Thẩm Nhu ngồi bên ghế lái thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Tính tình Trần Thì Nhất cô là người rõ ràng nhất, từ nhỏ tới lớn cậu chính là học sinh ba tốt trong lòng thầy cô và người lớn, cậu thì có thể đánh thắng ai được chứ.
Động tác nhỏ của Thẩm Nhu rơi vào trong mắt Tư Minh Cẩm, khuôn mặt anh dần dịu xuống.
Tuy lý trí nói cho anh biết, Thẩm Nhu thật sự không đáng lo, phải tin tưởng năng lực chiến đấu của cô, nhưng trong lòng Tư Minh Cẩm vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ sợ lỡ như, Thẩm Nhu bị thương.
Xe đến bệnh viện, ba người Thẩm Nhu, Trần Thì Nhất và Tô Mi đi vào làm kiểm tra, Tư Minh Cẩm chờ ở bên ngoài, trên vai còn đeo túi của Thẩm Nhu.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là mẹ Thẩm Nhu gọi tới.
Tư Minh Cẩm do dự một chút, không nghe máy.
Nhưng đối phương lại kiên trì gọi tiếp.
Anh thật sự nhịn không được, sợ bố mẹ Thẩm Nhu biết chuyện sẽ lo lắng, lập tức nghe máy.
Quả nhiên, đầu bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Trần Tú Hoa, “Tiểu Nhu, mẹ nghe cậu con nói con đưa theo Thì Nhất đi đánh nhau với người ta à?”
“Mau nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì? Con lớn như vậy rồi sao còn đánh nhau?”
Giọng nói của Trần Tú Hoa vô cùng vội vàng, cuối cùng còn không quên hỏi tình hình chiến đấu của Thẩm Nhu thế nào, xem cô có bị thương hay không.
Kết quả, bà cằn nhằn một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, Trần Tú Hoa nổi nóng, “Nha đầu kia, con nói một câu đi! Mẹ gấp sắp chết rồi!”
“Khụ –” Tư Minh Cẩm đặt tay lên miệng ho khan một tiếng, có chút xấu hổ, “Chuyện đó… cháu chào dì, cháu là Tiểu Cẩm.”
Tiểu Cẩm là tên thân mật mẹ Thẩm đặt cho Tư Minh Cẩm.
Tất nhiên bà nhận ra anh là ai, sửng sốt một hồi lâu mới ngạc nhiên nói, “Tiểu Cẩm sao? Sao lại… sao điện thoại Thẩm Nhu lại ở chỗ cháu?”
Giờ này đã khuya, điện thoại Thẩm Nhu lại do Tư Minh Cẩm nghe, hai đứa này…
Cũng may Tư Minh Cẩm kịp thời ngăn cản suy nghĩ lệch lạc của bà, “Dì đừng hiểu lầm, bọn cháu đang ở bệnh viện.”
“Thẩm Nhu đang làm kiểm tra, túi cậu ấy để ở chỗ cháu.”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Tú Hoa nhẹ nhàng thở ra, “Tiểu Cẩm à, cháu và Tiểu Nhu đều đã là người trưởng thành, dì và bố nó cũng tán thành chuyện tự do yêu đương của hai đứa.”
“Nhưng Tiểu Nhu nhà dì là một đứa trẻ tốt, nếu cháu thực sự yêu nó thì đừng làm điều gì tổn thương nó.”
“Có chuyện bây giờ làm được, nhưng cũng có chuyện vẫn nên đợi đến sau khi kết hôn mới có thể làm.”
“Cháu hiểu ý dì không?”
Trần Tú Hoa đã quên mất mục đích gọi điện thoại ban đầu của mình.
Mờ mịt thuyết giáo một phen chỉ vì bà sợ trên người Thẩm Nhu xảy ra chuyện chưa kết hôn đã có thai như bà.
Lần đó bà thắng cược chỉ vì Thẩm Hậu là người có trách nhiệm.
Vậy lỡ đâu vận may Thẩm Nhu không tốt, thua cuộc thì sao?
Đối với một đứa con gái như cô sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Tư Minh Cẩm hiểu ý Trần Tú Hoa, khuôn mặt luôn bình tĩnh cũng có chút phiếm hồng.
Anh chỉ là theo lời nói của Trần Tú Hoa mà nghĩ tới sâu hơn, nhịp tim cũng tăng theo không ít.
Tư Minh Cẩm che giấu ho nhẹ một tiếng, thấp giọng trả lời, “Cháu hiểu mà, dì yên tâm.”
Anh sẽ không làm chuyện gì khiến Thẩm Nhu tổn thương.
…
Lúc chờ kết quả kiểm tra, Trần Thì Nhất bôi thuốc lên vết thương trên mặt.
Sau đó bốn người bọn họ cùng tới một tiệm hoành thánh ngay gần bệnh viện ăn chút gì đó.
Trong lúc ấy, Trần Thì Nhất gọi điện thoại về nhà, Tô Mi cũng nhận được điện thoại của Tô Thành Húc.
Sau khi có kết quả, Thẩm Nhu và Tô Mi đều bình thường không bị thương, Trần Thì Nhất bị thương nhưng cũng không tính là nặng, chỉ là nhìn mặt có chút thảm.
Mười một giờ đêm, bọn họ mới rời khỏi bệnh viện.
Tư Minh Cẩm gọi điện thoại cho Tô Thành Húc, gọi anh ấy tới đón Tô Mi.
Về phần Trần Thì Nhất, tất nhiên là Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu cùng đưa về Trần gia.
Cuối cùng hai người mới lái xe quay về Sơn Thủy Nhất Sắc.
Lúc đến cửa nhà cũng đã là mười hai giờ đêm.
Thẩm Nhu nói chúc ngủ ngon với anh, sau đó tìm khóa trong túi.
Lúc cô lấy chìa khóa ra mở cửa, Tư Minh Cẩm bên cạnh đột nhiên gọi tên cô.
Động tác của Thẩm Nhu ngừng lại nhìn sang, ánh mắt hoài nghi, “Sao vậy?”
Tư Minh Cẩm mím môi, hai mắt thâm trầm nhìn cô, một lúc sao mới mở miệng, “Ngày mai tôi phải đi công tác ở Tuyết Thành.”
“Tuyết Thành à? Nơi đó nhiệt độ rất thấp, phải nhớ mang quần áo dày đi đó.”
Thẩm Nhu nói vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Tư Minh Cẩm lại tiếp tục nói, “Có thể phải đi một tuần.”
Lần này, Thẩm Nhu không nói thêm gi nữa, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Nhưng đợi hồi lâu Tư Minh Cẩm cũng không nói thêm gì, Thẩm Nhu bối rối.
Chần chừ một lúc, cô cười, “Bên đó có rất nhiều cảnh đẹp, nhớ chụp nhiều ảnh một chút.”
Tư Minh Cẩm thân là nhà thiết kế áo cưới kiêm CEO của Sơn Dữ Hải, đi công tác không phải là chuyện bình thường sao?
Thẩm Nhu không hiểu, thần sắc của Tư Minh Cẩm vô cùng nghiêm trọng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy anh như vậy, Thẩm Nhu do dự hồi lâu, cuối cùng lựa chọn không hỏi nữa.
Tư Minh Cẩm suy nghĩ rõ ràng, quyết định không nên nói cho cô biết.
“Vậy nếu không có gì nữa, tôi vào nhà trước đây.” Thẩm Nhu lại nói một câu ngủ ngon.
Tư Minh Cẩm mím môi, cuối cùng gật đầu, cũng nói một tiếng, “Ngủ ngon.”
Sau đó anh nhìn theo Thẩm Nhu vào phòng, mãi cho tới khi cửa phòng khép lại, Tư Minh Cẩm mới nhíu mày, cảm thấy có chút xoắn xuýt.
Lần này anh đi tới Tuyết thành chủ yếu là muốn tới Mộc Bạch Sơn tìm linh cảm thiết kế áo cưới.
Đây là kế hoạch của anh từ rất lâu rồi, muốn thiết kế cho Thẩm Nhu một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị trên thế giới.
Chỉ có nơi thuần khiết như Mộc Bạch Sơn mới có thể tìm được linh cảm độc nhất vô nhị.
Tuy rằng ngọn núi kia được bao phủ bởi tuyết, khá mạo hiểm nhưng Tư Minh Cẩm vẫn muốn đi.
Nếu không thể tìm được linh cảm ở Mộc Bạch Sơn, anh sẽ đi nơi khác.
