Nghe vậy, Lăng Thành nhanh chóng đứng dậy.
Hề Văn Sửu cho biết trước đó anh đã bắt được một cô gái và muốn trao cô ta cho Lăng Thành. Bây giờ nghe nói người này đã được mang đến, Lăng Thành rất tò mò, xuống giường mở cửa.
Kết quả là ngay lúc vừa mở cửa, Lăng Thành đã choáng váng.
Đứng ngoài cửa là đệ tử của Trường Sinh Cung, phía sau hắn có một cô gái dáng người mảnh mai đang bị trói chặt.
Sau khi đẩy cô ta vào trong phòng, người đệ tử lập tức lui đi.
Trong phòng, Lăng Thành nhìn cô gái này, cả người ngẩn ra. Không ai khác, chính là Chu Lam.
Đúng vậy, mấy ngày, Hề Văn Sửu đã nghe Vũ Thanh Thiên nói rằng trong Đại hội Đồ Sư, Chu Lam, đệ tử của phái Nga Mi, đã dùng kiếm đâm Lăng Thành, suýt chút nữa giết chết anh.
Vì thế Hề Văn Sửu sai người đi bắt Chu Lam, sau khi bắt được liền muốn giao cô ta cho anh, tạo cho anh một bất ngờ.
Lúc này, nhìn Chu Lam bị trói, Lăng Thành có chút xấu hổ, liền hỏi: “Cô… vì sao mà bị bắt?”
Chu Lam không nói chuyện mà yên lặng nhìn Lăng Thành. Trên mặt không giấu được vẻ tức giận.
Sau một phút im lặng, Chu Lam cuối cùng cũng nhếch mép cười chế nhạo, nói từng chữ một: “Làm sao tôi bị bắt? Tôi còn muốn hỏi anh. Lăng Thành, anh thật là ghê tởm, thật sự là đồ cặn bã.”
“Tôi ư? Tôi rốt cuộc đã làm gì chứ?” Lăng Thành bỗng nhiên bị mắng, cảm thấy không phục, liền hỏi ngược lại.
Chu Lam lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Lúc trước sư phụ tôi nói anh thông đồng với Trường Sinh Điện chọc giận ông nội anh, tôi còn nhất quyết tin tưởng anh mà phản đối, nói rằng anh không phải loại người như vậy, nhưng hiện tại, tôi phát hiện mình sai rồi. Anh thật sự gia nhập Trường Sinh Điện. Anh đúng là đồ cặn bã!”
Chu Lam nghiến răng khi nói điều này. Xem ra trước đó lấy đi ‘Thiên Tằm Bảo Giáp’ và ‘Thái Huyền Chân Kinh’ của hắn là một quyết định đúng đắn. Bảo vật như vậy không nên rơi vào tay của loại cặn bã này.
Lăng Thành thở hắt ra: “Đúng vậy, tôi gia nhập Trường Sinh Điện, thì sao? Các ngươi có đang hiểu lầm gì về Trường Sinh Điện không?”
Mọi người trên thế giới đều nói Điện Trường Sinh không tốt, đều nói Điện Trường Sinh vô cùng xấu xa, nhưng Lăng Thành không nghĩ vậy.
Các đệ tử của Điện Trường Sinh đều là những người ngay thẳng và trung thực.
Từ Cung chủ Điện Trường Sinh Lục Trường Thanh, Hề Văn Sửu cho đến Kim Sư Pháp vương Vũ Thanh Thiên, rồi cả Lôi Vân, chẳng phải tất cả đều là những người chính trực hay sao.
Nghe thấy lời này của Lăng Thành, Chu Lam tức giận quát: “Lăng Thành, anh gia nhập Trường Sinh Điện, anh là cặn bã của giang hồ, anh là ngoại nhân ác ma. Anh không sợ quả báo sao?! Anh không sợ cha mẹ, gia tộc anh cũng sẽ bị ông trời trừng phạt hay sao?”
Những lời mắng chửi của Chu Lam khiến đầu óc Lăng Thành ong ong khó chịu, tức giận đột nhiên bộc phát: “Chu Lam, cô cho rằng sáu môn phái lớn tốt đẹp lắm hả? Hồi đó, tại Đại hội Đồ Sư, sư phụ Diệu Huyền của cô đã lợi dụng mối quan hệ giữa hai chúng ta, đưa cô lên thi đấu, biết rằng tôi sẽ không đả thương cô, để cô đâm tôi một kiếm. Đây có phải là điều mà một người quang minh chính đại sẽ làm hay không?”
Lúc này, Lăng Thành đã vô cùng giận dữ, chỉ vào Chu Lam mà quát: “Đổ oan cho tôi khiến ông nội tức giận, nói tôi làm nhục đàn em. Diệu Huyền sư thái của cô đã biết sự thật, nhưng vẫn muốn giết tôi, muốn danh chính ngôn thuận hại chết cả gia đình tôi. Chết tiệt! Như vậy cũng có thể tự nhận là chính phái hay sao?”
Ngoại trừ những chuyện đó, còn có thể kể đến chưởng môn phái Côn Luân, âm thầm đến nhờ cậy Đại Lục Tận Thế, theo học u minh đại pháp, hút hết linh khí của Tiêu Diệu Vân. Thế mà cũng vẫn ra vẻ danh môn chính phái? Chuyện này, Lăng Thành biết rằng không thể nói ra, vì thế tuyệt nhiên không nhắc tới. Nhưng vừa nghĩ tới, anh liền cảm thấy ấm ức không thể chịu nổi.
Mọi người ai nấy đều cho rằng mình là người tốt, là người ngay thẳng chính trực, nhưng nhìn cái cách các giáo phái không ngừng làm những trò bỉ ổi, thật không ra thể thống gì.
“Đừng nhắc đến chuyện này với tôi.” Chu Lam đỏ bừng mặt, trong lòng có chút nghỉ hoặc không thể chấp nhận, nhưng sau đó vẫn một mực phản bác lại: “Lăng Thành, tôi sẽ không tin anh nữa. Anh là đồ cặn bã. Hơn nữa anh còn bắt tôi. Mục đích của anh là gì? Anh muốn dùng tôi uy hiếp sư phụ ư? Đừng mơ tưởng nữa. Nếu muốn giết thì mau giết đi.”
Chu Lam vừa nói xong, liền nhổ một bãi nước bọt về phía Lăng Thành.
Lăng Thành tưởng như có thể chết vì tức giận, đúng lúc định nói lời phải trái với cô ta thì có tiếng nói vọng vào từ cửa: “Chủ nhân Lăng Thành, Cung chủ mời người và Tôn Đại Quân vào đại sảnh dùng bữa tối.”
“Được, tôi tới ngay lập tức.” Lăng Thành đáp.
Sau khi người đệ tử ngoài cửa rời đi, Lăng Thành hít sâu một hơi, nhìn Chu Lam, lãnh đạm nói: "Tôi với Hề Văn Sửu có quan hệ tốt. Tôi thừa nhận. Anh ấy là Cung chủ Điện Trường Sinh, tôi thừa nhận. Nhưng chúng tôi đều không làm gì hại đến thế giới này. Tối nay cô cứ ngủ ở đây, cô nằm trên giường, tôi nằm dưới đất. Lát nữa quay lại tôi sẽ cởi trói cho cô. Ngày mai, tôi và Tôn Đại Quân sẽ quay lại thành phố Đại Phong, sẽ đưa cô đi cùng.”
Nói xong, Lăng Thành sải bước ra khỏi phòng.
“Lăng Thành, tên khốn kiếp...”
Vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng Chu Lam khóc, rất đau lòng. Lăng Thành ôm quá nhiều hận thù với Diệu Huyền sư thái, hắn ta bắt cô, nhất định là muốn uy hiếp Sư phụ, hắn ta chắc chắn sẽ không để cô đi dễ dàng.
Lăng Thành mặc kệ tiếng khóc đó, đi thẳng vào đại sảnh.
Chánh điện của Trường Sinh Điện khá nguy nga. Trong hội trường, tất cả bàn ghế đều được dát vàng.
Khi tới cửa, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Hề Văn Sửu và Tôn Đại Quân. Hai người đã ngà ngà say.
“Haha, không ngờ anh Quân lại mạnh mẽ như vậy, thật đáng hâm mộ.” Hề Văn Sửu cười lớn, cầm ly rượu của mình.
“Anh Sửu, đừng khen tôi. Là do Cung chủ Trường Thanh đã truyền lại nội công cho tôi mà thôi.” Tôn Đại Quân đáp, uống cạn ly rượu trong tay.
Hai người cùng nhau uống mấy chén, lúc này Hề Văn Sửu nhìn thấy Lăng Thành đi tới, xua tay nói: “Lăng Thành, sao anh đến chậm vậy? Lại đây.”
Hề Văn Sửu lúc này tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Mặc dù cái chết của Lục Trường Thanh đã giáng một đòn mạnh vào anh. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nếu không vui lên thì sao có thể lãnh đạo Điện Trường Sinh?
Lăng Thành và Tôn Đại Quân từ xa đến, tất nhiên phải thu xếp chuyện ăn uống cho họ. Nhất là đã lâu không gặp Lăng Thành, cùng nhau uống rượu là điều chắc chắn không thể bỏ. Nhẽ ra tiếp đãi bạn tới từ xa, còn phải tổ chức tiệc rượu, mời thêm ca kĩ vũ nữ, nhưng do Lục Trường Thành vừa mới qua đời, nên tất cả đều bỏ qua.
Lăng Thành vừa nãy bị Chu Lam làm cho tức giận, nhưng lúc này anh vẫn cười, ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị uống rượu. Kết quả là vừa ngồi xuống, Lăng Thành đã cảm thấy có gì đó bất thường. Hề Văn Sửu ở bên cạnh, thực lực của anh dường như đã tiến bộ rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!