Người đẹp trên đài, hướng về phía microphone nói: "Các vị đại văn hào, tôi tên là Linh Đan. Đại hội thơ văn lần này, sẽ do tôi chủ trì. Tiếp theo tôi sẽ đưa ra một đề thi, mọi người hãy viết thơ với chủ đề được ra. Nếu như thơ của vị nào có thể khiến mọi người chịu thua, thì sẽ đạt được danh hiệu “Tài tử Phù Dung”! Phải biết rằng danh hiệu này chính là danh dự cao nhất của văn nhân!"
Ánh mắt Linh Đan, đảo nhìn tất cả mọi người dưới đài: "Bây giờ đã là cuối mùa thu, Đại hội thơ văn lần này, mọi người hãy lấy “Thu” làm đề. Ai làm thơ tốt nhất, sẽ có thể đoạt cúp."
"Tôi đây có một bài thơ!"
Vừa dứt câu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, từ từ đi ra trong đám người, leo lên trên đài.
Trong giây lát đó, tất cả ánh mắt mọi người, đều tràn đầy kinh ngạc, tập trung ở trên người của người mập mạp này!
Đề mục mới vừa nói ra, đã làm thơ xong rồi? Cái này nhanh quá đi mất?
Mọi người trong lòng đều tò mò, muốn nghe thử xem anh ta có thể làm ra thơ thế nào.
Linh Đan trên đài, cũng đầy khiếp sợ, cười khan một tiếng nói: "Vậy mời ngài làm thơ."
Người mập mạp kia gật đầu một cái, trầm mặc một hồi, gật gù đắc ý nói: "Đêm thu uống rượu quá độ, sáng nay tỉnh lại muốn ói, tuy là tâm tình phiền muộn, nhưng lại vô cùng cảm khái..."
Đọc xong, người mập mạp kia không kịp đợi liền hỏi ngay: "Người đẹp Linh Đan, bài thơ này của tôi rất có ý cảnh, có phải có hy vọng đứng nhất hay không?"
Phụt...
Lời mới vừa dứt, Thúy Hà không nhịn được phun kẹo hồ lô ra ngoài, mỉm cười cười nói: "Ha ha, cậu chủ, người này thơ thật... Đây là thơ con cóc à? Ha ha."
Cùng lúc đó, chung quanh cũng cười ầm lên.
"Ôi trời, cười chết tôi, này mà là thơ á, ha ha."
"Tên này còn chưa tỉnh rượu đúng không? Còn muốn đứng hạng nhất?"
Linh Đan trên đài, cũng hé miệng cười một tiếng, nói với người mập mạp kia: "Vị này, cảm phiền anh tỉnh rượu một chút rồi hãy lại đến nhé."
Nói dứt lời, liền thấy hai tên vai u thịt bắp vọt lên trên đài, một cước đá vào người mập kia, đạp anh ta xuống đài.
Đại hội thơ văn này là trò đùa chắc? Người mập này vốn dĩ tới gây chuyện. Mấy câu anh ta vừa đọc kia, cũng chẳng phải là thơ con cóc nữa.
Lần này, không người nào dám tùy tiện lên đài.
Ước chừng qua mấy phút, rốt cuộc, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài, chậm rãi đi tới trên đài.
Người đàn ông trung niên này, mang mắt kiếng gọng vàng, nhìn một cái là thấy ngay có chút tài văn chương.
"Đây không phải là Ngô Chí sao?"
"Đại văn hào thành Phù Dung Ngô Chí! Ông ta có tài hoa thật đấy!"
"Ngô Chí!"
Một ít nữ sinh vô cùng kích động, cũng che miệng kêu lên. Ngô Chí này, là tài tử nổi danh gần đó. Nói về làm thơ, thì tuyệt đối đứng đầu.
Linh Đan trên đài, nhìn Ngô Chí từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: "Vị này, xin mời làm thơ."
"Ừ." Ngô Chí gật đầu một cái, cầm microphone lên, đi hai bước ở trên lôi đài, chậm rãi mở miệng:
"Thu tới lạnh gió tuyết, ba phần giá tận xương, bảy phần ấp ánh trăng."
"Muộn phiền mãi không tận, đêm đến hằng thao thức, hiu quạnh một đêm dài."
"Tuyệt!"
Vừa đọc xong, tất cả mọi người ai nấy đều kinh hô!
Thơ hay, thực sự là thơ hay! Không tới một phút đồng hồ, lại có thể làm ra thơ hay đến vậy. Ngô Chí này, căn cơ văn học thật quá thâm hậu!
Đi đôi với tràng vỗ tay này, Ngô Chí cười một tiếng, cầm lên microphone hỏi: "Hạng nhất năm nay, tôi muốn. Danh hiệu “Tài tử Phù Dung”, tôi nhận. Có ai không phục, có thể làm bài thơ hay hơn của tôi đây?"
Trong lúc nhất thời, mấy trăm ngàn người dưới đài, trố mắt nhìn nhau. Ai cũng không dám lên đài.
Nói thật, bài thơ này của Ngô Chí, thật sự là không thể chê vào đâu được! Cũng không ai muốn lên đài tự rước lấy nhục.
"Cậu chủ!" Ngay tại lúc này, Thúy Hà kéo lại cánh tay Lăng Thành: "Cậu chủ lên thử một chút đi."
Trước cậu chủ làm thơ, còn hạ bệ cả trưởng lão Văn phái! Đại hội thơ văn hôm nay, Thúy Hà thật hy vọng, cậu chủ lại thi triển một chút tài hoa.
Lăng Thành không muốn đi lên, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Thúy Hà, liền gật đầu một cái: "Được!"
Nói dứt câu, Lăng Thành chen vào đám người, đi lên đài.
"Em trai này, cậu lên đài làm gì? Nơi này là Đại hội thơ văn, không được quấy rối." Ngay tại lúc này, Linh Đan trên đài, nhìn Lăng Thành nói, mặt đầy vẻ không vui.
Thằng nhãi này, nhìn tướng mạo xấu xí, mặc quần áo kỳ quái, hẳn là diễn viên quần chúng cầm cờ trong phim trường. Anh lên đài, không biết là quấy rối gì đây?
Lăng Thành sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lên: "Tôi không quấy rối, tôi muốn viết thơ. Tên tôi không phải là em trai, tên tôi là Lăng Thành."
Gì?
Thằng nhãi này muốn viết thơ?
Ha ha ha...
Tên này không phải là ban ngày cầm cờ chạy mệt mỏi quá nên đầu óc có vấn đề rồi đấy chứ?
Nghe mọi người giễu cợt Lăng Thành, Thúy Hà không nhịn được giậm chân, quay đầu nói: "Đừng có mà cười cậu chủ nhà tôi. Cậu chủ rất có tài. Thơ cậu chủ viết, các người không ai sánh được đâu…"
Linh Đan trên đài, cũng là nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Được rồi, em trai này, vậy cậu làm thơ đi. Nhưng là đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu như cậu tới quấy rối, hậu quả rất nghiêm trọng."
Lăng Thành cũng lười nói chuyện, nhìn thấy một xó xỉnh trên đài có để bút lông, Lăng Thành trực tiếp đi tới, cầm bút lông lên, dính một chút mực.
"Em trai này, cậu cầm bút lông làm gì? Buông xuống!" Linh Đan đạp giày cao gót bước tới, cô ta đã xác định, thằng nhãi này chính là tới quấy rối.
Lúc này dưới đài cũng một trận xôn xao, Đại hội thơ văn ba năm một lần, lại có người tới quấy rối?
Lăng Thành lộ ra nụ cười, đi tới trước tấm bia đá trên đài.
Bia đá kia cao ba thước, vốn viết mấy chữ to: “Đại hội thơ văn, dùng văn thơ kết bạn.”
Lăng Thành tay cầm bút lông, vung tay lên, bút lông bay lượn ở trên bia đá, viết xuống một bài thơ!
"Cậu làm gì thế? Người đâu? Có người quấy rối. Có người…" Linh Đan kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó, giọng của cô ta liền đột nhiên ngừng lại!
"Tên này... Chữ không tệ." Lúc này, chỉ nghe trong đám người, cũng không biết ai nói một câu.
Chỉ thấy nét chữ của Lăng Thành rất trang nhã, vô cùng đẹp. Cứ cho là bậc thầy thư pháp ra tay, cũng chỉ đến thế là cùng.
Khi Lăng Thành đang đi học, trong nhà từng mời thầy thư pháp, giáo sư thư pháp về dạy.
Mặc dù mấy năm không viết chữ.
Nhưng là trong nháy mắt cầm bút lên, Lăng Thành lập tức liền tìm lại được cảm giác.
Ánh mắt mọi người, di chuyển theo nét bút của Lăng Thành! Cuối cùng, Lăng Thành cũng viết cả bài thơ ở trên bia đá.
Viết xong một chữ cuối cùng, Lăng Thành ném bút lông lại trên đài, ngay sau đó kéo tay của Thúy Hà, xoay người rời đi!
Sau khi Lăng Thành đi, mấy trăm ngàn người tại chỗ nhìn bia đá không chớp mắt lấy một cái!
Chỉ thấy trên bia đá, nét chữ rồng bay phượng múa viết bốn câu!
Linh Đan trên đài, thân thể mềm mại run lên, môi đỏ mọng hơi mở ra, đọc lên bài thơ này của Lăng Thành.
"Cây già khô héo, quạ gọi chiều."
"Cầu nhỏ nước chảy có kẻ qua."
"Ngựa gầy, đường cũ, theo gió tây."
"Mặt trời đã ngả về Tây."
"Từ biệt người đi, phía chân trời!"
Mặt trời đã ngả về tây, từ biệt người đi phía chân trời!
Xì xào!
Trong chớp nhoáng này, cả thành phố hoàn toàn sôi trào!
Thơ hay! Thơ hay đến mức thiên hạ vô song!
Trong cả bài thơ không có lấy một chữ “thu” nhưng khắp các câu chữ đều là ý thu, khắp nơi là gió thu!
Tất cả mọi người lặp đi lặp lại mặc niệm, không ngừng hiểu ra bài thơ này, từng câu từng câu, đọc đến say mê!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!