“Triệu Lâm... Triệu Lâm, không phải... Xin lỗi”.
“Thật ra chuyện đó do Lữ Nam Nam quyến rũ tôi, tôi... Tôi chỉ bị ma xui quỷ khiến”.
“Tôi xin anh bỏ qua cho cha con tôi đi Triệu Lâm, tôi không theo đuổi Lữ Nam Nam nữa. Tôi từ bỏ người phụ nữ này”.
Vương Vũ nhìn gương mặt dữ tợn của Triệu Lâm mà sợ đến mất mật, bởi ngay từ nhỏ hắn ta đã là kẻ ăn sung mặc sướng làm gì gặp chuyện thế này.
Lữ Nam Nam đang ngây ngốc lại nghe Vương Vũ nói thế, cứng đờ quay đầu lại nhìn thẳng vào Vương Vũ đứng cách đó không xa.
Như thể cô ta vừa nghe được những câu nói mà chính bản thân còn cảm không tin được.
“Cô nhìn tôi làm gì? Tôi nói không đúng à? Tôi chỉ tìm cô để trò chuyện mấy câu, ai bảo tôi kêu cô đến là cô lập tức nhào đến chi”. Vương Vũ cảm thấy nếu biết Lữ Nam Nam sẽ tạo ra rắc rối như thế, liên luy mình thì hắn ta đã chả thèm rồi.
Dù người phụ nữ này có quyến rũ mình lần nữa, thì hắn ta cũng không dám để ý xíu nào nữa.
“Anh còn là đàn ông không hả Vương Vũ? Anh có phải là đàn ông không?”. Dường như Lữ Nam Nam đã mất lý trí, không thể kiểm soát được cảm xúc. Gương mặt của cô ta vì tức giận mà trở nên hung dữ, cô ta liên tục gào rống với Vương Vũ.
Cái giọng thét bén nhọn, choe chóe truyền ra không gian giống hệt tiếng ma nữ đang rít gào.
Lữ Nam Nam chỉ thấy trái tim mình bị một con dao đâm mạnh, lưỡi dao sắc bén này liên tục xoáy sâu vào lục phủ ngũ tạng của cô ta.
“Chẳng lẽ sai?”, Vương Vũ sợ Triệu Lâm nhưng không sợ cô ta. Bây giờ, hắn ta phải nghe nhiều lời đàm tiếu như thế, đã tích lũy một bụng oán khí rồi, tức giận hỏi lại.
“Lâm..”. Lữ Nam Nam khóc, quay đầu muốn nói cái gì đó với Triệu Lâm. Thậm chí, cô ta còn gọi tên thân mật của hai người khi còn ở bên nhau.
Nhưng cô ta vừa mới thốt ra một chữ.
Triệu Lâm đã như bị giãm phải đuôi mà tức giận gào lên: “Câm mồm! Con mẹ nó, đừng có khiến tôi buồn nôn! Đừng có làm tôi buồn nôn!”
.„.. Giọng của Lữ Nam Nam im bặt.
Giọng nói giận dữ của Triệu Lâm quanh quẩn trong đại sảnh.
Lý Sơ Ảnh và Nhâm Bình Thắng vẫn im lặng.
Vương Diệu Thăng, Vương Vũ và cả Lữ Nam Nam đứng nơi xa cũng run bần bật.
“Đó... Tôi xin lỗi”. Lữ Nam Nam đã tuyệt vọng. Hai chân cô ta đã mềm nhữn, ngồi liệt dưới đất, đầu tóc rối loạn, mồm liên tục lẩm bẩm.
Triệu Lâm hơi khó chịu khi nhìn dáng vẻ thê thảm của cô ta, nhìn sang hai cha con đang run bần bật kia, thì cơn giận bỗng tan biến.
Anh còn định chửi Vương Vũ, Lữ Nam Nam, Vương Diệu Thăng vài câu.
Chửi họ là đám chó đê tiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!