Nhìn thấy Lăng Thành nhẹ nhàng gật đầu, Y Nguyệt quay về phía bà cụ nhàn nhạt mở miệng: “Vậy cứ như vậy đi.”
Thấy Y Nguyệt chấp nhận, bà cụ trong lòng thả lỏng một chút. Chỉ cần Y Nguyệt không truy cứu nữa, vậy thì dễ làm rồi. Nhưng mà đúng vào lúc này, Y Nguyệt đột nhiên đổi lời: “Chuyện này coi như bỏ qua, có điều tôi có một điều kiện!” “Cô Nguyệt cứ nói!” Bà cụ không hề nghĩ ngợi đáp lại. Y Nguyệt đi qua, đứng lại bên cạnh Giai Kỳ, nhìn một vòng đám người chung quanh, chậm rãi nói: “Từ hôm nay trở đi, công tác bồi dưỡng cùng những công việc khác sau này của tôi đều do cô Giai Kỳ quản lý, không cần những người khác trong nhà họ Tống mấy người nhúng tay, tôi chỉ tin tưởng một mình cô ấy thôi. Hiểu chưa?”
Gì cơ? Nghe nói như thế, tất cả mọi người lại một lần nữa trợn tròn mắt. Y Nguyệt nói như vậy, đồng nghĩa với việc đem toàn quyền phó thác cho Giai Kỳ, không có chuyện của người khác nữa rồi , cho dù là bà cụ cũng không tư cách tham dự vào.
“Được, được, cô Nguyệt đã nói như vậy rồi, nhà họ Tống chúng tôi đương nhiên ủng hộ.” Cho dù trong lòng bà cụ rất không tình nguyện, nhưng cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cay đắng trong lòng, cười gật đầu. Nhất thời, nhìn thấy bà cụ đồng ý, mấy người trẻ tuổi trong nhà họ Tống ánh mắt nhìn về phía Giai Kỳ đều không che giấu được hâm mộ. Cho dù hình tượng của Y Nguyệt tạm thời bị hạ thấp, nhưng mà công ty Hoa Ngưu khẳng định có năng lực khiến cho cô nổi tiếng, có được sự công nhận như vậy của một siêu sao trong tương lai, Giai Kỳ về sau chẳng phải là kiếm bộn tiền hay sao? Tống Tử Ngôn thực sự là khóc không ra nước mắt mà!
Lúc này, Y Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, quay người rời đi. Dáng người của cái cô Y Nguyệt này, thật sự là quá đẹp. Không ít phái nam nhìn chằm chằm thân hình của cô.
Kết quả thời điểm đi đến bên người Lăng Thành, Y Nguyệt dừng lại. “Anh Thành, nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi trước nha!” Y Nguyệt hơi hơi khom lưng, giọng điệu cung kính mở miệng nói.
Gì?! Anh Thành?! Y Nguyệt thế mà lại gọi tên vô dụng này là anh Thành?! Tất cả mọi người trợn tròn mắt, từng người há to miệng nói không ra lời! Đến cả bà cụ cũng suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống!
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người nhà họ Tống, Lăng Thành gật gật đầu: “Ừ, cô mau đi đi.” Nghe nói như vậy, Y Nguyệt giống như nhận được thánh chỉ, giẫm giày cao gót rời đi.
Sau khi Y Nguyệt rời đi, Lăng Thành đứng lên, thư giãn cánh tay một chút, chậm rãi nói: “Người trong nhà xảy ra chuyện, lại để cho một người ngoài tra ra chân tướng, thực là nực cười mà.” Giọng điệu lộ ra sự mỉa mai không hề che giấu chút nào. Bà cụ sắc mặt biến đổi, rất là lúng túng, trên mặt những người khác cũng đều tỏ ra phức tạp, không phản bác được. Mà nói xong những lời này, Lăng Thành cũng chậm ung dung đi ra khỏi phòng họp.
