Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

"Diệu Vân, cậu đừng làm tôi sợ... Cậu đừng làm tôi sợ nữa, được không?" Lăng Thành nói với giọng nghẹn ngào, đôi mắt cũng chuyển thành màu đỏ. Tim anh đau như bị dao cắt.

Anh có thể cảm giác được, hơi thở của Tiêu Diệu Vân càng ngày càng suy yếu.

Lúc này, Tiêu Diệu Vân rúc vào trong lòng Lăng Thành. Cô cảm thấy một cảm giác mệt mỏi truyền đến, gắng gượng cười lên một nụ cười méo mó, nói: "Mình… mình không sao, nhưng mình cảm thấy người yếu quá, mệt mỏi quá…"

"Diệu Vân ngoan. Diệu Vân nghe lời tôi. Không có việc gì đâu. Chúng ta nhất định sẽ không có việc gì..." Lăng Thành nhẹ giọng nói, thanh âm đều phát run.

Lời Lăng Thành còn chưa dứt, chỉ nghe thấy Diệu Huyền sư thái truyền đến một tiếng cười lạnh: "Sắp chết đến nơi còn cố mà liếc mắt đưa tình à. Lăng Thành, hôm nay ngươi không thoát nổi đâu. Ta sẽ thay ông nội ngươi trừ khử một tên bại hoại như ngươi khỏi nhà họ Lăng.”

Nói xong, tay Diệu Huyền sư thái ngọc vung lên, một thanh trường kiếm liền xuất hiện ở tay bà ta. Sau đó, bà ta liền nhanh chóng tấn công.

Lăng Thành cắn chặt hàm răng, cũng không nguyện tham chiến. Anh nâng lên Ẩm Huyết kiếm lên chém, bức lui Diệu Huyền sư thái, sau đó nhân cơ hội ôm Tiêu Diệu Vân rời đi.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Diệu Huyền sư thái muốn đuổi theo, nhưng đã chậm một bước. Lăng Thành đã biến mất ở trong bóng đêm.

Hừ...

Lại để cho hắn chạy thoát.

Diệu Huyền sư thái thở ra một hơi đầy tức tối, trên mặt đầy vẻ giận dữ, đồng thời, ánh mắt bà ta cũng nhìn về phía Hồ Kinh Dương.

Lúc này Hồ Kinh Dương vừa mới hấp thu xong tinh khí của Tiêu Diệu Vân. Ông ta vẫn còn khoanh chân tu luyện, chuẩn bị tiến lên Võ Thánh cấp bốn.

Diệu Huyền sư thái nhìn ông ta, trong lòng rất là khiếp sợ. Hồ Kinh Dương thật đúng là luyện võ kỳ tài. Lúc này mới ngắn ngủn vài ngày ông ta đã từ Võ Thánh cấp một lên đến tận Võ Thánh cấp bốn.

--

Ở phía bên kia, Lăng Thành ôm Tiêu Diệu Vân, một đường chạy như điên.

Thời tiết không hề tốt, đã hơn nửa tháng không có một giọt mưa nào. Vậy mà lúc này thành phố Đại Phong bỗng nhiên mưa sa gió giật, giống như tâm tình cuồng loạn bất an  của Lăng Thành giờ phút này.

"Diệu Vân, tôi xin cậu hãy cố gắng lên. Chúng ta đã thoát được rồi. Chỉ một lát nữa là tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Cậu nhất định phải cố gắng… Cố gắng…” Lăng Thành hét lên, cả người đã bị mưa rơi làm cho ướt đẫm.

Trong lòng anh,  mặt  Tiêu Diệu Vân đã vô cùng nhợt nhạt. Nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng, gắng gượng vươn tay lên, dịu dàng chạm vào mặt Lăng Thành.

