Sau khi dọn dẹp xong, Lăng Thành vẫy một chiếc taxi đi đến thành phố Vân Hà để phục tùng Đoạn Sơn, Đoạn Hữu, Đoạn Thủy và Đoạn Tình.
Hôm nay, bốn người bọn họ phải đầu hàng! Chỉ cần bốn người bọn họ đã đầu hàng, ý tưởng tự mình tạo ra một môn phái đã hoàn thành bước đầu tiên!
Bốn người họ bị nhốt trong dinh thự nhà họ Đoạn, thành phố Vân Hà. Khoảng cách từ Biệt thự Âu Dương đến đó không quá xa. Đi taxi chỉ từ 700 nghìn đến 1,4 triệu.
Kết quả là vừa lên xe, di động của Lăng Thành lại vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra xem, cau mày.
Của Trâm Hy!
Công ty Nguyên Ngọc gần như hoàn toàn do Trâm Hy quản lý, và cô ấy đột nhiên gọi điện.
Quả nhiên, ngay khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của Trâm Hy có chút bối rối: "Chủ tịch, không ổn rồi. Bây giờ toàn bộ gia tộc thành phố Đại Phong đang trấn áp công ty Nguyên Ngọc của chúng ta ... Hiện tại hoạt động của công ty đang gặp rắc rối nghiêm trọng." Y Nguyệt và Đường Lan vốn hợp tác với công ty chúng ta, trước đây đã cùng chúng ta nhận quảng cáo của các công ty quảng cáo khác, nhưng hiện tại các công ty ấy đều hủy bỏ, chúng ta phải làm sao? "
Nói xong, Trâm Hy bắt đầu lo lắng khóc.
Sao?
Lăng Thành đột nhiên sửng sốt, nắm chặt tay, trong lòng lập tức tràn ngập lửa giận!
Không cần nghĩ cũng biết, hẳn là nhóm lưu manh ở thành phố Đại Phong đã chung tay nhắm vào anh.
Vài giây sau, Lăng Thành nhẫn nhịn cơn tức giận, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Trâm Hy, đừng hoảng sợ. Nếu công ty không thể mở ở thành phố Đại Phong, chúng ta hãy đến Thành phố Vân Hà phát triển."
Thành phố Vân Hà vốn là do nhà họ Nhà họ Đoạn chiếm lĩnh, nhưng bây giờ nhà họ Nhà họ Đoạn đã bị anh tiêu diệt, cho nên ở Thành phố Vân Hà, Lăng Thành là người có tiếng nói!
Ngập ngừng một chút, Lăng Thành tiếp tục: "Khi đến Thành phố Vân Hà, thành lập một công ty giải trí mới trên danh nghĩa của tôi. Tên là công ty giải trí Lưu Vân. Ngoài ra, cô nói với Y Nguyệt và Đường Lan rằng chỉ cần Lăng Thành tôi ở đó, chắc chắn con đường trở thành minh tinh của các cô ấy rộng mở "
Nói xong, Lăng Thành cúp điện thoại.
....
Dinh thự Nhà họ Đoạn, Thành phố Vân Hà.
Dinh thự nhà họ Đoạn vốn là nơi ở của gia đình nhà họ Đoạn. Nhưng sau khi gia tộc nhà họ Đoạn sụp đổ, nơi này đã lâu không có người ở.
Lúc này, ở lối vào trước của biệt thự, hai hàng người mặc đồ đen đứng ngay ngắn, đứng thẳng, người đứng đầu chính là Lôi Hoành!
Đúng lúc này, một chiếc xe taxi chạy tới, nhanh chóng dừng lại bên đường, sau đó cửa mở, Lăng Thành bước xuống.
“Cậu chủ!” Nhóm người mặc đồ đen hét lên.
Lăng Thành gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của mọi người liền đi đến kho hàng. Bốn người Đoạn Sơn, Đoạn Hữu, Đoạn Thủy và Đoạn Tình đều bị giam giữ ở đây.
"Két két..."
Cửa nhà kho bị mở ra, Lăng Thành chỉ cảm thấy sát khí toát ra, anh tiến lại gần.
Nhìn kỹ, trong nhà kho này, bốn người con trai nuôi của nhà họ Đoạn đều bị trói chặt, người nào cũng bị xích sắt quấn chặt! Sợi xích sắt dày bằng cánh tay người.
Nhìn thấy có người đi vào, ánh mắt của bốn người này lập tức nhìn về phía cửa! Trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt!
Nhất thời, Lăng Thành chỉ cảm thấy trên mặt có chút áp lực, hô hấp cũng không quá khó. Tuy nhiên, anh đã ổn định được cảm xúc và cười nói: "Ngại quá, đã ủy khuất 4 vị rồi. Lâu như vậy mới đến.”
Bốn anh em họ Đoạn không nói, mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Lăng Thành vỗ trán xin lỗi: "Ồ, tôi quên giới thiệu bản thân. Tôi tên Lăng Thành..."
"Đ*t mẹ! Lăng Thành!"
Khi vừa dứt câu, bốn người bọn họ đột nhiên hét lên!
