“Tô chưởng môn, cô đường đường là một chưởng môn, tại sao lại không giữ lời hứa?” Lăng Thành vừa cười vừa chỉ vào chân anh: “Không phải chỉ là rửa chân cho tôi thôi sao?”
“Anh …” Tô Thanh Yên cắn chặt môi, thật sự không nói được lời nào.
Nếu biết trước kết cục này, nhất định cô sẽ không đánh cược với Lăng Thành. Nhưng bây giờ thì sao đây, cô có thể làm gì chứ.
Với tư cách là người đứng đầu Văn phái, làm sao cô có thể hạ mình rửa chân cho một tên nhóc được.
“Khởi bẩm chưởng môn, có người muốn gặp ngài.”
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, có một đệ tử đã tới trước cửa, cung kính thông báo.
“Là người nào muốn gặp ta?” Tô Thanh Yên nhẹ giọng hỏi.
“Thưa chưởng môn, người đang đợi bên ngoài chính là trưởng lão Mạc Thiên Tinh của Đan phái.” Đệ tử lập tức trả lời.
Sao trưởng lão Mạc Thiên Tinh lại tới đây?
Tô Thanh Yên chậm rãi nói: “Cho ông ấy vào.”
Lúc này, Tô Thanh Yên thầm thở phào nhẹ nhõm. Trưởng lão Mạc Thiên Tinh này đến thật đúng lúc, nếu không thì cô ấy cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Lăng Thành này.
Nhưng đồng thời, Tô Thanh Yên cũng có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của ông. Trưởng lão Mạc Thiên Tinh, xét theo thứ bậc tại Đan phái, dưới một người trên vạn người. Ông ta chỉ đứng sau chưởng môn Đan phái, trình độ luyện đan dược của ông vô cùng ấn tượng.
Tuy nhiên, người ta nói rằng vị trưởng lão họ Mộc này đã luyện đan đến mức trở nên phát điên. Đã mười năm nay ông ta không hề rời khỏi Đan phái, hầu như luôn luôn trong trạng thái bế quan.
Ngay cả Tô Thanh Yên trước nay cũng mới chỉ nghe nói về ông ta chứ chưa bao giờ được gặp mặt. Vì lí do gì mà hôm nay ông ta lại đột ngột tới Văn phái?
Một tiếng đẩy cửa chói tai.
Cánh cửa vừa được mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi bước vào.
Người này khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò. Ông ta từ tốn bước tới, sau đó hơi cúi đầu: “Tôi là Mạc Thiên Tinh, trưởng lão Đan phái, hân hạnh tới gặp Tô chưởng môn.”
“Mộc trưởng lão quá lễ phép rồi, xin mời ông ngồi.” Tô Thanh Yên cười nhẹ: “Tôi có nghe nói về ông rất nhiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên được gặp mặt. Không biết, hôm nay ông tới đây là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Mạc Thiên Tinh cười nói: “Tô chưởng môn, ba ngày nữa sẽ là sinh nhật của cô. Tôi hôm nay thay mặt Đan phát, mang tới cho cô một món quà nhỏ, là một viên Tam Nguyên Đan.”
Nói xong, Mạc Thiên Tinh lập tức lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Tô Thanh Yên. Có thể thấy bên trong hộp là một viên thuốc màu đỏ.
Tam Nguyên Đan?
Tô Thanh Yên sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Làm sao tôi có thể nhận một món quà quý giá như vậy?”
Đúng là ba ngày nữa chính là sinh nhật của cô. Mỗi năm vào ngày sinh nhật của Tô Thanh Yên, thường xuyên có rất nhiều người đến chúc mừng sinh nhật. Những món quà mỗi năm đều có thể chất thành núi. Nhưng một trăm món quà mừng cộng lại cũng không bằng một viên Tam Nguyên Đan này.
Tam Nguyên Đan được coi là một thần dược vô cùng tuyệt vời. Uống thuốc xong có thể gia tăng nội lực rất nhiều, thực sự rất hiếm có.
Hiện tại, Tô Thanh Yên vẫn đang loay hoay tại Vũ Hoàng bậc ba. Dù cô có cố gắng luyện tập theo cách nào đi chăng nữa, cũng không thể cải thiện được sức mạnh của mình. Bây giờ trưởng lão Mạc Thiên Tinh lại mang tới viên Tam Nguyên Đan kỳ diệu này, quả thực không khác gì mang tới cho cô một chiếc áo ấm giữa những ngày đông giá rét.
Mạc Thiên Tinh cười nói: “Tô chưởng môn, Đan phái của chúng tôi và Văn phái của cô đã có quan hệ thân thiết qua nhiều thế hệ rồi. Đương nhiên, chúng tôi phải tặng cô một món quà lớn vào ngày sinh nhật của cô chứ. Chưởng môn, cô hãy mau nhận lấy viên Tam Nguyên Đan này đi. Điểm đặc biệt của viên thuốc này chính là thuốc vừa mới luyện xong, uống càng sớm thì hiệu quả càng cao.”
