Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

"Bố."

Mỹ Anh và Gia Linh cùng nhau hét lên, nước mắt của cả hai không thể ngừng, thi nhau rơi xuống.

Máu của Âu Dương Chấn Nam phun ra, thân hình lảo đảo.

Lúc này, Âu Dương Chấn Nam gần như đã cạn kiệt nội lực, gần như chỉ đang gắng gượng mà duy trì hơi thở. Ông ta cố gắng lắm mới cầm cự được đến tận đây. Bây giờ lại bị đâm, làm sao ông ta có thể gắng gượng thêm nữa? Nhưng ông ta vẫn nghiến răng đứng dậy. Cố gắng không để bản thân gục ngã.

Nhìn thấy sự suy yếu của Âu Dương Chấn Nam, khóe miệng đại hoàng tử cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Tốc chiến tốc thắng."

Anh ta vừa mới xóa sổ một gia tộc tu luyện nhỏ, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Nghe vậy, thêm nhiều ngự lâm quân lao về phía Âu Dương Chấn Nam. Chỉ thấy vài đội ngự lâm quân vây chung quanh phía sau Âu Dương Chấn Nam với một cây thương trên tay. Nhanh như tia chớp, cây thương đâm vào bụng và lưng của Âu Dương Chấn Nam.

Những ngọn thương này gần như xuyên thủng cả người của Âu Dương Chấn Nam. 

"Phốc."

Máu phun ra khắp người Âu Dương Chấn Nam. Sức lực của cả người ông ta dường như đã bị tiêu hao hết, vô cùng yếu ớt.

Âu Dương Chấn Nam lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nghiến răng nghiến lợi, cũng không có ngã xuống.

“Nếu muốn tiêu diệt Gia tộc Âu Dương của ta thì phải bước qua xác của ta.” Sắc mặt Âu Dương Chấn Nam tái nhợt, nhưng ông ta vẫn không có một chút sợ hãi, khàn khàn gào thét.

Điều này...

Người đàn ông này được làm bằng sắt sao? Sao có thể sống sót sau một vết thương nặng như vậy?

Trong khoảnh khắc, đối mặt với sự điên cuồng của Âu Dương Chấn Nam, những người lính ngự lâm quân liền nhìn nhau kinh hãi trong lòng.

"Bố."

"Bố, cố gắng lên bố..."

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai chị em Âu Dương Gia Linh và Âu Dương Mỹ Anh càng cảm thấy đau lòng. Cả hai khóc đến khàn cả giọng.

Cùng lúc đó, những thành viên khác của gia tộc Âu Dương nhìn thấy tộc trưởng bị thương nặng như vậy, sắc mặt thay đổi trầm trọng, bọn họ đều muốn xông tới hỗ trợ.

Nhưng mà chung quanh có quá nhiều ngự lâm quân. Những người này bị ngự lâm quân chặn lại trước khi kịp xông lên vài bước, cũng không thể tiến lên được một chút.

Hai mắt Âu Dương Chấn Nam đỏ như máu, hoàn toàn điên cuồng mà ngửa mặt lên trời gầm lớn: “Chỉ cần Âu Dương Chấn Nam này còn có một hơi thở, các người đừng hòng thương tổn người nhà của ta."

Khi vừa dứt lời, Âu Dương Chấn Nam hét lên, sử dụng một chưởng, lại đánh bay vài người lính ngự lâm quân.

Vào lúc này, Âu Dương Chấn Nam cũng đã cạn kiệt dấu vết nội lực cuối cùng.

Sau đó, một vài ngọn giáo lại đâm vào. Âu Dương Chấn Nam. Lần này ông ta không còn sức lực, không kịp né tránh, đột nhiên bị đâm mấy lỗ máu.

Máu đang chảy ra.

Âu Dương Chấn Nam rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên ngã xuống đất.

"Tộc trưởng."

"Bố."

Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả những người trong gia tộc Âu Dương đều cảm thấy trái tim như bị đâm nát, hai mắt đỏ như máu, ứa ra nước mắt.

Âu Dương Chấn Nam cười khổ, nhìn lên bầu trời đêm, ngoài ý muốn nói: “Tổ tiên của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Chấn Nam tôi sinh ra một đứa con gái cầm thú. Thật có lỗi với tổ tiên, nhưng tôi, thật sự là tôi đã... làm hết sức mình rồi..."

"Nói nhiều quá, chết đi."