Vừa ra tới bên ngoài, sau lưng truyền tới tiếng kêu khẽ của Giai Kỳ: “Lăng Thành, chờ đã.” Lăng Thành dừng chân, quay đầu cười híp mắt nhìn cô: “Vợ à, có chuyện gì vậy?” Nghe được Lăng Thành xưng hô như vậy, Giai Kỳ cắn môi. Nếu như đặt mình vào hoàn cảnh trước kia, bản thân đã tức giận từ lâu rồi. Thế nhưng vào lúc này, cô vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Trước khi anh đến, có phải là đã biết chân tướng rồi không? Với cả.... Anh với Y Nguyệt là sao vậy?”
Hử? Cảm nhận được giọng điệu một câu cuối cùng kia của Giai Kỳ, rõ ràng là hơi khác thường, Lăng Thành cười ha hả trêu đùa một câu: “Cô đây là... đang ghen à?” Sắc mặt Giai Kỳ thoáng cái mất tự nhiên. Đúng vậy, mình đây là làm sao vậy? Làm sao lại quan tâm tới quan hệ giữa anh ta và Y Nguyệt như vậy?
“Tôi và Y Nguyệt là bạn học, chuyện này là tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy nên mới biết.” Thấy Giai Kỳ có chút ngượng ngùng nói không ra lời, Lăng Thành cười ha hả mở miệng nói. Giai Kỳ bừng tỉnh, đồng thời còn có chút hồ nghi: “Nếu là bạn học, vì sao cô ấy lại khách sáo với anh như vậy?” “Cái này ấy à...” Lăng Thành xoắn xuýt một chút, có chút phát sầu nên giải thích thế nào mới ổn, đúng lúc này, điện thoại di động trong tay bỗng đổ chuông.
“Úi chết, nhất định là ông chủ phát hiện tôi lén chạy ra ngoài, không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi về làm việc.” Nghe thấy có điện thoại, Lăng Thành nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Giai Kỳ, sau đó nhanh chân đi ra bên ngoài. Sau đó lấy điện thoại di động ra, cuộc điện thoại này là Tiêu Diệu Vân gọi tới.
“Lăng Thành, anh có rảnh không? Tôi bên này có chuyện cần anh giúp đỡ.” Vừa thông máy, Tiêu Diệu Vân bèn nhanh chóng mở miệng, giọng điệu rất gấp gáp.
“Được, tôi tới ngay đây.” Lăng Thành gật gật đầu, nghe giọng điệu của cô, hình như là có việc gấp. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ấn tượng của bản thân đối với cái cô Tiêu Diệu Vân này cũng không tệ lắm.
Cúp điện thoại, Lăng Thành lái xe chạy tới Cổ Vận Các. Vừa mới xuống xe đã thấy Cổ Vận Các bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, đều là người đến hóng hớt. Lăng Thành vừa đi vào đã thấy bên cạnh mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng ở đó, đám người mồm năm miệng mười bàn tán. “Vừa nhìn đã biết đây là đồ dỏm rồi!” “Đúng vậy, dỏm đến mức không thể dỏm hơn được ấy!”
Lăng Thành chen qua đám người đi vào, thấy một người đàn ông đầu trọc, trong ngực ôm một bình hoa sứ rực rỡ nhiều màu, đang đứng ở trước quầy. Rất rõ ràng, hắn muốn bán cái bình hoa này đi. Mọi người chung quanh đang bình luận bình hoa là đồ thật hay đồ giả. Trước mặt vị đầu trọc này, ngoại trừ Tiêu Diệu Vân cùng Vương Bình, còn có một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mang theo kính mắt, điệu bộ như đại sư. Đây chính là ba của Tiêu Diệu Vân, Tiêu Thanh Sơn. Đồng thời ông ta cũng là gia chủ nhà họ Tiêu, thương gia đồ cổ nổi danh nhất thành phố Đại Phong!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!