“Thì ra ngươi là Lăng Thành, ngươi đã giết chết gia đình bố nuôi của ta, ta có là ma quỷ thì cũng không tha cho ngươi.” Đoạn Sơn rống to.
Ba người còn lại cũng rất xúc động liên tục vùng vẫy hai tay, nếu không bị xiềng xích trói lại, có lẽ lúc này bọn họ đã lao tới.
"Lăng Thành, thề không đội trời chung!"
Bốn người hú hét ầm ĩ, nếu ánh mắt có thể giết người, Lăng Thành đã không biết mình đã chết bao nhiêu lần.
Lăng Thành cười không nói lời nào, yên lặng nghe bọn họ trút giận.
Đợi bốn người chửi xong mắng xong, Lăng Thành kéo một cái ghế đẩu qua, chậm rãi ngồi xuống: "Ở trong lòng các anh, tôi giết sạch toàn bộ người nhà họ Đoạn là tội ác tày trời. Vậy tôi hỏi các anh, người nhà họ Đoạn ở thành phố Vân Hà đã làm những gì? Biết bao nhiêu chuyện xấu xa, cướp bóc, đốt phá, giết người,… không biết bao nhiêu điều ác, không biết bao nhiêu người đã bị người nhà họ Đoạn cắt xẻo. Họ có đáng phải chết không???!”
Nghe vậy, bốn người đều bĩnh tĩnh lại, nhìn nhau không biết nên đáp như thế nào.
Quả thực, Lăng Thành nói đúng, người nhà họ Đoạn ở thành phố Vân Hà một tay che trời mấy chục năm. Làm biết bao nhiêu việc, dân địa phương chẳng có ai dám lên tiếng.
Thấy bọn họ im lặng, Lăng Thành nói tiếp: “Còn nữa, chuyện nực cười nhất chính là bốn người các anh. Sau bao nhiêu năm đi theo nhà họ Đoạn, các anh đã làm được bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm rồi?”
Ha..
Lời này vừa dứt, bốn anh em nhà họ Đoạn nhìn nhau không có cách nào chối bỏ.
Khóe miệng Lăng Thành nhếch lên, chậm rãi nói: “Như vầy đi, từ nay về sau các anh đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn các anh đi hoàn lương”
A?
Nói một hồi, hóa ra Lăng Thành là muốn bọn họ đầu hàng sao?
“Ngươi không cần nói nhiều, chúng ta thà chết chứ không làm chó sai của ngươi. Cứ trực tiếp giết là xong” Đoạn Thủy lạnh lùng nói. Ngữ khí đanh thép.
Lăng Thành cau mày. Mẹ nó, bốn người này thật cứng rắn. Nhưng hôm nay dù có thể nào cũng phải khuất phục bọn họ.
Lăng Thành nhớ khi xưa còn đi học đã được xem Tam Quốc diễn nghĩa, Tào Tháo luôn giỏi việc mua được lòng người. Có lần anh ta bắt sống Trương Liêu và muốn khuất phục Trương Liêu, liền tự tay cởi trói cho Trương Liêu. Kết quả là Trương Liêu cảm động nên đã theo hầu Tào Tháo.
Nghĩ đến đây, Lăng Thành thở dài, lấy chìa khóa ra, mở tất cả xích sắt trên người bốn người để họ được tự do
Đây là tình huống gì?
Bốn người nhìn nhau, đều ngẩn ra. Thằng ranh này không những không giết chúng ta mà còn thả ra sao?
“Ngươi định thả chúng ta đi?” Đoạn Thủy theo bản năng nói: “Ngươi không sợ chúng ta sẽ giết ngươi sao?”
Lăng Thành tràn đầy chính nghĩa nói: “Các vị, thật lòng mà nói ta chưa từng có ý định giết các anh, ngược lại còn rất coi trọng các anh. Tuy rằng các anh đi theo nhà họ Đoạn làm ra rất nhiều chuyện xấu nhưng các anh đều là nam tử hán đại trượng phu, làm tôi rất bội phục.
Nói đến đây, Lăng Thành lộ vẻ tiếc nuối thở dài: "Cả đời Lăng Thành tôi ngưỡng mộ nhất là người có tình cảm và chính trực. Tôi biết bản chất các anh không tồi. Nhưng vì ở dưới trướng của Đoạn Thiên Cường mà làm ra không biết bao nhiêu chuyện xấu. Cho nên tôi mới thành tâm mời các anh cùng tôi tạo nên nghiệp lớn, hoàn lương làm người, còn không bằng lòng thì tôi đành chịu. "
Nói đến đây, Lăng Thành không khỏi ủy khuất nói: "Tôi không nỡ giết các anh, vậy các anh nên đi."
Câu cuối cùng vừa dứt, Lăng Thành buông tay.
Lúc này, cả bốn người đều sững sờ!
Nói đến đây, khi xiềng xích sắt của bốn người được cởi ra, bọn họ thực sự muốn giết Lăng Thành. Nhưng bây giờ sau khi nghe những gì Lăng Thành nói, họ thật sự không thể làm gì được!
Về điểm này, Lăng Thành đã đúng khi đánh cuộc, bốn người này đều là người chính nghĩa!
Yên tĩnh.
Trong toàn bộ căn phòng bí mật im lặng đến kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!