Có bỏ ra, mới có thu hoạch.
Thanh Vân tông!
Nam Cung Tuyết nhìn lão giả trước mặt, nói:
“Đại trưởng lão, sư phụ đi đâu rồi?”
Người trước mắt chính là Thanh Huyền, Đại trưởng lão của Thanh Vân tông, ở Thanh Vân tông, người này trên vạn người, chỉ dưới một người.
Thanh Huyền vuốt râu nói:
“Tông chủ muốn Thanh Viêm đan sư luyện chế cho ngươi một viên Phá Linh đan nhưng còn thiếu một vị thuốc chính”
“Hôm qua nàng ta đã ra ngoài đi tìm thuốc rồi.” Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức nhăn nhó mặt mày. Thanh Huyền cau mày hỏi:
“Không phải ngươi đi với Thanh Nham trưởng lão tới Dương gia sao?”
“Sao giờ lại chật vật như thế?”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức siết chặt hai nắm đấm, ấm ức nói:
“Thanh Nham trưởng lão và tất cả các sư huynh, sư đệ khác đều đã chết rồi, bọn họ thả ta về là để chuyển lời cho các ngươi.
Sau đó, Nam Cung Tuyết thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra ở Dương gia.
Nghe xong Nam Cung Tuyết tự thuật, Thanh Huyền tức tái mặt, nói:
“Nào có lý như vậy, lẽ nào một Dương gia nhỏ bé lại dám xem thường Thanh Vân tông ta như vậy ư.”
“Thật sự nghĩ Thanh Vân tông không còn ai nữa sao?”
Nói rồi, Thanh Huyền sử dụng linh lực, truyền âm khắp Thanh Vân tông:
“Thanh Mộc, Thanh Chính, Thanh Minh, ba người mau tới đại điện nghị sự gặp ta.”
Thanh Huyền vừa dứt lời, ba bóng người lập tức xuất phát từ ba nơi khác nhau trong Thanh Vân tông bay tới đại điện nghị sự.
Hai ngày sau!
Ẩm...
Trong cơ thể Dương Phàm chợt vang lên một tiếng động lớn, đấy cũng là lúc hắn đột phá.
Võ Giả cấp mười!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!