Đúng lúc này, đại hoàng tử gầm lên một tiếng, chiếc đao trong tay giơ lên ​​cao, ngắm thẳng về phía cổ của Âu Dương Chấn Nam.

Với nhát đao này, cho dù Âu Dương Chấn Nam có mình đồng da sắt thì cũng khó mà thoát nổi.

"Không."

Vào lúc này, Gia Linh, Mỹ Anh và Giang Hạ Yến nhắm mắt lại. Họ không dám xem, họ không dám xem cảnh này.

"Keng..."

Tuy nhiên, ngay lúc tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy một thanh niên đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Thanh niên này cầm trong tay Ẩm Ẩm huyết kiếm, như chiến thần. Đúng là Lăng Thành.

"Keng."

Ẩm huyết kiếm trong tay Lăng Thành va chạm mạnh với đao trong tay đại hoàng tử. Đại hoàng tử chỉ cảm thấy có một lực lượng cực lớn truyền tới, sau đó cánh tay như muốn gãy. Lực đàn hồi cực lớn khiến anh ta ngã xuống từ trên lưng ngựa.

“Dám làm bị thương bố nuôi, đồ khốn kiếp.” Hai mắt Lăng Thành đỏ hoe, nội lực mạnh mẽ lan tỏa khắp toàn trường. Hàng ngàn ngự lâm quân nhìn Lăng Thành, chỉ cảm thấy thanh niên trước mặt vô cùng kinh người.

"Lăng Thành?"

"Thật sự là cậu chủ, thật sự là cậu chủ."

"Là cậu chủ, cậu chủ chưa chết, còn chưa chết."

Đột nhiên, những người của gia tộc Âu Dương thất thần đứng tại chỗ, sau đó là những tiếng hoan hô vang dội, ập tới như thủy triều.

Âu Dương Gia Linh đứng ở một bên, thân thể lại run lên, cắn môi. Cô ta nhìn Lăng Thành giữa không trung, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một năm trước, cô ta đã tận mắt nhìn thấy Lăng Thành rơi xuống dưới miệng núi lửa.

Nhưng không ngờ anh ta vẫn chưa chết? Anh ta chưa chết.

Hơn nữa, thực lực của Lăng Thành lúc này... thật mạnh.

Không tận mắt chứng kiến ​​thì ai tin được?

“Anh… là anh Lăng Thành.” Âu Dương Mỹ Anh run lên vì vui mừng, vui sướng kêu lên: “Anh của em chưa chết, chưa chết...”

Lăng Thành... Lăng Thành đã quay về sao?

Âu Dương Chấn Nam cùng Giang Hạ Yến đồng thời nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Có phải... Lăng Thành không? Lăng Thành... vẫn chưa chết.

Giờ phút này, mấy chục nghìn ngự lâm quân run lên trong lòng. Nhất là vị đại hoàng tử, ánh mắt u ám, lạnh lùng.

Người này là Lăng Thành, người đã liều mạng bảo vệ đại lục Địa Nguyên và khiến Đại lục Tận Thế xuất quân thất bại sao?

Một năm trước, nhiều môn phái khác nhau đã lan truyền tin rằng Lăng Thành đã chết.

Không ngờ, anh ta còn sống.

Nghĩ đến đó, đồng tử của đại hoàng tử co rút lại, một cỗ khí thế chiến đấu mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể.

“Bố nuôi.” Thân mình Lăng Thành run lên, hai mắt đỏ như máu.

Anh có thể thấy cả nhà Âu Dương đều lâm vào cảnh khốn cùng, đặc biệt bố nuôi và dì Giang. Lửa giận trong lòng Lăng Thành càng dâng lên.

"Bố nuôi, thực xin lỗi, con đến muộn..." Hai mắt Lăng Thành đỏ hoe, nước mắt rơi xuống. Anh nâng Âu Dương Chấn Nam lên, giọng nói nghẹn ngào.

Biết rằng hoàng tộc của đại lục Tận thế muốn tiêu diệt gia tộc Âu Dương, Lăng Thành đã chạy vội trở lại, không ngừng nghỉ một chút.

Không ngờ anh vẫn chậm hơn một bước.

Cảm nhận được sự yếu ớt của Âu Dương Chấn Nam lúc này, tim Lăng Thành như bị đâm.

