"Hiền nhân vĩ đại!"
Hề Văn Sửu hét lên một tiếng, vội vàng lao tới đỡ Tôn Đại Quân xuống đất.
"Cạch! Cạch!"
Hai tiếng động lớn truyền đến! Với một âm thanh đũa xuyên qua tường! Một âm thanh khác là rìu của Tôn Đại Quân chém xuống đất!
"Anh không ngu ngốc đấy chứ? Sao cứ cố chấp đấu với anh ta?" Hề Văn Sửu mồ hôi đầm đìa, không nhịn được kêu lên.
Bọn họ làm sao có thể đấu lại anh ta chứ?
“Anh Sửu, anh ta giết vợ của Lăng Thành, chính anh ta giết Giai Kỳ!” Không hiểu vì sao Tôn Đại Quân bật khóc, chỉ vào tiếng gầm của Lục Kiến Tâm.
Hề Văn Sửu cũng tức giận nhưng anh ta bình tĩnh hơn, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, sau đó triệu tập đám người trở về báo thù. Anh ta ;iên tục an ủi Tôn Đại Quân.
“Tôi đã giết chết con yêu quái xấu xí kia, thì sao?” Lục Kiến Tâm nhíu mày, nhanh chóng chạy tới chạm vào huyệt của Hề Văn Sửu và Tôn Đại Quân.
Không chỉ có vậy, chỉ trong hai nhịp thở đệ tử của Hoa Quả Sơn và Trường Sinh Điện cũng bị điểm huyệt. Lục Kiến Tâm tốc độ quá nhanh, không ai kịp phản ứng!
Nạp Lan và huyệt của Vũ Mộ cũng bị chạm vào. Lục Kiến Tâm ánh mắt không khỏi rơi vào hai người bọn họ. Không ngờ có rất nhiều người đẹp từ trái đất qua đây. Đặc biệt là Nạp Lan- người xinh đẹp như một nữ thần băng giá.
“Học việc, lại đây.” Lục Kiến Tâm vẫy vẫy tay.
Tần Trường An chạy nhanh tới, thắt lưng thẳng tắp. Ha ha, sư phụ của anh ta thật là mạnh mẽ, anh ta thực sự sẽ có triển vọng trong tương lai!
“Thằng nhóc này trước đây luôn bắt nạt cậu đúng không?” Lục Kiến Tâm chỉ vào Tôn Đại Quân lạnh lùng nói.
Tần Trường An gật đầu, thật ra không phải ăn hiếp mà là ở thành phố Đại Phong, tất cả con nhà giàu ai nhìn thấy Tôn Đại Quân đều phải cư xử đúng mực.
“Đi, tát anh ta hai cái.” Lục Kiến Tâm nhẹ nói.
“Hả?” Tần Trường An đổ mồ hôi lạnh, trong tiềm thức lui về phía sau một bước: “Chủ nhân, tôi, tôi...”
Anh ta không dám! Mặc dù Tôn Đại Quân đã bị đánh cho bầm dập nhưng anh ta đã từng sống ở thành phố Đại Phong và thực sự sợ Tôn Đại Quân!
“Đi!” Lục Kiến Tâm tăng giọng nói.
Lúc này Tần Trường An mới hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm chạy nhanh tới tát hết cái này đến cái khác vào mặt Tôn Đại Quân!
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Âm thanh rõ ràng và vang vọng trong quán rượu!
Tôn Đại Quân tức giận thật sự không khống chế được, lúc này cũng không thể động đậy!
Sau mười mấy cái tát, Tần Trường An mới trút được cơn tức giận. Hai người nhanh chóng rời khỏi quán rượu.
......
Mặt khác ở thành phố Đại Lục Tận Thế cách đó không xa.
Lúc này trời đã sắp chạng vạng nhưng đường phố vẫn rất sôi động! Nhìn xung quanh có vẻ vẫn vô cùng đông đúc!
Trên phố có những quầy hàng và người bán đồ ăn vặt la hét nối tiếp nhau.
Trong đám đông náo nhiệt, một nửa là người của thành phố, nửa còn lại là người từ các đại lục khác nhau.
Không chỉ vậy mà còn có một số người tuần tra.
Rốt cuộc có quá nhiều người tụ tập ở đây. Để đảm bảo an ninh cho thành phố đế quốc, đội cận vệ Hoàng gia đã phải tăng cường nhân lực.
Vào lúc này ba bóng người xuất hiện trong đám đông ở cổng phía nam của hoàng thành.
Đó là Lăng Thành, Tô Thanh Yên và Thúy Hà.
Lúc đó Tô Thanh Yên hạ quyết tâm đi theo Lăng Thành với thái độ kiên quyết. Lăng Thành không từ chối được nên đành phải đồng ý.
Cả ba người họ đã không gặp phải bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào trên đường đi và đến thành phố của Đại Lục Tận thế một cách suôn sẻ.
Lúc này Tô Thanh Yên mặc một bộ sườn xám màu oải hương, xuất hiện choáng ngợp, vừa bước vào cổng thành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
"Ồ rất đẹp..."
"Tiên nữ hạ phàm hả?"
Thỉnh thoảng cảm thán phát ra, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt của rất nhiều người đang nhìn mình, Tô Thanh Yên có chút ngượng ngùng.
Mặc dù là Tông chủ của Văn phái, có địa vị đáng kính, nhưng cô ta đã ở trong đại điện rất lâu và hiếm khi ra ngoài, cũng ít khi thấy cảnh phồn hoa như vậy.
Thúy Hà bên cạnh cô ta trông rất thoải mái.
“Chị Thanh Yên, nhìn những người này đi. Họ đều đang khen chị đẹp đó.” Thúy Hà mỉm cười nắm lấy tay Tô Thanh Yên, vô cùng thân thiết nói.
Mặc dù thời gian quen biết nhau ngắn ngủi nhưng Thúy Hà và Tô Thanh Yên nhanh chóng làm quen với nhau sau những lần tiếp xúc trên đường đi.
Thúy Hà bị ấn tượng bởi vẻ đẹp và sự hào phóng của Tô Thanh Yên.
Và Tô Thanh Yên rất thích tính cách thông minh và đáng yêu của Thúy Hà.
Hai người phụ nữ có vẻ rất hợp nhau.
Lúc này Lăng Thành không khỏi mỉm cười nhìn Thúy Hà: "Thúy Hà nhà chúng ta cũng là một người đẹp đó, khi lớn lên có lẽ cô ấy còn xinh đẹp hơn bây giờ. Nếu có ai lấy được cô thì quả thật là có phúc đó."
Hử?
Nghe vậy, khuôn mặt của Thúy Hà lập tức đỏ lên giống như một quả táo chín, rất dễ thương và quyến rũ.
Sau đó Thúy Hà chu môi nói nhỏ: "Tôi không muốn gả cho người khác, tôi muốn hầu hạ anh cả đời."
Khi cô ấy nói điều này, Thúy Hà vẫn còn rất xấu hổ, không dám nhìn Lăng Thành.
Ba người vừa nói vừa cười, lúc này trên mặt Lăng Thành rất thoải mái nhưng trong lòng lại thầm lo lắng. Anh có thể nhìn thấy cung điện ngay lập tức và đang không biết chuyện gì đã xảy ra với Vũ Mộ và Trần Huyền.
Chỉ là hiện tại trời đang tối, đến cung điện vào ban đêm quá nguy hiểm. Dù sao trong cung cũng có rất nhiều thị vệ, tốt hơn hết nên tìm một nơi ở trước rồi nghĩ biện pháp đối phó.
Ba người họ tìm kiếm nhà trọ trong khi tham quan kinh thành vào ban đêm. Kết quả là tìm thấy một số nhà trọ nhưng các phòng đều đã kín.
Không có gì lạ khi nhiều người từ nhiều đại lục khác nhau đã đến kinh thành khiến mọi quán trọ đều chật kín. Thực sự rất khó để tìm được một nơi ở.
Đi ra từ quán trọ nào cũng báo hết phòng, Lăng Thành không thể kể ra được sự khó chịu trong lòng. Anh thậm chí không có một nơi để ngả lưng nữa?
“Chủ nhân, nếu không thì đêm nay đừng ngủ, nhìn đường phố càng ngày càng sinh động cũng thấy vui!” Thúy Hà không chút buồn ngủ nói, kéo cánh tay Lăng Thành.
Thật vậy, vào thời điểm này ngày càng có nhiều người trên đường phố.
Giờ phút này Lăng Thành nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người tới gần, ước chừng ba mươi bốn mươi người. Lăng Thành ngẩng đầu nhìn một cái, đột nhiên sững sờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!