"Lăng Thành, mình chưa từng nghĩ tới… Mình có thể yêu một người đến như vậy." Tiêu Diệu Vân khẽ nói, thanh âm yếu ớt, vô lực: "Nguyện vọng lớn nhất của mình chính là cùng cậu ở chỗ. Mỗi ngày mở to mắt liền có thể nhìn thấy cậu. Nhưng nguyện vọng này… có lẽ mãi mãi đều không thể thực hiện được. Mình… Mình phải đi rồi…”

"Cậu nói cái gì vậy hả?" Lăng Thành đau lòng không thôi, ánh mắt đỏ bừng: "Diệu Vân, tôi không cho phép cậu nói lung tung như vậy, không cho phép."

Tiêu Diệu Vân nở nụ cười yếu ớt, nhìn vào Lăng Thành: "Mình không nói lung tung... Mình... Mình không sống được bao lâu nữa. Mình có thể cảm giác được..."

Nghe Tiêu Diệu Vân nói, tim Lăng Thành đau xót như bị xát muối. Anh cắn rang, không nói thêm gì nữa, ôm Tiêu Diệu Vân chạy thục mạng.

Thành phố Đại Phong, bệnh viện trung tâm.

Lúc ấy đã là đêm khuya, thầy thuốc bệnh viện cùng người bệnh đều rất ít.

Lăng Thành đi đến trước phòng cấp cứu, giơ chân đá văng cánh cửa.

"Nhật Lệ! Mau gọi Nhật Lệ đến đây cho tôi! Nhanh lên!" Lăng Thành vô cùng hốt hoảng, vội vàng hét to.

Phòng cấp cứu có mấy người hộ sĩ, các cô ta đều biết Lăng Thành. Nhìn Tiêu Diệu Vân trong lòng Lăng Thành, mấy hộ sĩ không dám nói gì, vội vàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Nhật Lệ.

Cũng thật trùng hợp, buổi tối hôm nay lại đúng hôm Nhật Lệ trực ban. Lúc Nhật Lệ nghe được tin Lăng Thành đến liền vội vã chạy vào phòng cấp cứu.

"Anh Thành, muộn thế này mà anh còn đến đây làm gì thế? Có chuyện gì mà lại gấp như vậy?”

Trên hành lang phòng cấp cứu, Nhật Lệ bước nhanh tới. Cô ta nhìn thấy Lăng Thành cả người ướt đẫm, nhịn không được nói một câu.

"Mau, mau cứu người, cứu người!" Lăng Thành nào có tâm tình nói chuyện phiếm, anh hét lên như thể đang điên cuồng.

Lúc này Lăng Thành nhìn giống như một con mãnh thú đã lâm vào tuyệt cảnh, ánh mắt màu đỏ, rất là dọa người.

Cả người Nhật Lệ run lên, chạy nhanh đi lên. Cô ta nhanh chóng bắt mạch cho Tiêu Diệu Vân.

Trong nháy mắt, sắc mặt Nhật Lệ liền thay đổi!

"Anh Thành... Cô ấy... Cô ấy... Cô ấy… Hơi thở đã quá suy yếu, tim đập như thể có thể dừng bất cứ lúc nào.. Tôi… Tôi thật sự bất lực..." Nhật Lệ không dám nhìn vào mắt Lăng Thành, cúi đầu nói.

Cô ta làm ngành y nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy trường hợp như thế này.

Nhật Lệ nói xong, cả đầu Lăng Thành đột nhiên như trống rỗng.

Nhật Lệ là bác sĩ giỏi nhất ở cả Thành phố Đại Phong này. Nếu cô ấy nói là không cứu được, vậy thì xong rồi.

Lăng Thành cảm thấy ngực đau xót, một câu cũng nói không nên lời. Anh yên lặng ôm lấy Tiêu Diệu Vân, rời khỏi bệnh viện.

"Lăng Thành..." Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng nói một câu: "Không cần phí công vô ích nữa. Mình... Mình chỉ muốn trong khoảng thời gian cuối cùng này được ở bên cậu…”

"Không!"

Mắt Lăng Thành đỏ ngầu, đi đến cửa bệnh viện: "Tôi không tin tình trạng của cậu không thể chữa trị được. Tôi không tin đâu. Nếu bệnh viện này không được, tôi đưa cậu đến bệnh viện khác. Diệu Vân ngoan, Diệu Vân cố gắng, cố gắng..."

Lăng Thành ôm Tiêu Diệu Vân. Anh giống như một kẻ điên, đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác.

Anh cũng không biết mình đã đi đến bao nhiêu bệnh viện rồi, nhưng kết quả thì vẫn giống nhau, ngắn ngủi hai chữ: Không thể.

Tinh khí của Tiêu Diệu Vân bị hấp thụ toàn bộ, tương đương bớt thời gian còn sống. Dù công nghệ y học có tiên tiến hơn, cũng không thể cứu được.

Đi ra khỏi bệnh viện cuối cùng, Lăng Thành đã vô cùng tuyệt vọng. Một bụng lửa giận rốt cuộc khống chế không được, toàn bộ phóng hết ra ngoài.

"A!"

Lăng Thành ngửa mặt lên trời hét lên. Tiếng thét đau đớn đến xé lòng này, như thể vang xa đến nửa thành phố.

Mưa to ào ào trút nước lên người, Lăng Thành cảm thấy trong đầu trống rỗng. Anh ôm chặt Tiêu Diệu Vân vào trong ngực.

"Thực xin lỗi, Diệu Vân. Thực xin lỗi... Xin…" Cả người Lăng Thành đều run rẩy. Anh cũng chỉ biết luôn miệng nói xin lỗi.

Nhưng câu xin lỗi cuối cùng còn chưa nói xong, anh đã thấy Tiêu Diệu Vân ở trong lòng ngực vươn người lên, hôn anh.

Âm thanh của Lăng Thành  bị chặn lại. Anh cảm thấy trên môi đều là hương vị ngọt ngào.

Chiếc hôn rất khẽ lướt qua cánh môi, sau đó Tiêu Diệu Vân dịu dàng rúc vào trong ngực Lăng Thành: “Lăng Thành, anh đừng khó chịu. Được anh ôm trong lòng như thế này là em đã thỏa mãn lắm rồi. Anh cứ ôm em như vậy là được…”

Nghe Tiêu Diệu Vân nói như thế, Lăng Thành càng thêm khó chịu. Anh càng ôm chặt Tiêu Diệu Vân hơn.

Cũng không biết hai người ôm nhau bao lâu, Lăng Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, tinh thần chấn động: "Đúng rồi! Được cứu rồi! Bố nuôi, bố nuôi nhất định sẽ có cách! Bố nuôi biết nhiều người trong võ lâm như vậy, nhất định sẽ có cách để cứu cậu.”

Sao Lăng Thành lại có thể quên mất bố nuôi như vậy.

Trong nháy mắt, trong lòng Lăng Thành dấy lên  hy vọng. Anh ôm Tiêu Diệu Vân, vọt tới  trên đường cái, ngăn cản một chiếc xe taxi, đi thẳng đến thành phố Trung Sơn, đến nhà của gia tộc Âu Dương.

--

Sáng sớm, mặt trời chậm rãi hé rạng trên bầu trời.

Một ngày bận rộn lại bắt đầu. Thành phố Trung Sơn  dần dần trở nên náo nhiệt. Đêm qua mưa to, làm cho không khí trên đường rất trong lành.

Trên con đường phồn hoa nhất thành phố Trung Sơn, có một tòa nhà đứng sừng sững. Đó là nhà của gia tộc Âu Dương.

Lúc này, Âu Dương Chấn Nam đang ngồi ở đại sảnh, chậm rãi thưởng thức một ly trà. Thói quen uống trà này của ông ta đã có hơn hai mươi năm nay. Sáng nào ông ta cũng phải uống một ly trà.”

"Ông chủ, cậu chủ đã trở lại!" Đột nhiên, quản gia vội vã chạy lại, bẩm báo một tiếng.

Lăng Thành đã trở lại?

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận