Hoàng Hân chớp chớp mắt rồi cúi xuống nhìn mũi giày !
Tuý Khuynh Thành cong môi cười "cô ấy thật dễ thương". Tên cô là gì ?
Hoàng Hân cười thật tươi "nụ cười như nghìn hoa khoe sắc".
Tuý Khuynh Thành nhìn đến si mê...
Hoàng Hân bảo "tôi là Hoàng Hân"
Tuý Khuynh Thành cười cười "tôi là Tuý Khuynh Thành".
Hoàng Hân dịu dàng hỏi Tuý Khuynh Thành "giờ anh muốn đi đâu ? Tôi sẽ giúp anh".
Tuý Khuynh Thành nhìn Hoàng Hân "cô có thể đưa tôi đến nhà một vị thần y tên Ngô Sở Thiên không ?"
Hoàng Hân gật đầu ! Vừa nói xong cô đẩy Tuý Khuynh Thành về nhà...
Ngô Sở Thiên đang phơi thuốc thì ngừng lại "không phải con đi mua đồ sao ?"
Ba..."anh ấy tìm ba !"
Ngô Sở Thiên đặt giỏ thuốc xuống rồi bước đến bên cạnh Tuý Khuynh Thành "cậu tìm tôi có việc gì ?"
Tuý Khuynh Thành khẽ bảo "tôi tìm ông để chữa bệnh".
Ngô Sở Thiên nhìn nửa khuôn mặt đẹp trai đến mức khuynh thành của Tuý Khuynh Thành thì thở dài "thật đáng tiếc cho một mỹ nam".
Tuý Khuynh Thành hỏi ông là Ngô Sở Thiên phải không ?
Ngô Sở Thiên gật đầu "cậu tìm tôi để trị gì ?"
Tuý Khuynh Thành nhàn nhạt bảo "trị đôi chân".
Ngô Sở Thiên đưa tay ra bắt mạch và kiểm tra qua một lượt cho Tuý Khuynh Thành, ông chỉ cười cười nhưng không nói gì.
Tuý Khuynh Thành tò mò hỏi "đôi chân này còn có thể chữa không ?"
Ngô Sở Thiên cười ha hả "có thể".
Tuý Khuynh Thành thật sự trong lòng rất vui, nói thật là anh rất cần sự tồn tại của đôi chân biết dường nào ! "vậy Tuý Khuynh Thành cúi mong Ngô tiên sinh hãy giúp tôi chữa trị".
Ngô Sở Thiên bảo "muốn trị khỏi thì ít nhất cũng phải hai năm, hàng ngày đều phải châm cứu...sáng và tối, thuốc sắc ngày ba cử đều đều !"
Tuý Khuynh Thành gật đầu "yên tâm, tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi".
Ngô Sở Thiên cười hiền hoà "tôi lại không muốn giúp cậu mà không thu được chút lợi ích nào đâu".
Tuý Khuynh Thành cười cười "tiền bạc không thành vấn đề, xin Ngô tiên sinh hãy cố gắng giúp tôi, ân tình này tôi hứa sẽ khắc cốt ghi tâm !"
Hừ...Ngô Sở Thiên ghét bỏ nhìn Tuý Khuynh Thành "ai thèm lấy tiền của cậu chứ".
Tuý Khuynh Thành nhíu chặt mày "vậy không biết Ngô tiên sinh muốn thế nào ?"
Ngô Sở Thiên nhìn Hoàng Hân đang chơi với con trai, ông khẽ thở dài...tội nghiệp con bé ! Ngô Sở Thiên liếc nhìn Tuý Khuynh Thành, ông cảm nhận được "người đàn ông này không phải tầm thường, hơi thở cậu ta là hơi thở của rồng...nếu để Hoàng Hân sống bên cạnh cậu ta thì mình có thể yên tâm".
Ngô Sở Thiên khẽ bảo "cậu phải cưới con gái nuôi của tôi".
Tuý Khuynh Thành há hốc mồm !
Ngô Sở Thiên lạnh nhạt lên tiếng "nếu cậu không chấp nhận yêu cầu của tôi thì tôi sẽ không bao giờ chữa trị cho cậu, đôi chân này của cậu...tôi dám khẳng định là không ai có thể chữa khỏi".
Tuý Khuynh Thành cười cười "vậy tại sao Ngô tiên sinh tự tin là mình sẽ chữa khỏi ?"
Hừ...cậu không tin thì có thể đi khỏi đây ! Không ai ép ai cả...
Tuý Khuynh Thành nhìn Ngô Sở Thiên rồi khẽ hỏi "tại sao tiên sinh muốn gả con gái nuôi cho tôi ?"
Ngô Sở Thiên u buồn đáp "nó là một đứa con gái rất đáng thương, bị người ta hại...tự sinh con và tự nuôi...để trốn chạy người đàn ông máu lạnh ấy mà phải núp trong làng nghèo này ! Tôi muốn nó lấy được một người đàn ông có thể bảo vệ được hai mẹ con nó, để nó có thể đường đường chính chính sống tốt, không phải lúc nào cũng trốn chui nhủi như chuột".
Tuý Khuynh Thành nhìn Hoàng Hân mà lòng cảm thấy thương xót "nhưng cô ấy sẽ bằng lòng lấy tôi chứ ?"
Ngô Sở Thiên cười cười "tôi sẽ khuyên nó".
Được "Tuý Khuynh Thành tôi đồng ý cưới cô ấy".
Ngô Sở Thiên gật đầu "vậy thì tốt". Hơn nữa cậu phải đối xử tốt mẹ con nó !
Tuý Khuynh Thành cười toe toét "đương nhiên, cô ấy là vợ của tôi thì đương nhiên tôi sẽ tốt với cô ấy".
Ngô Sở Thiên đến bên cạnh Hoàng Hân "con gái đến đây, ba có chuyện muốn nói với con".
Hoàng Hân khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Ngô Sở Thiên "ba có gì muốn dạy bảo ạ !"
Haizzz ! Con căng thẳng như thế làm gì, Ngô Sở Thiên nhìn Hoàng Hân một lúc rồi ôn tồn bảo "ba muốn gả con cho cậu ta".
Hoàng Hân há hốc mồm, ba à ! Chuyện này sao có thể chứ ?
Ngô Sở Thiên vỗ vai Hoàng Hân, con nghe ba nói hết đã "con nhất định phải lấy cậu ta thì con mới có thể gặp lại ba mẹ ruột của con và đường đường chính chính sống như một con người. Cậu ta có khả năng để bảo vệ mẹ con của con, kiếp này của con chỉ có thể lấy một người chồng có đủ quyền lực thì mới bảo vệ được con và con trai của con".
Hoàng Hân giờ mới hiểu ý ba nuôi mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!