Thật ra vừa rồi, Tư Minh Cẩm muốn hỏi Thẩm Nhu, chờ anh quay về từ Tuyết Thành, cô có thể thử suy xét một chút, đồng ý hẹn hò với anh không.
Nhưng từ đầu tới cuối lại không thể nói ra, sợ bản thân quá vội vàng khiến Thẩm Nhu khó xử.
Cho nên Tư Minh Cẩm quyết định, chờ bao giờ từ Tuyết Thành quay lại rồi chọn ngày đẹp thổ lộ với cô.
Nếu lần này đi Tuyết Thành có thể thành công tìm được linh cảm thiết kế áo cưới, vậy thì ngày anh trở về sẽ là ngày tỏ tình với Thẩm Nhu.
Còn nếu không được, vậy anh vẫn sẽ đợi tới ngày tìm được linh cảm đó.
…
Mấy ngày sau đó, Thẩm Nhu đều tự bắt xe tới công ty.
Tư Minh Cẩm đi công tác.
Trước đây ngại Tư Minh Cẩm ở công ty, những tin đồn về anh và Thẩm Nhu mọi người cũng chỉ dám ngầm tuyên truyền, chưa từng truyền tới tai Thẩm Nhu.
Mấy ngày này Tư Minh Cẩm không có ở đây, Giang Linh là người đầu tiên phát hiện, lúc nghỉ trưa vẫn luôn lắc lư bên người Thẩm Nhu.
Tô Mi cũng thường xuyên ăn cơm trưa cùng cô.
Giữa trưa hôm nay, Giang Linh lại chạy tới phòng kế hoạch, vô cùng hào phóng nói muốn mời Thẩm Nhu và Tô Mi đi ăn đồ Nhật.
Tô Mi có lệ đồng ý, bảo anh ta dẫn đường, còn bản thân nâng điện thoại, không biết đang nhắn tin wechat với ai, vô cùng vui vẻ.
Hơn nữa gần đây Thẩm Nhu phát hiện, hứng thú của Tô Mi với Tư Minh Cẩm càng ngày càng giảm.
Tư Minh Cẩm đi công tác cô ấy cũng không để ý.
Ngược lại là Thẩm Nhu, mỗi lần đi qua văn phòng tổng tài lại nhịn không được ngó vào bên trong.
Thấy cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến Tư Minh Cẩm không ở trong đó, trong lòng cô bỗng có chút lạc lõng.
“Thẩm Nhu, ngẩn người gì đó? Gọi đồ ăn đi!”
Tô Mi vỗ bả vai Thẩm Nhu một cái, kéo tinh thần cô quay trở lại.
Giang Linh ngồi đối diện nháy mắt với cô vài cái, giọng điệu ái muội, “Có phải cô đang nhớ tới Tư tổng không?”
Thẩm Nhu bị chọc trúng tâm tư, “…”
Mặt cô đỏ lên, cuống quýt nâng ly nước chanh lên uống một ngụm.
Dạo này Giang Linh cũng xem như thân thiết hơn với Tô Mi và Thẩm Nhu.
Quan hệ của Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm anh ta cũng đã thăm dò được rõ ràng không ít.
Tuy rằng Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm còn chưa chính thức kết giao, nhưng một tầng tình ý mơ hồ giữa bọn họ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Vì thế Giang Linh vô cùng gấp gáp.
CP anh ta ship bao giờ mới có thể chọc thủng tầng cửa sổ mỏng này để ở bên nhau đây!!!
“Tiểu Nhu, Tư tổng đi mấy ngày rồi, cô có liên hệ với anh ấy không?” Giang Linh vừa hỏi vừa đưa menu cho phục vụ.
Thẩm Nhu bị anh ta hỏi mới nhớ lại, hai người cũng xem như từng liên hệ, ngày đó Tư Minh Cẩm đến Tuyết Thành, anh có gửi cho cô một câu ‘đã đến khách sạn’, còn gửi cho cô bức ảnh phong cảnh ban đêm ở Tuyết thành.
Lúc ấy bầu trời đang có tuyết rơi, đêm đã khuya, trên đường không có ai.
Ảnh được chụp từ trên cao xuống, con phố dài yên tĩnh được phủ trắng tuyết, chỉ có hình ảnh ngọn đèn đường là ấm áp nhất, đẹp đẽ động lòng người như trong thế giới cổ tích.
Thẩm Nhu khen một câu, “Thật đẹp.” rồi chúc ngủ ngon Tư Minh Cẩm, sau đó, không có sau đó nữa.
Cách một ngày, Tư Minh Cẩm lại gửi cho cô một bức ảnh tuyết rơi khác, mỗi ngày một tấm, Thẩm Nhu lặng lẽ lưu về máy, cũng không trả lời lại.
Bởi vì ngoại trừ gửi ảnh, một câu Tư Minh Cẩm cũng không nói.
Thẩm Nhu không biết đáp lại thế nào, cũng không thể lần nào cũng ‘oa, thật đẹp’ được, làm thế như khen cho có vậy.
Rất không có ý tứ.
Hồi thần, Thẩm Nhu lại uống một ngụm nước mới trả lời Giang Linh, “Không có.”
Đồn đãi trong công ty về quan hệ của hai người, từ chỗ Tô Mi, Thẩm Nhu đã biết được một ít.
Không muốn kéo Tư Minh Cẩm xuống nước, cho nên Thẩm Nhu lựa chọn phủ nhận.
Thực tế thì cô cũng không nói dối, từ hôm qua Tư Minh Cẩm đã không gửi một tin tức nào đến cho cô nữa, từ ảnh chụp trước đó của anh, có thể suy đoán là anh đi vào núi tuyết sâu, tín hiệu không ổn định, hoặc rất bận nên không có thời gian.
Thẩm Nhu không quá để ý, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hai ngày nay trong lòng cô có chút bất an.
Có một loại dự cảm không tốt.
Thẩm Nhu trả lời khiến Giang Linh cảm thấy đáng tiếc.
Anh ta vẫn đang muốn đẩy thuyền CP này thành thật mà.
Bây giờ chưa thể thành, Giang Linh lại dời lực chú ý sang Tô Mi vẫn luôn cúi đầu nhắn tin.
“Mi Mi, đang nhắn tin với ai vậy? Mặt đầy xuân sắc, có phải đang yêu đương đúng không?”
Giang Linh vừa mở miệng, suy nghĩ Thẩm Nhu đã bị kéo trở lại.
Cô nhìn về phía Tô Mi, cô ấy nhanh chóng tắt máy, hung dữ trừng mắt nhìn Giang Linh, “Ai cần anh lo, đàn ông con trai sao tò mò vậy chứ!”
Giang Linh, “…”
Anh ta chỉ hỏi một chút cũng không được sao?
…
Rời khỏi nhà hàng cũng là một giờ chiều.
Thẩm Nhu định đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó với Tô Mi, cô ấy nói với cô cuối tuần này phải tham gia một buổi tiệc, cần mua lễ phục.
Thẩm Nhu lập tức đi cùng.
Dọc đường đi, trong đầu cô đều nghĩ đến Tư Minh Cẩm, cuối cùng nhịn không được, lúc chờ Tô Mi thử quần áo, Thẩm Nhu gửi cho Tư Minh Cẩm một tin nhắn — hai hôm nay cậu không chụp ảnh mới sao?
Sau khi gửi đi, Thẩm Nhu nâng điện thoại, tim đập cực nhanh chờ đợi.
Nhưng rất lâu sau, đối phương cũng không đáp lại.
Ngay lúc Thẩm Nhu từ bỏ thì một số điện thoại lạ gọi tới cho cô.
Nhìn khu vực, hình như là từ Tuyết Thành.
Thẩm Nhu do dự một chút rồi nghe máy.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ áp lực rất lớn, “Xin hỏi, cô là Thẩm Nhu, Thẩm tiểu thư phải không?”
Giọng nữ xa lạ khiến Thẩm Nhu ngẩn người, một lát sau mới lên tiếng, “Tôi là Thẩm Nhu, xin hỏi cô là…”
Đối phương im lặng một lát, sau đó cực kì bi thương, giống như còn hít một hơi thật sâu mới nói, “Xin chào Thẩm tiểu thư, tôi gọi từ trung tâm cứu hộ Mộc Bạch Sơn của Tuyết Thành.”
“Có một vị tiên sinh tên Tư Minh Cẩm… anh ấy… có vài câu di ngôn hi vọng chúng tôi truyền đạt lại cho cô…”