Âu Dương Chấn Nam không nhịn được nữa, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lăng Thành, ông ta lại vô cùng kích động. Âu Dương Chấn Nam nắm chặt lấy tay Lăng Thành, cười yếu ớt: “Lăng Thành, là con, thật sự là con. Đúng là… con rồi…”

Hơn một năm qua, Âu Dương Chấn Nam suốt ngày mộng tưởng rằng Lăng Thành không chết. Bây giờ, cảnh ông ta luôn khao khát đã thực sự xảy ra. Âu Dương Chấn Nam rơi lệ, giờ phút này, cho dù chết cũng không hối hận.

“Bố nuôi, đừng nói nữa. Bố nhất định phải nhịn, nhất định phải nhịn…” Lăng Thành lau đi nước mắt nơi khóe mắt, chậm rãi đứng dậy, hướng phía sau nhìn lại.

Phía sau Lăng Thành, Tô Thanh Yên và Thúy Hà đứng đó.

“Thanh Yên.” Lăng Thành thì thào.

Tô Thanh Yên bước tới, đối diện với ánh mắt của Lăng Thành.

“Tôi muốn những người này chết.” Những từ ngữ lạnh lùng phát ra từ miệng Lăng Thành.

Tô Thanh Yên gật đầu, không có trả lời một từ nào. Cô ta vừa lật bàn tay, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm.

"Gầm."

Chỉ thấy không khí bên người Tô Thanh Yên đột nhiên vặn vẹo. Một con phượng hoàng màu vàng chói lọi từ từ xuất hiện sau lưng Tô Thanh Yên.

Phượng hoàng này rõ ràng là do nội lực biến hóa tạo thành.

Nhưng khi phượng hoàng xuất hiện, tất cả mọi người hiện trường hiển nhiên cảm thấy ngột ngạt.

Con phượng hoàng này dài hơn năm mươi mét. Toàn thân là ánh vàng rực rỡ, không có một chút biến sắc nào. Toàn bộ cơ thể của phượng hoàng đang bùng cháy với ngọn lửa cuồng nộ.

"Ầm.”

Cùng với tiếng phượng hoàng hét to, chỉ thấy phượng hoàng lửa lập tức xông vào doanh trại của ngự lâm quân. Mọi thứ khi nó bay qua đều biến thành than. Ngay cả mặt đất cũng rực cháy.

"A."

Vô số tiếng hét vang lên.

Cầm một thanh trường kiếm, Tô Thanh Yên không ngừng đi quanh trong doanh trại của quân sĩ đại lục Tận thế, như thể đang nhảy một vũ điệu ly kỳ. Nhưng mỗi lần cô ta nhấc kiếm lên, lại có vài người phải ngã xuống.

Tô Thanh Yên, tông chủ Văn phái, Võ hoàng bậc ba.

Là cao thủ của một môn phái, cô ta còn có nhiều thực lực che giấu. Nếu đụng phải Võ hoàng bậc bốn thì cô ta cũng dám khiêu chiến.

Hiện tại có mấy nghìn ngự lâm quân, mặc dù số lượng đông, ai có thể ngăn cản cô ta chứ?

"A..."

Ngự lâm quân hoàn toàn không thể phản kháng, dưới sự cuồng nộ của Tô Thanh Yên, từng người lần lượt hét lên.

Bên kia, Lăng Thành cũng không giúp Tô Thanh Yên. Bởi vì anh biết chỉ cần Tô Thanh Yên là đủ để đối phó với đám ngự lâm quân này.

Lúc này, trong lòng Lăng Thành như bị dao cắt.

Nhìn thấy người bố nuôi bê bết máu, nước mắt anh tuôn rơi.

"Bố nuôi, cố gắng, cố gắng..." Cổ họng Lăng Thành khàn khàn, nội lực cuộn trào, truyền vào cơ thể Âu Dương Chấn Nam.

Nhưng bố nuôi bị thương nặng như vậy, cho dù có được nội lực thuần dương truyền đến, ông ta vẫn rất yếu.

"Lăng Thành, bố nuôi... Bố nuôi xin lỗi con... bố nuôi xin lỗi con..." Mặt Âu Dương Chấn Nam đầy nước mắt và máu. Nhưng ông ta vẫn cố nén cười, nắm chặt tay Lăng Thành: “Bố... Bố sinh ra một đứa con gái cầm thú. Bố xin lỗi, bố xin lỗi. Bố nuôi có lỗi với con, Lăng Thành... Bố rất xin lỗi con… Là bố đáng chết… Bố đáng chết...”

Âu Dương Chấn Nam rơi lệ. Bình thường ông ta là một người đàn ông cứng cỏi, vậy mà giờ khắc này lại nước mắt đầy mặt. Ngay cả giọng nói của ông ta cũng nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận