Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

“Giai Kỳ, bây giờ chúng ta mau xuống thuyền, tìm một nơi để nghỉ ngơi qua đêm.” Tần Trường An nói, sau đó liền nhảy xuống.

“Để anh giúp em.” Tần Trường An nói rồi vươn một tay về phía Giai Kỳ vẫn đang ở trên thuyền.

“Ừm!” Giai Kỳ nhẹ giọng trả lời, nắm lấy tay Tần Trường An, nhanh chóng bước xuống.

Những ngày qua ở trên thuyền, Tần Trường An chăm sóc cô rất chu đáo, tỉ mỉ quan tâm từng chút một.

Lúc này, cả hai cùng đi bộ trên bờ biển, không ngừng quan sát xung quanh. Tần Trường An có thể nhìn thấy, cách đó không xa là mấy ngư dân địa phương, đang nhìn họ với ánh mắt tò mò.

Những người đánh cá này đều mặc trên người những bộ đồ vải thô rất cổ, tạo cho người khác cảm giác vô cùng đơn sơ mộc mạc.

Nơi này quả thực rất đẹp.

Không hề có ô nhiễm, cũng không có sự náo nhiệt của một bến cảng hiện đại. Nơi đây chỉ là một làng chài nhỏ yên tĩnh và cổ kính.

Giai Kỳ sốt ruột nhìn Tần Trường An, hỏi gấp gáp: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trước khi xuất phát, Tần Trường An đã nói dối rằng anh từng tới Đại Lục Tận Thế.

Nghe thấy Giai Kỳ hỏi, anh chỉ có thể gãi đầu phân tích: “Lăng Thành đi theo quân đội của Đại Lục Tận Thế tháo chạy, nhất định anh ấy sẽ phải vào hoàng cung, tiếp kiến hoàng đế của đại lục. Lăng Thành chắc chắn đã vào cung để tìm Tiêu Diệu Vân và những người khác.”

Sau đó, Tần Trường An ngượng ngùng cười cười: “Lần trước anh tới Đại Lục Tận Thế đã là nhiều năm trước. Khoảng thời gian quá dài, anh cũng quên mất đường đến thủ đô rồi. Để anh đi hỏi.”

Tần Trường An chưa từng tới Đại Lục Tận Thế, nhưng ở trước mặt người đẹp, anh không thể thú nhận điều đó.

Vừa nói xong, Tần Trường An liền đi về phía mấy người đánh cá cách đó không xa.

“Xin hỏi.”

Tuy nhiên, trước khi anh kịp hỏi han được điều gì, những người ngư dân đã lần lượt rời đi.

Những người ngư dân này vốn là giai cấp thấp nhất tại Đại Lục Tận Thế, họ cũng chưa từng nhìn thấy những đại lục khác. Nhìn thấy Tần Trường An ăn mặc kỳ lạ, lại nói chuyện với họ một cách khiêm tốn như vậy, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, không muốn tiếp xúc với anh.

Thấy vậy, Tần Trường An vô cùng xấu hổ. Anh quay về phía Giai Kỳ, cười nhạt: “Nhìn chúng ta hơi khác thường, nên bọn họ có chút sợ hãi. Hay là chúng ta rời khỏi chỗ này trước, tìm một nơi có đông người qua lại hơn rồi hỏi đường.”

“Cũng được.” Giai Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

Dù sao đây là lần đầu tiên cô đi xa, hơn nữa lại còn đi tới hẳn một đại lục khác. Cô không có chút kinh nghiệm nào về thế giới này, chỉ có thể nghe theo những gì Tần Trường An quyết định.

Sau đó, hai người đi qua làng chài nhỏ, dọc theo một con đường đất để rời khỏi khu vực này. Vừa đi chưa được bao lâu, Giai Kỳ đã bất cẩn suýt ngã. Lúc này, cô đang đi giày cao gót và mặc quần jeans.

Vốn dĩ, trước khi khởi hành, Giai Kỳ còn đang mặc váy cưới. Nhưng cô đã kịp mua quần áo để thay, có điều lại quên mua giày.

Tiến độ khoa học kỹ thuật tại Đại Lục Tận Thế vẫn còn ở thời cổ đại, những khu vực hẻo lánh và nghèo nàn thế này đương niên chỉ có đường đất. Giai Kỳ đeo giày cao gót, đi lại rất bất tiện.

“Giai Kỳ, em không sao chứ?” Tần Trường An thấy vậy thì trở nên lo lắng, ngồi xổm ở trước mặt Giai Kỳ xoa xoa mắt cá chân của cô.

“Không cần đâu …” Giai Kỳ cắn môi, vẻ mặt kiên quyết: “Em không sao.”

Chỉ cần có thể tìm được Lăng Thành, chút đau đớn này với cô đâu có là gì.

Trái lại, Tần Trường An lại cảm thấy rất đau khổ, thương xót cho đôi chân của Giai Kỳ. Anh nhìn cô rồi nói: “Giai Kỳ, em cứ ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, Tần Trường An bước nhanh về phía làng chài. Không lúc sau, anh trở lại với một đôi giày bệt trong tay.

