"A."
Âu Dương Chấn Nam gầm lên một tiếng, trong tay cầm trường kiếm, xông tới giữa đám ngự lâm quân.
Ông ta biết hôm nay Gia tộc Âu Dương sợ rằng sẽ bị diệt vong. Nhưng trước khi bị tiêu diệt, ông ta cũng muốn tiêu diệt vài tên tướng sĩ của đại lục Tận thế. Trong tình huống trước mắt, ông ta chỉ có thể liều mạng chống cự.
"Giết."
Đúng lúc này, người của gia tộc Âu Dương lần lượt phản ứng, rút binh khí ra và cùng chiến đấu quyết liệt với đối phương. Nhưng hai bên chênh lệch rất nhiều, người của gia tộc Âu Dương đều ngã xuống.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chốc lát, tiếng binh khí va chạm, âm thanh chém giết vang vọng toàn bộ gia tộc Âu Dương.
Trong trận hỗn chiến, Giang Hạ Yến, Gia Linh và Mỹ Anh cũng rút kiếm.
Lúc này Âu Dương Gia Linh chống lại ngự lâm quân trước mặt, nghĩ đến vú em đã chết, cô vừa buồn, vừa phẫn nộ, vừa hối hận. Cô ta xa liền hét lên với Giang Hạ Yến cách đó không: “Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi… Con không nên lấy hạt châu đó...”
Giang Hạ Yến khẽ thở dài, giọng điệu phức tạp nói: “Bây giờ nói những lời này thì có ích lợi gì? Quan trọng là phải bảo vệ gia tộc trước."
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay bà ta liền mạnh mẽ vung lên.
"A..."
Sau đó vang lên tiếng hét thảm thiết, hai ngự lâm quân ngã xuống.
Thực lực của Giang Hạ Yến không cao, ba ta chỉ thành thạo về trận pháp. Nhưng lúc này đội quân của đại lục Tận thế có gần mười nghìn người, bà ta có thành thạo trận pháp cũng vô dụng.
Thân thể Giang Hạ Yến run lên, nếu như người của Gia tộc Âu Dương có thể trốn trong rừng hoa đào, bọn họ sẽ có thể trốn thoát. Nhưng lúc này, số lượng quân sĩ của đại lục Tận thế quá nhiều, muốn chạy đến rừng hoa đào cũng không có cơ hội.
Mặt Âu Dương Chấn Nam thâm trầm, lạnh lùng nói: “Âu Dương Gia Linh, đây đều là lỗi của mày. Nhớ kỹ, từ nay về sau, mày không còn là con gái của tao nữa." Khi nói điều này, trong lòng của Âu Dương Chấn Nam vô cùng lạnh lão.
Ông hoàn toàn thất vọng về cô con gái lớn này.
"Bố."
Nghe vậy, thân thể Âu Dương Gia Linh run lên, trái tim tan nát, nước mắt tuôn rơi.
"Giết..."
Đúng lúc này, cả chục nghìn ngự lâm quân hét lên, hướng thẳng đến chỗ Âu Dương Chấn Nam.
"Muốn tiêu diệt Gia tộc Âu Dương của ta? Đến đây." Âu Dương Chấn Nam không chút sợ hãi, rống lên một tiếng, trực tiếp nghênh đón.
Trận chiến càng ngày càng ác liệt, thực lực hai bên chênh lệch quá xa. Nhưng vào lúc này, người của Gia tộc Âu Dương vì để bảo vệ gia tộc Âu Dương mà giết người đỏ cả mắt, ai nấy đều cố gắng giữ lấy mạng sống.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, dường như ngưng tụ thành một tầng sương máu giữa không trung.
Trong vòng mười phút, người của gia tộc Âu Dương đã ngã xuống gần một nửa.
Tuy nhiên, các thành viên của gia tộc Âu Dương vẫn đang kháng cự một cách tuyệt vọng.
"Giết người của ta, các ngươi đáng chết."
Bốp.
Âu Dương Chấn Nam gầm lên, hung hăng sử dụng một chưởng, đánh bay hai quân sĩ ngự lâm quân trước mặt. Ông ta nhìn chung quanh, cả người bùng lên lửa giận.
Ông ta có thể nhìn thấy những người của gia tộc Âu Dương xung quanh ông ta đều đã không chịu nổi. Người chết, người bị thương, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
“Cho dù hôm nay có chết, ta cũng sẽ giết thêm hai con chó nữa.” Âu Dương Chấn Nam lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, Âu Dương Chấn Nam nhảy lên không trung, giơ tay. Một cỗ nội lực mạnh mẽ bộc phát trên bầu trời đêm, sấm sét ngưng tụ trên người Âu Dương Chấn Nam.
"Thiên Lôi Diệt Đỉnh."
Hai mắt Âu Dương Chấn Nam đỏ như máu, suýt chút nữa gầm lên một tiếng. Ông ta giơ ngón tay, hướng ngự lâm quân ở phía dưới.
"Bùm."
Sấm chớp màu xanh chói lọi, như xé rách bầu trời đêm, hung hăng bổ xuống dưới.
"A..."
Đột nhiên, dưới sấm sét cuồng bạo, hàng trăm binh lính ngự lâm quân hét lên, rơi vào ánh điện chói lòa.
Đúng, đây là tuyệt học suốt đời của Âu Dương Chấn Nam, Thiên Lôi Diệt Đỉnh.
Nhưng thực lực của ông ta cũng có hạn, một người dù mạnh đến đâu cũng không xoay chuyển được tình trạng hiện tại.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của đại hoàng tử co rút lại, lạnh lùng nói: “Giết trưởng tộc trước."
Dù chiêu thức vừa rồi của Âu Dương Chấn Nam là Thiên Lôi Diệt Đỉnh khiến người ta kinh ngạc. Nhưng đại hoàng tử rõ ràng có thể cảm giác được sau khi phát ra kỹ năng, Âu Dương Chấn Nam đã không còn sức lực.
Chỉ cần ngươi giết ông ta, gia tộc Âu Dương không có người chỉ đạo, chắc chắn sẽ thua.
"Giết."
Nghe được mệnh lệnh của đại hoàng tử, mọi ánh mắt của ngự lâm quân đều tập trung vào Âu Dương Chấn Nam, tất cả cùng lao lên.
"Bố."
"Chấn Nam."
"Trưởng tộc."
Nhìn thấy tình hình này, Giang Hạ Yến và thành viên gia tộc khác đều vô cùng lo lắng, muốn xông tới giải vây. Nhưng họ đều bị ngự lâm quân trước mặt chặn lại.
"Rắc rắc."
Một trong những binh lính của đại lục Tận Thế chém vào lưng Âu Dương Chấn Nam. Chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú, Âu Dương Chấn Nam liền ngã vào trong vũng máu, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Các người đều là người xấu… người xấu.” Mỹ Anh nắm chặt thanh kiếm của mình, nước mắt rơi xuống. Cô liên tục vung kiếm trong tay, đẩy lui kẻ địch trước mặt.
Thấy bố đang gặp nguy hiểm, cô cũng muốn lao vào giúp đỡ.
Tuy nhiên, thực lực của Mỹ Anh rất thấp. Dưới trận chiến khốc liệt, cô đã không thể làm được những gì mình muốn. Sau khi tiêu hao sức lực như vậy, cô sẽ không còn cố gắng được bao lâu nữa.
Đúng lúc này, chỉ nhìn một đoàn binh mã đột nhiên hét lên một tiếng, trường thương đâm nhanh vào thẳng sau lưng của Âu Dương Mỹ Anh.
"Mỹ Anh, cẩn thận."
"Mỹ Anh..."
Nhìn thấy cảnh này, Âu Dương Gia Linh và Giang Hạ Yến không khỏi kêu lên đầy sợ hãi.
Với cú đâm này, Âu Dương Mỹ Anh chắc chắn sẽ chết.
"Mỹ Anh."
Vào lúc này, Giang Hạ Yến không kịp suy gì đã chạy tới, nghiến răng nghiến lợi ôm lấy Âu Dương Mỹ Anh.
Ngọn thương đâm mạnh vào lưng Giang Hạ Yến, máu phun ra ngay lập tức.
"Mẹ."
Âu Dương Mỹ Anh bật khóc, hét lên và ôm chặt lấy Giang Hạ Yến.
Chỉ nhìn thấy sắc mặt Giang Hạ Yến lập tức tái nhợt, thân thể mềm nhũn rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Vừa rồi liều mạng chiến đấu, nội lực của Giang Hạ Yến đã tiêu hao quá nhiều rồi. Lúc này, bà ta cố hết sức giúp con gái nhỏ của mình chặn lại ngọn thương nên vô cùng yếu ớt, không còn sức chiến đấu nữa.
“Mẹ… mẹ có sao không… mẹ đừng làm con sợ…” Âu Dương Mỹ Anh ôm chặt Giang Hạ Yến, cả người run lên, khóc vô cùng thê lương.
Lúc này, sắc mặt Giang Hạ Yến vô cùng tái nhợt, một đâm vừa rồi gần như xuyên qua toàn thân bà ta. Giang Hạ Yến chỉ cảm thấy thân thể của mình đang từ từ lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!