Mấy ngày nay Vũ Thảo thực sự đã rất suy sụp. Cô biết rằng nếu cô không nói những bí mật của kinh thư, cô sẽ tiếp tục bị đánh.
Đoạn Thiên Vương liền ngừng tay, giọng điệu chế nhạo: “Nói!”
Vũ Thảo ôm lấy mặt, nói nhỏ: “Bảy ... bảy cuốn kinh thư này cần phải ngâm trong nước mới lộ ra bí mật...”
Hahaha ... Thì ra là thế.
Đoạn Thiên Vương sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên trời cười vài tiếng. Thấy Vũ Thảo run rẩy ở một bên, sắc mặt anh ta liền sa sầm, tức giận nói: “Đồ ngốc, cô còn đứng đực ở đó làm gì? Còn không mau đi lấy nước về đây cho tôi?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ ...” Vũ Thảo nhanh chóng chạy tới bên hông căn miếu, đổ đầy một nước vào một cái ấm sành.
Quả nhiên, ngay khi nước được đổ lên những trang giây, bản đồ đã xuất hiện trên bảy cuốn kinh.
Đoạn Thiên Vương vui mừng khôn xiết, nóng lòng nhìn bản đồ. Địa điểm được đánh dấu trên bản đồ này không phải chính là Đại Lục Tận thế sao?
Hahaha! Ngay cả ông trời cũng giúp anh ta rồi.
Đoạn Thiên Vương tóm lấy Vũ Thảo, bước nhanh ra khỏi ngôi miếu đổ nát: “Mau, cùng tôi đi săn kho báu, haha!”
Vũ Thảo làm sao dám nói thêm, chỉ có thể cùng Đoạn Thiên Vương đi theo địa điểm được đánh dấu trong bản đồ, truy tìm báu vật cổ xưa.
Không biết đã qua bao lâu, Đoạn Thiên Vương và Vũ Thảo rốt cuộc cũng tới nơi.
Núi Thiên Kỳ.
Dãy núi này chính là điểm đã được đánh dấu trên bản đồ. Núi Thiên Kỳ nằm phía bên ngoài thủ đô của Đại Lục Tận Thế.
Đây là một dãy núi kéo dài hàng ngàn cây số. Vách núi cao thẳng đứng, hướng thẳng lên trời. Dãy núi này được hoàng đế của Đại Lục Thận Thế tôn vinh là ngọn núi thiêng.
Tuy nhiên, điều khiến Đoạn Thiên Vương chán nản chính là việc anh ta đã thám hiểm núi Thiên Kỳ này mấy lần mà vẫn không thể tìm thấy kho báu.
Lưng chừng sườn núi, cây cối tươi tốt, hoàn toàn là rừng núi nguyên sinh, không một bóng người, làm sao có thể xuất hiện báu vật?
Nhưng Đoạn Thiên Vương lại tin chắc rằng bản đồ đã được ẩn giấu trong bảy cuốn kinh thư không thể nào ngẫu nhiên lại đánh dấu vào địa điểm đặc biệt này.
Đoạn Thiên Vương và Vũ Thảo đã ở trên núi Thiên Kỳ này vài ngày rồi. Những ngày qua, Đoạn Thiên Vương không bỏ sót một góc nào, cố gắng tìm kiếm cái gọi là bảo vật. Hễ đói bụng, anh ta lại đi bắt thỏ rừng và chim trĩ trên núi về ăn.
Hôm nay, Đoạn Thiên Vương đã không ăn gì cả ngày, dành toàn bộ thời gian đi tìm kho báu. Đến chiều, bụng đã bắt đầu cảm thấy đói, anh ta mới đi kiếm đồ ăn. Vừa gặp một con thỏ rừng, Đoạn Thiên Vương liền đuổi theo. Có điều thỏ rừng chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chui vào một cái hố.
Đoạn Thiên Vương thò tay vào lỗ, cố gắng bắt lấy. Kết quả là ngay lúc cánh tay thò vào, anh đã lập tức choáng váng một phen.
Đoạn Thiên Vương có thể cảm nhận rõ ràng một luồng linh khí mạnh mẽ truyền ra từ cửa hang.
Thực sự kỳ quái! Tại sao lại có linh khí phát ra từ một cái lỗ thỏ tầm thường được?
Nghĩ đến đây, Đoạn Thiên Vương lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu đào rộng miệng hang.
Thấy vậy, Vũ Thảo cũng vội vàng đi tới. Vũ Thảo sợ bị đánh, không dám chạy trốn. Lúc này nhìn thấy Đoạn Thiên Vương đang đào đào, cô cũng tò mò nên tới gần xem xét.
Một lúc sau, có thể thấy cái hố thỏ này càng ngày càng được đào rộng ra. Chỉ trong nháy mắt, cửa hang đã cao đến nửa mét.
Trong nháy mắt, cả Đoạn Thiên Vương cùng Vũ Thảo đều sững sờ.
Cái này đâu thể gọi là hang thỏ được chứ. Đây rõ ràng là một hang động khổng lồ.
Đoạn Thiên Vương lấy điện thoại di động ra, tuy đã dùng gần hết pin nhưng vẫn có thể bật đèn flash, chiếu từ cửa hang xuống bên dưới. Ngay lập tức họ nhìn thấy một lớp bậc đá xuất hiện ở lối vào của hang động, dẫn thẳng vào sâu trong lòng đất.
Haha! Tìm thấy rồi! Tìm thấy kho báu rồi!
Cuối cùng cũng đã tìm ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc hẳn là lối vào dẫn tới nơi cất giữ báu vật. Hahaha!
Đoạn Thiên Vương cực kỳ cao hứng, kéo Vũ Thảo: “Nhanh lên, cùng tôi đi vào sơn động, hahaha, tôi sẽ lập tức cầm đầu thiên hạ. Hahaha!”
Vũ Thảo cắn môi, đành phải theo vào.
Vào tới bên trong, Đoạn Thiên Vương không nhịn được liền hít sâu một hơi. Trước mắt anh ta là những bậc thang dài hun hút, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết sẽ dài bao nhiêu, cảm tưởng như có thể dẫn tới tâm trái đất cũng nên.
Càng đi xuống bậc thang, không gian xung quanh càng mở rộng ra, vô cùng rộng lớn.
Thì ra toàn bộ dãy núi Thiên Kỳ đều rỗng bên trong. Thật đáng kinh ngạc, lòng núi đều rỗng hết rồi.
Hang động này có lẽ còn lớn hơn cả thành phố Đại Phong. Không đúng, nó còn lớn hơn mười lần thành phố Đại Phong.
Đoạn Thiên Vương vô cùng kích động, từng bước từng bước nhanh chóng theo những bậc thềm đi xuống dưới. Lúc đầu hang động tối om, nhưng đi được nửa giờ, Đoạn Thiên Vương phát hiện sâu trong hang lại sáng giống như ban ngày.
Không chỉ vậy, càng đi xuống, linh khí xung quanh càng dày đặc. Hang động này giống như một bể chứa linh khí. Đi được chừng hai tiếng đồng hồ, Đoạn Thiên Vương kinh ngạc phát hiện, ở giữa lớp linh khí mạnh mẽ này, nội lực tại đan điền của anh ta đang không ngừng phát triển vô cùng nhanh chóng.
Ban đầu, thực lực của Đoạn Thiên Vương rõ ràng chỉ mới đạt tới Vũ Tướng bậc năm nhưng lúc này đã lập tức vượt tới cảnh giới Vũ Hầu bậc bốn rồi.
dưới lớp vỏ bọc của hào quang phong phú này, nội lực Dantian của hắn đang điên cuồng!
Ngay cả Vũ Thảo đang đi bên cạnh anh cũng đã đạt đến cấp độ Vũ Hầu bậc một.
Đoạn Thiên Vương hưng phấn đến mức không nói lên lời, anh ta vô tình tăng nhanh tốc độ, càng đi càng sâu.
Tuy nhiên, vừa đi thêm chưa được bao lâu, anh ta liền nghe thấy tiếng gầm rú dữ dội từ dưới hang truyền đến.
Tiếng gầm này dường như là tiếng của ... rồng?
Đúng vậy, là tiếng gầm của rồng! Đoạn Thiên Vương tim đập thình thịch, dưới hang động này không phải sẽ có rồng xuất hiện đấy chứ?
Đoạn Thiên Vương run lên đầy phấn khích, tiếng gầm của rồng ban đầu rất nhỏ, nhưng càng xuống dưới càng có thể nghe được một cách rõ ràng.
Không biết đã đi mất bao lâu, cuối cùng cả hai đã đi đến cuối bậc thang. Hiện ra trước mắt họ là một khoảng không rộng lớn. Khoảng đất này, thực sự lớn bằng mười lần một thành phố.
Ở giữa khoảng không gian thoáng đãng này là một bệ ngọc màu trắng rất lớn.
Bệ ngọc này sáng trắng và trong như pha lê, ước chừng dài ba trăm mét, rộng hơn một trăm mét và cao hơn mười mét!
Phía trên bệ ngọc, có một chiếc rìu rất lớn đã hoen gỉ, được cắm sâu vào mặt bệ.
Chiếc rìu khổng lồ này dài hơn hai mét, lưỡi rìu rộng hơn nửa mét, cho thấy một cuộc sống thăng trầm cổ xưa. Từ nó toát lên một vẻ uy nghi khí phách khó diễn tả bằng lời.
Tiếng rồng gầm mà Đoạn Thiên Vương nghe thấy, chính là tiếng vang lên từ chiếc rìu khổng lồ này.
Không lẽ, chiếc rìu gỉ sét này chính là bảo vật được nhắc đến trong kinh ư?
Bất cứ ai sở hữu chiếc rìu cũng trở thành người có thể chỉ huy toàn thiên hạ?
Sau vài phút hoàn toàn choáng váng, Đoạn Thiên Vương mới bắt đầu có phản ứng. Thân mình anh ta nhẹ nhàng tiến về phía trước, rướn người nhảy lên bệ ngọc trắng, quan sát kỹ càng.
Đoạn Thiên Vương nhìn thấy chiếc rìu khổng lồ đã bị gỉ sét bao phủ toàn bộ, dường như không có dáng vẻ của một món bảo vật thần thánh.
Nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng dường như có một sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong chiếc rìu khổng lồ.
Ầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!