Khi tới gần Giai Kỳ, Tần Trường An cười nói: “Đi giày cao gót ở đây rất bất tiện, em đi đôi giày vải này vào đi, sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Tần Trường An mồ hôi đầm đìa, quỳ xuống đặt đôi giày trước mặt Giai Kỳ.

Giai Kỳ rất cảm động, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Ừm. Đôi giày này, là anh mua của đám ngư dân à?”

“Anh …” Tần Trường An lại gãi đầu, có chút xấu hổ. Anh cười trừ: “Là anh đi trộm được.”

Những người ngư dân vừa nhìn thấy anh đã lập tức bỏ chạy, vì vậy anh đâu có cơ hội để mua được đồ của họ. Hơn nữa, tiền từ Địa Nguyên Đại Lục mang tới cũng không thể sử dụng ở đây.

Nghe vậy, Giai Kỳ chỉ khẽ mỉm cười rồi nói: “Lần sau anh đừng làm vậy nữa.”

Tuy rằng Tần Trường An vì cô nên mới làm vậy, nhưng Giai Kỳ vẫn cảm thấy trộm đồ của người khác là không tốt.

“Được, anh nghe em. Từ nay sẽ không bao giờ trộm đồ nữa.” Tần Trường An cũng cười rồi gật đầu.

Vừa nói chuyện, cả hai người cùng nhau tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi, tuy hai người chỉ có thể đi bộ, nhưng tâm trạng của Giai Kỳ rất tốt. Phong cảnh của Đại Lục Tận Thế này thực sự rất đẹp, giống như một bức tranh.

Sau khi đi bộ hơn hai giờ, cuối cùng hai người cũng tới được một thị trấn nhộn nhịp, đông người qua lại.

Thị trấn này tuy không lớn nhưng xem ra rất thịnh vượng. Khắp nơi trên đường phố đều có những quầy bán đồ ăn, bánh kẹo, và những bức tượng nhỏ bằng đất sét.

Nhìn từ xa, có thể thấy nó rất sôi động và tấp nập.

Vì đã đi bộ hai giờ đồng hồ, cả Giai Kỳ và Tần Trường An đều cảm thấy có chút đói bụng. Tuy nhiên, khi Tần Trường An đưa tay vào túi, anh liền nhận ra họ đã gặp rắc rối rồi.

Số tiền mà anh mang theo, vốn dĩ không thể tiêu tại đây. Vậy phải làm thế nào?

Điều khiến Tần Trường An càng thêm xấu hổ, đó là khi người trong thị trấn nhìn thấy trang phục kỳ lạ của anh và Giai Kỳ, ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán, nhìn họ bằng ánh mắt tò mò và hoài nghi.

“Giai Kỳ, phía trước có một tiệm cầm đồ, chúng ta tới đó đổi lấy một ít tiền đi.” Tần Trường An nhìn thấy tiệm cầm đồ cách đó không xa, hai mắt liền sáng lên, cùng Giai Kỳ bước vào.

Vừa vào tới nơi, Tần Trường An liền tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên quầy rồi nói: “Ông chủ, cái này có thể cầm được bao nhiêu tiền?”

Chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn của Rolex, anh mua lại nó từ một người quen với giá gần bốn tỷ. Tần Trường An đương nhiên không muốn bán nó, nhưng vì Giai Kỳ, anh cũng không còn cách nào khác.

Ông chủ nhìn thấy chiếc đồng hồ này thì sửng sốt một hồi, rất lâu sau mới đưa tay sờ nó rồi nói: “Đây là cái gì? Nhiều nhất tôi trả anh một trăm văn tiền.”

“Một trăm văn tiền ư?” Tần Trường An sững sờ. 

Sau đó, anh liền hỏi ông chủ: “Vậy số tiền này có đủ để hai chúng tôi từ đây đi tới kinh thành hay không?”

Một trăm văn tiền, rõ ràng không phải một con số lớn, nhưng xem ra cũng không hề nhỏ.

Cái gì, từ đây đến hoàng thành? Ông chủ rất ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi của Tần Trường An.

Sau đó, ông ta đột nhiên lắc đầu cười: “Số tiền này chỉ đủ cho hai người tiêu xài tầm ba bốn ngày là cùng. Nếu đi bộ từ đây tới hoàng thành, sẽ mất ít nhất là nửa tháng. Chắc chắn không đủ.”

Theo lời chủ quán, số tiền này chỉ đủ để hai người sử dụng cho vài ngày thôi ư?

Tần Trường An lo lắng, chỉ vào chiếc đồng hồ rồi nói: “Ông nhìn kỹ lại đi. Ông có biết chiếc đồng hồ này của tôi đắt thế nào không?”

Ông chủ cũng không có kiên nhẫn tiếp chuyện họ, xua tay nói: “Tôi nói một trăm văn tiền thì là một trăm văn tiền. Dù sao thì cũng cảm thấy món đồ này có chút tinh xảo, nên tôi mới đồng ý nhận nó. Hoặc là anh nhận tiền, hoặc là anh mang nó đi khỏi đây, đừng cản trở việc kinh doanh của tôi nữa.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận