"Có cái gì không hay chứ? Giai Kỳ, em đi không nổi, anh cõng em." Tần Trường An hào hứng nói.
"Bỏ… Bỏ đi, tôi tự đi được." Giai Kỳ nhàn nhạt cười một tiếng, từ từ đi về phía trước.
Cả đời này của mình, chỉ mở lòng với một người đàn ông, đó chính là Lăng Thành. Làm sao có thể để cho Tần Trường An cõng mình chứ ?
Tần Trường An thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là đuổi kịp Giai Kỳ.
Đi mười mấy phút, cuối cùng đã tới quán ăn nhỏ kia. Lúc sắp đến cửa của quán ăn, Tần Trường An sờ thanh đao bên hông một cái.
Từ hôm qua bị mấy kẻ ác đánh cho một trận, Tần Trường An cũng biết, trên thế giới này, không có thực lực thì sẽ bị ức hiếp. Cây đao này là Tần Trường An tiêu tiền để mua. Anh ta muốn ngụy trang mình thành cao thủ giang hồ. Như vậy mấy gã lưu manh đầu trộm đuôi cướp, cũng không dám làm loạn.
Đi tới cửa quán ăn, Tần Trường An đảo mắt nhìn một vòng. Lúc này khách ở quán ăn có không ít người, nhưng nhìn không thấy gã côn đồ lưu manh nào. Tần Trường An nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó ngồi xuống, nói ông chủ mang lên hai tô mì cùng nước trà.
"Giai Kỳ, bàn này có chút bẩn, anh giúp em lau qua một chút." Tần Trường An dùng ống tay áo của mình, giúp Giai Kỳ lau bàn cùng băng ghế.
Mặc dù dọc theo con đường này rất gian khổ, nhưng Tần Trường An chăm lo cho Giai Kỳ rất tốt.
Không tới một phút đồng hồ, mì cùng nước trà được bưng lên, Tần Trường An cười nói: "Giai Kỳ, nơi này dã ngoại hoang vu, có thể tìm thấy một quán ăn cũng coi như chúng ta may mắn rồi. Mau ăn đi, sau đó chúng ta liền lên đường. Đến thành phố lớn, anh nhất định tìm một nhà hàng lớn nhất cho em!"
Giai Kỳ khẽ ừ một tiếng.
Ở trong lòng cô, có khổ đến đâu nữa cũng không sao, chỉ cần sớm tìm được Lăng Thành một chút.
"Ông chủ, tới đây!"
Vào lúc này, chỉ nghe một tiếng thét to. Từ xa nhìn lại, có mấy người từ từ đi tới, trên người bọn họ treo đao treo kiếm, nhìn một cái là biết ngay chính là nhân sĩ giang hồ.
Vào mái hiên, mấy người vây quanh ngồi xuống bên bàn cách vách. Người đàn ông cầm đầu kia, trên mặt có một vết sẹo dài năm tấc, nhìn thấy mà giật mình.
Người này tên là Cao Hổ, là sơn tặc nổi danh.
Cao Hổ dẫn theo mấy anh em, sau khi ngồi xuống, liền vỗ bàn một cái, hô lớn: "Ông chủ, rượu ngon thịt ngon bưng lên. Mẹ nó, đi một đoạn đường dài như vậy, thật là mệt chết ông đây!"
Nghe nói như vậy, ông chủ mau chạy ra đây chiêu đãi, đang sợ chọc giận mấy vị đại gia này.
Thấy một màn trước mắt đây, trong lòng Tần Trường An run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu, vội vàng cúi đầu ăn mì, ăn xong rời khỏi nơi này.
Tần Trường An ngày hôm qua bị đánh một trận tơi bời, thật bị dọa sợ. Lúc này anh ta có thể cảm giác được, mấy người này, đều không phải là dễ trêu.
Rất nhanh đã ăn mì xong, Tần Trường An trả tiền, đứng dậy rời đi.
Kết quả lúc đi ngang qua cái bàn đó, Giai Kỳ không đứng vững, vấp phải hòn đá nhỏ, thiếu chút nữa ngã xuống, đụng phải Cao Hổ kia một chút.
Ôi.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Tần Trường An kinh hãi, vội vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ: "Vị đại ca này, thật xin lỗi. Cô ấy không phải cố ý."
"Là cô ta đụng tao, cũng không phải là mày. Mày hô hào cái gì? Cút sang một bên." Cao Hổ lạnh lùng nhìn Tần Trường An, tức giận mắng một tiếng, ngay sau đó ánh mắt của hắ ta rơi vào trên người Giai Kỳ, lúc ấy ánh mắt liền trợn tròn.
Đẹp!
Đẹp quá.
Không nghĩ tới ở chỗ như này, còn có thể đụng phải người đẹp xinh xắn như vậy.
Lúc này Giai Kỳ, mặc dù bởi vì bôn ba mệt nhọc, có một chút yếu ớt tàn tạ, nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc.
Một giây kế tiếp, Cao Hổ đột nhiên bắt tay của Giai Kỳ, kéo lại gần nhìn một cái, cười híp mắt nói: "Người, cô đụng tôi, chứng tỏ chúng ta có duyên rồi. Lại đây, uống với đại gia đây một ly, thế thì chúng ta không so đo tính toán chuyện này nữa."
"Ha ha..."
"Đại ca hôm nay may mắn thật đó."
Mấy tên vạm vỡ bên cạnh, cũng rối rít ồn ào lên. Bọn họ cũng là một đám sơn tặc, bình thường làm điều ác đã quen.
Giai Kỳ trong lòng tức giận, muốn tránh thoát, nhưng bị Cao Hổ bắt chặt. Lúc ấy cũng sắp khóc: "Ông... Ông buông tôi ra..."
Nhìn thấy một màn này, Tần Trường An lập tức luống cuống, đi nhanh tới: "Các người muốn làm gì? Đừng đụng cô ấy."
Vừa nói, Tần Trường An rút ra thanh đao bên hông, mở miệng nói: "Tôi nói cho các người biết, tôi là học trò của Đao Đường đó, các người tốt nhất chớ chọc vào tôi."
Lúc này trong lòng Tần Trường An căng thẳng đến không nói ra được thành lời. Đao Đường, chẳng qua là cái tên mà anh ta bịa ra... Anh ta muốn hù dọa đám người này.
Đao Đường?
Cao Hổ nhất thời sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lạnh: "Đao Đường cái gì? Ông đây lăn lộn mấy chục năm, chưa từng nghe qua cái tên này. Nhãi con nhà mày tính hù dọa ai?"
Bốp!
Dứt lời, Cao Hổ bỗng nhiên xuất thủ, một chưởng đánh rớt thanh đao của Tần Trường An! Trong nháy mắt đó, Tần Trường An chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh truyền tới, cả người đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Ha ha ha...
Chỉ một thoáng, mấy tên vạm vỡ bặm trợn phá ra cười to.
"Còn tưởng rằng lợi hại thật, hóa ra lại là phế vật như vậy."
"Ha ha, làm bộ làm tịch cầm một cây đao, hù dọa ai đó?"
Lại thêm một tràng cười bỡn cợt nữa, Tần Trường An vừa căng thẳng vừa tức, nội tâm cũng vô cùng xấu hổ.
Mới vừa rồi mấy người này tới, Tần Trường An ra vốn đánh hơi được nguy hiểm, muốn sớm rời đi. Lại không nghĩ rằng, đến cuối cùng vẫn chọc tới phiền toái.
"Oắt con, bây giờ đại gia đây tâm tình tốt, mày mau cút đi." Cao Hổ cười ha ha một tiếng, cầm lên một thanh dao phay, gác ở trên mặt Tần Trường An: "Tao cũng không muốn làm khó mày. Để con đàn bà của mày lại đây, còn mày thì xéo ngay."
Nói đến đây, Cao Hổ cười híp mắt nhìn Giai Kỳ, đưa tay chụp vào eo cô.
"Ông buông tôi ra, buông tôi ra." Giai Kỳ muốn giãy giụa, nhưng một cô gái như cô, làm sao có thể tránh thoát được.
Thấy một màn này, ánh mắt Tần Trường An đỏ bừng, hét lớn một tiếng liền vọt tới!
Cùng bọn họ liều mạng. Cho dù chết, cũng không thể nhìn Giai Kỳ bị bọn họ làm nhục! Đây chính là suy nghĩ lúc đó của Tần Trường An!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!