Ở phía tây bắc của thành phố Đại phong có một trang viên tư nhân.
Lăng Thành cùng Tôn Đại Quân được mười hai thần vệ đưa đến nơi này.
Trang viên tư nhân này rất lớn, trang trí bên ngoài lẫn bên trong đều vô cùng tao nhã, không hề thua biệt viện của gia tộc Âu Dương.
Tới cánh cửa trước trang viên, Thử thần vệ hướng về phía trong đại sảnh, cung kính nói: "Công chúa, đã cứu được người."
Nói xong, Thử thần vệ liền đặt Lăng Thành cùng Tôn Đại Quân ở trên mặt đất.
Lúc này, Tôn Đại Quân bị thương rất nặng, vẫn còn đang hôn mê. Lăng Thành chạy nhanh lại, kiểm tra thương thế của Tôn Đại Quân. Lăng Thành thấy Tôn Đại Quân không bị nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, từ trong đại có một cô gái sảnh đi ra. Cô gái này đi giày cao gót, mặc quần bò bó sát người, dáng người vô cùng quyến rũ, mị hoặc.
Đúng là Nhậm Doanh Doanh.
Trước kia ở Đại lục Tận Thế, Nhậm Doanh Doanh là công chúa, mặc quần áo đều là tơ lụa thượng hạng. Hiện giờ Nhận Doanh Doanh lại mặc quần áo của đại lục Địa Viên, thật đúng là đẹp đến ngây ngẩn cả người. Mười hai thần vệ đều nhìn mà sửng sốt.
"Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi. Đem Tôn Đại Quân cứu trị một chút." Nhậm Doanh Doanh nhẹ giọng phân phó.
"Tuân mệnh." Mười hai thần vệ tuân mệnh, mang đó đem Tôn Đại Quân lui ra ngoài.
Trong nháy mắt, trong biệt thự cũng chỉ còn lại Lăng Thành và Nhậm Doanh Doanh.
Hai người đứng đối diện nhau, cũng không nói chuyện.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lăng Thành vẫn là thở phào một hơi, nhịn không được hỏi: "Sao cô biết tôi và Tôn Đại Quân có nguy hiểm. Vì sao cô lại phái người đến cứu chúng tôi?"
Dù sao thì Nhận Doanh Doanh cũng là Công chúa của đại lục Tận Thế, Lăng Thành không thể không cảnh giác với Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh nhẹ nhàng cười, không có trực tiếp trả lời. Trên khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp hiện lên vẻ trêu tức: "Lăng Thành, anh cũng chẳng biết trước sau gì nhỉ. Tôi cứu anh, không phải anh nên nói lời cảm ơn trước à. Sao còn đi chất vấn ngược lại tôi thế?”
Từ lúc Nhậm Doanh Doanh đến đại lục Địa Viên liền luôn theo dõi chặt chẽ về động tĩnh của các đại môn phái. Hôm nay Lăng Thành cùng Tôn Đại Quân đến học viện võ thuật, cô ấy đương nhiên biết.
"Được, tôi cám ơn cô." Lăng Thành cắn răng nói.
Lúc này trên người Lăng Thành đều là máu tươi, vừa rồi không biết đã trúng nhiều bao nhiêu đao. Hiện tại Lăng Thành cũng đang cố gắng gượng chịu đau.
"Lăng Thành, cảm giác bị các đại môn phái bắt nạt cũng không thoải mái chút nào đúng không?" Nhậm Doanh Doanh cười, nói.
Vừa nói, Nhận Doanh Doanh vừa nhìn từ trên xuống dưới Lăng Thành: "Ai da, bị bắt nạt đến thảm hại như vậy. Anh cũng thật là đáng thương."
Lăng Thành cười, không nói chuyện.
Nhậm Doanh Doanh tiến lên hai bước, ghé vào bên tai Lăng Thành, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi có một biện pháp có thể giúp anh không bị bắt nạt nữa. Chỉ cần anh cùng phái Thiên Môn chịu quy thuận Đại lục Tận Thế, tôi cho anh lên làm võ lâm chí tôn, nhất thống giang hồ, thế nào?"
Nói xong, trong ánh mắt Nhậm Doanh Doanh lộ ra vài phần chờ mong.
Lăng Thành nhún vai. Nhậm Doanh Doanh ở bên tai Lăng Thành nhẹ giọng nói, từng trận hương khí còn nhiễu ở bên tai, làm cho anh có chút nhộn nhạo trong lòng.
Nhưng trong nháy mắt, Lăng Thành bật cười: "Nhậm Doanh Doanh, cô rất để mắt đến Lăng Thành này. Lăng Thành tôi có phúc đức gì mà được Đại lục Tận Thế của cô ưu ái đến như vậy? Hơn nữa, tôi tự do quen rồi, không quen bị người khác ước thúc. Cho nên, thật có lỗi."
Những lời này, Lăng Thành nói với thái độ kiên định.
Lăng Thành không tính là đại hiệp, nhưng muốn Lăng Thành phản bội đại lục Địa Viên, anh không làm được.
Nụ cười của Nhậm Doanh Doanh cứng lại, nhìn cỏ vẻ rất thất vọng: "Lăng Thành, anh cũng biết, gia nhập Đại lục Tận Thế của tôi thì về sau sẽ có được đại phú đại quý chứ? Hơn nữa, lúc trước ta giúp anh tục mệnh cho Tiêu Diệu Vân, anh vẫn còn nợ tôi một cái điều kiện. Anh đã nói, mặc kệ là điều kiện gì, anh cũng sẽ không từ chối. Bây giờ tôi ra điều kiện, yêu cầu anh gia nhập Đại lục Tận Thế."
Nghe thấy Nhận Doanh Doanh nói vậy, tay Lăng Thành liền nắm chặt lại. Lăng Thành trầm mặc đến tầm năm phút đồng hồ mới mở miệng: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không làm được. Điều kiện gì tôi cũng đều có thể đáp ứng cô. Nhưng nếu cô yêu cầu tôi trở thành một con chó săn, thật sự tôi không làm được. Hay là cô đổi điều kiện đi, cô muốn mạng của tôi cũng được."
Nhậm Doanh Doanh tức giận, lạnh lùng cười: "Anh không suy nghĩ chín chắn gì hết. Muốn mạng của anh cũng được? Được rồi, vậy anh đi chết luôn đi."
Nói xong, Nhận Doanh Doanh liền lấy ra một chiếc dao găm, nhét vào trong tay Lăng Thành.
Đương nhiên, Nhậm Doanh Doanh cũng không thật sự muốn Lăng Thành chết, nhưng trong lòng cô đang rất tức giận.
Lăng Thành cười khổ: "Công chúa điện hạ, có thế cho tôi hai ngày sau mới đi tìm chết không?”
Tiêu Diệu Vân còn nằm ở nơi đó, đang chờ Lăng Thành cứu mạng.
Không lấy được Phượng Hoàng đảm, Lăng Thành tuyệt đối không thể chết
"Anh...." Mặt Nhậm Doanh Doanh đỏ lên, tức giận mà dậm chân: "Anh nợ tôi một điều kiện. Tôi yêu cầu anh gia nhập Đại lục Tận Thế, anh không đồng ý. Tôi bảo anh chết, anh cũng không đồng ý. Đường đường Tông chủ của phái Thiên Môn mà lại nuốt lời nhiều lần như thế sao?"
Lăng Thành dở khóc dở cười, giải thích: "Tôi vừa mới nói với chưởng môn phái Côn Luân là trong vòng ba ngày sẽ hủy diệt phái Côn Luân. Chờ ba ngày sau, chờ tôi lấy được Phượng Hoàng đảm, cứu được Tiêu Diệu Vân, lúc đó cô bảo tôi chết, tôi cũng sẽ không hề cự tuyệt.”
Cái gì?
Nghe Lăng Thành nói như thế, Nhậm Doanh Doanh liền ngơ ngác nhìn Lăng Thành hai giây. Sau đó, cô ta nhịn không được, nở nụ cười: "Lăng Thành, không phải tôi châm chọc anh. Nhưng anh cũng quá ngây thơ đi? Phái Thiên Môn của anh tuy rằng đang phát triển nhanh chóng thực lực rất mạnh, nhưng trước mắt cũng chỉ có mấy ngàn người. Nhưng anh cũng biết, phái Côn Luân truyền thừa đã ngàn năm, từ trên xuống dưới cả trăm ngàn đệ tử. Anh định dựa vào mấy ngàn người của phái Thiên Môn đi diệt Phái Côn Luân á?"
Nói xong, Nhậm Doanh Doanh lại là nhịn không được, cười lớn lên.
Lăng Thành thật sự là quá ngây thơ, ngây thơ đến buồn cười.
Lăng Thành không để ý đến những gì Nhậm Doanh Doanh nói, ảm đạm cười, nói: "Chuyện này cũng không liên quan đến cô. Tóm lại sau khi tôi tiêu diệt phái Côn Luân, cứu Diệu Vân sẽ đáp ứng điều kiện kia của cô."
"Ăn nói cũng mạnh miệng quá nhỉ." Nhậm Doanh Doanh hừ một tiếng, cũng không nói đến chuyện này nữa. Nhận Doanh Doanh liền đổi đề tài: "Trang viên này của tôi rất an toàn, anh và Tôn Đại Quân tạm thời ở nơi này dưỡng thương đi. Nể tình anh là chồng của Giai Kỳ, tôi sẽ tạm thời giúp anh. Ở đây có một cây linh thảo cho anh, có thể giúp anh khôi phục thương thế."
Nói xong, trên tay Nhậm Doanh Doanh hiện ra một gốc linh thảo, cả vật thể màu đỏ, linh khí mười phần.
Lăng Thành ngạc nhiên, cũng không khách khí, vừa cười vừa nhận lấy, nói: "Vậy đa tạ công chúa."
Hiện tại Tôn Đại Quân trọng thương, lại đang hôn mê. Lăng Thành và Tôn Đại Quân cũng chỉ có thể ở tại nơi này.
Trang viên này của Nhậm Doanh Doanh có rất nhiều phòng. Lăng Thành ở tại phòng khách. Vừa vào trong phòng, Lăng Thành liền soạn tin, gửi cho Hề Văn Sửu.
Đoản tin chỉ có vài chữ: “Anh Sửu, giúp em, diệt Côn Luân.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!