“Vậy thì tôi xin nhận.” Tô Thanh Yên cười nhẹ, bàn tay cầm lấy viên thuốc rồi nhẹ nhàng bỏ vào miệng.
“Không được ăn!”
Nhưng mà vào đúng lúc này, Lăng Thành ở một bên đột nhiên đứng lên, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Thành có thể nhìn ra loại thuốc này vốn dĩ không phải là Tam Nguyên Đan, mà chính là Tam Độc Đan.
Khác hẳn với Tam Nguyên Đan là thần dược có tác dụng tăng cường sức mạnh, Tam Độc Đan được coi như một loại thuốc độc.
Hai loại thuốc này có hình thức giống nhau, thực sự rất dễ nhầm lẫn. Viên thuốc được Mạc Thiên Tinh đưa tới chính xác là Tam Độc Đan.
“Đừng ăn!” Lăng Thành liền nhắc lại, nhưng đã quá muộn. Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Yên mở ra, viên thuốc tan ra, trong nháy mắt đã chui vào cổ họng của cô.
Nhìn thấy cô đã nuốt viên thuốc, Mạc Thiên Tinh nhất thời bật cười: “Haha, Tô chương môn, nói thật với cô, viên thuốc này thực ra tên là Tam Độc Đan. Nó là một loại thuốc cực độc. Cô cứ từ từ thưởng thức sự tra tấn đi, ha ha ha!”
Giọng nói rơi xuống, Mạc Thiên Tinh vừa cười vừa xoay người đi ra khỏi phòng.
“Ông …”
Lúc này, Tô Thanh Yên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức yếu ớt, nội lực trong đan điền cũng nhanh chóng biến mất.
“Trưởng lão Mạc Thiên Tinh, tôi với ông không thù không oán, hơn nữa Đan phái của ông và Văn phái của tôi cũng có quan hệ rất tốt, tại sao ông lại muốn hại tôi chứ??” Tô Thanh Yên trầm giọng hỏi với theo, có điều Mạc Thiên Tinh đã rời khỏi từ lâu rồi, vốn không hề để ý tới cô nữa.
Tô Thanh Yên rất vội vàng muốn đuổi theo ông ta ra ngoài, nhưng lúc này cô làm sao còn sức? Còn chưa đi được hai bước, Tô Thanh Yên đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, sắp ngã xuống đất.
Lăng Thành tay mắt lanh lẹ, nhìn thấy thế liền nhanh chóng bước tới đỡ lấy cô.
Một mùi thơm nhẹ trong không khí.
Lúc này, Lăng Thành cảm nhận được hơi ấm từ người cô, cộng thêm mùi hương dễ chịu vấn vít quanh mũi, nhịn không được liền thầm tán thưởng trong lòng.
Lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Yên đột nhiên đỏ ửng, bừng sáng như ánh nắng sớm mai, quyến rũ khó tả.
Cô đường đường là chưởng môn Văn phái, cao quý hào hoa, lại chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với bất kỳ người đàn ông nào. Bây giờ cô lại bị Lăng Thành ôm vào lòng, thực sự cảm thấy rất xấu hổ.
“Lăng Thành, anh, anh buông tôi ra, mau ... Anh mau đuổi theo Mạc Thiên Tinh, đưa ông ta về đây cho tôi.” Tô Thanh Yên thấp giọng, vội vàng nói.
Trưởng lão Mạc Thiên Tinh này có vấn đề, nhất định phải đem được ông ta về để tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Lăng Thành bình tĩnh trở lại, nhìn Tô Thanh Yên cười: “Tô chưởng môn, nếu tôi giúp cô đưa được người về, cô có nên thực hiện lời hứa trước đây và rửa chân cho tôi không?”
Cơ thể Tô Thanh Yên lập tức run lên vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp cũng thêm phần đỏ hơn.
Bây giờ đã là tình thế nào, sao Lăng Thành vẫn còn nhắc tới chuyện này được?
“Anh, anh cứ đi trước đi!” Tô Thanh Yên trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, thực sự lo lắng.
Lăng Thành bật cười, không còn trêu chọc cô nữa. Thay vào đó anh ôm Tô Thanh Yên xuống giường, sau đó mở cửa lao ra ngoài đuổi theo Mạc Thiên Tinh.
Anh ra tới cửa, đã thấy trưởng lão Mạc Thiên Tinh kia đã bay khỏi địa phận của Văn phái từ lâu rồi.
Lăng Thành bay lên không trung, dùng hết sức đuổi theo. Tuy anh đã đuổi theo sát ông ta nhưng lại không thể bắt được. Ngay khi Lăng Thành đang định bỏ cuộc thì nhìn thấy Mạc Thiên Tinh ở phía trước trong lúc hoảng sợ đã đánh rơi một mảnh mặt dây chuyền ngọc bích.
Lăng Thành nhanh chóng nhặt mặt dây chuyền bằng ngọc này lên, không cố gắng đuổi theo ông ta nữa.
Dù sao với mặt dây chuyền ngọc bích này, Tô chưởng môn có thể trực tiếp tới Đan phái tìm người, không sợ bị người của Đan phái phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!