“Alo, dì ơi, cháu là Sơ Ảnh.
Đúng, cháu đang ở cùng với Triệu Lâm.
Hai chúng cháu lúc này đang ăn cơm, ăn mì gì vậy, quán mì dì Văn!
Hai chúng cháu ăn sắp xong, cũng sắp về rồi ạ!
Vâng dì yên tâm đi, hai chúng ta hôm nay chính là ôn chuyện cũ, ăn cơm”.
Vâng, được ạ, tạm biệt!
Giọng Lý Sơ Ảnh như là chim hoàng oanh dịu dàng Triệu Lâm nhìn thấy cô nghiêm túc gọi điện thoại cười ngọt ngào, cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Cô gái này thật xinh đẹp.
Đẹp đến mức anh chỉ dám lén nhìn và cảm thấy mình được hời.
Cũng vào lúc này, dì Văn bưng bát mì thứ hai tới, đúng như lời Triệu Lâm nói, lượng thịt trong bát mì thứ hai nhiều hơn bát đầu tiên rất nhiều.
“Để dì lấy đồ uống cho hai đứa!”
Dì Văn nhiệt tình lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước, vui vẻ đặt lên bàn, lại hướng về phía Triệu Lâm cười xấu xa nhíu mày một chút, liền đi một bên, sợ Triệu Lâm chê bà vướng bận.
Triệu Lâm mặt lộ vẻ cười khổ, đương nhiên hiểu được dì Văn hiểu lầm.
“Oa, thịt trong bát này nhiều quá!”. Lý Sơ Ảnh nhìn thấy trong bát trải một tầng thịt thật dày, lại nhìn trong bát Triệu Lâm, ánh mắt đều cười đến híp lại thành một đường thẳng.
Triệu Lâm nhìn một tầng thịt thật dày trong bát, không tiếp lời, anh biết, dì Văn đang muốn làm anh hãnh diện
Người nhà quê chính là như vậy, tốt với bạn qua từng chỉ tiết nhỏ.
“Cái này... như vậy?”, Lý Sơ Ảnh có chút do dự, cô không ăn cay được.
“Bình thường, ớt của dì Văn càng nhiều là thơm”, Triệu Lâm nói xong, gắp một ngụm lớn vào miệng.
“A a...”. Bụng Lý Sơ Ảnh kêu ùng ục, cô cho dầu ớt vào, mùi hành và dầu ớt hoà vào nhau. Từ sáng tới giờ cô chưa ăn gì.
Mùi thơm xông vào mũi, còn có Triệu Lâm ở bên cạnh bắt đầu ăn, Lý Sơ Ảnh cũng thèm, cô bắt đầu gắp một đũa vào miệng.
Lý Sơ Ảnh ăn quá vội, không cẩn thận bị sặc, dầu ớt xộc lên mũi khiến cô chảy nước mắt, nước mũi không ngừng.
Triệu Lâm vội vàng đưa nước, đưa giấy sang, một hồi lâu sau, chờ Lý Sơ Ảnh bình phục lại, ánh mắt cô đỏ như thỏ trắng.
“Hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm?”, Triệu Lâm nhìn ra được, cô không thích ứng lắm với khẩu vị này.
“Vậy thì lãng phí quá..”. Lý Sơ Ảnh nói xong lại cầm đũa lên, lần này không xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì cô ăn cơm hơi nhạt, khẩu vị “bạo liệt” này đối với cô mà nói, không thua gì có một chiếc xe tải lớn đang đấu đá lung tung trong khoang miệng.
Đây cũng không phải nói, cô cảm thấy bát mì này khó ăn, chỉ là không quen.
Triệu Lâm không nói thêm gì nữa, hì hục ăn bát của mình, nhưng bát của Lý Sơ Ảnh thì gần như chỉ ăn vài miếng, nhưng cô gái nhỏ rất hiếu thắng, tuy động tác chậm nhưng vẫn nhét vào miệng.
“Ăn có quen không?”, Triệu Lâm hỏi.
“Có.... một chút”, Lý Sơ Ảnh có chút ngượng ngùng.
“Để tôi, đừng lãng phí”, Triệu Lâm vươn tay.
“Được..”, Lý Sơ Ảnh đáp lời.
Triệu Lâm ăn sạch hai tô, tính tiền rồi rời đi, Lý Sơ Ảnh cầm túi xách đi theo phía sau anh.
Đối diện tiệm ăn dì Văn chính là con sông Nam Hối, hai người đi trên con đường dành cho người đi bộ ở sông Nam Hối, Triệu Lâm nói: “Có phải từ nhỏ đến lớn cô rất ít ăn mì không?”
“Vâng”, Lý Sơ Ảnh cảm nhận được anh đang định hỏi gì đó. Triệu Lâm nói: “Sơ Ảnh, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, từ khi tôi sinh ra đến giờ đã phải chịu rất nhiều ấm ức, duy chỉ có
hôm nay là đặc biệt thoải mái”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!