ chậm rãi cắm rễ bên trong.
Cô suy nghĩ, liệu có phải Tư Minh Cẩm cũng tránh cô đúng không?
Bởi vì suy nghĩ này, trong lòng Thẩm Nhu có chút khó chịu, trên đường tới công ty vẫn luôn không yên lòng.
Lúc đến công ty quẹt thẻ, Tô Mi ở ngay phía sau cô.
Đằng trước có hai người đang nói chuyện phiếm.
“Nghe nói công ty chúng ta đổi người phụ trách, lãnh đạo mới là nhân vật rất lớn.”
“Nhân vật lớn? Ai vậy?”
“Nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng S, cô nghe qua chưa?”
Đoàn người đi vào thang máy, Thẩm Nhu cũng đứng trong đó.
Vừa nghe được chữ S lập tức nghĩ tới Tư Minh Cẩm, nhà thiết kế áo cưới S chẳng phải Tư Minh Cẩm sao?!
Tô Mi bên cạnh cũng biết thân phận của anh, giống hệt Thẩm Nhu kinh ngạc ngẩng đầu.
Hai người ngơ ngác ra khỏi thang máy, Thẩm Nhu chạy trước vào trong toilet.
Cô muốn gửi wechat cho Tư Minh Cẩm hỏi một câu, xem các tiền bối nói có đúng hay không.
Nhưng ngay trước lối rẽ vào toilet, cô đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.
Lúc ấy cô còn đang cúi đầu nhìn điện thoại, không biết nên gửi tin nhắn cho anh thế nào mới không lộ ra vẻ đột ngột.
Kết quả lại đụng phải người ta, điện thoại tuột khỏi tay.
Thẩm Nhu theo bản năng muốn bắt lấy lại có người nhanh hơn cô một bước.
Ngón tay thon dài của người đàn ông bắt lấy một góc điện thoại, nguy hiểm giữ lại được.
Lúc đưa điện thoại cho cô, anh thấp giọng mở miệng, “Đi đường không nên nhìn điện thoại.”
Giọng nói kia truyền xuống từ đỉnh đầu Thẩm Nhu, vô cùng quen thuộc khiến Thẩm Nhu ngẩng đầu lên nhìn.
…
Động tác ngẩng đầu của cô vô cùng thong thả, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông thì hô hấp như bị kiềm hãm, tiếng tim đập ngày càng nhanh, vô cùng rõ ràng.
Là Tư Minh Cẩm.
Anh cúi thấp đầu xuống, đáy mắt là một loại ánh sáng nào đó, không thể biết nổi anh đang suy nghĩ gì trong lòng.
Hai người nhìn nhau trong khoảng cách gần như vậy.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nhu mới phản ứng kịp nhanh chóng lui về sau hai bước, cầm điện thoại cất vào túi áo.
Cô há miệng thở dốc muốn chào hỏi.
Điện thoại trong túi Tư Minh Cẩm vang lên, Thẩm Nhu đành phải nuốt lời nói đến bên miệng vào trong bụng.
Anh cũng không vội nghe điện thoại mà đưa mắt nhìn Thẩm Nhu hồi lâu, đưa tay xoa đầu cô, “Đi WC đi.”
Dứt lời, Tư Minh Cẩm thu tay nghiêng người để cô đi.
Thẩm Nhu thật thà gật đầu, nghe theo lời anh đi vào toilet.
Hô hấp của cô vô cùng cẩn thận, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập ngày càng mãnh liệt, cô cảm nhận được hai má mình nhanh chóng trở nên nóng bừng.
Vừa rồi xoa đầu…
Tư Minh Cẩm có phải đã dùng ma pháp gì lên người cô rồi đúng không???