“Tên nhóc cậu nói ai không có tố chất hả?” Liêu Khải chỉ vào Lâm Phi Vũ mắng to.
“Hừ, ngu xuẩn” Trương Hoàn hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo Lâm Phi Vũ.
Liêu Khải nhìn Trương Hoàn phất tay áo rời đi, ông ta tức giận đến mức sắc mặt tái mét.
Trương Hoàn chạy đuổi theo Lâm Phi Vũ, vội vàng xin lỗi nói: "Sư thúc, xin lỗi, là tôi làm không tốt.”
Lâm Phi Vũ cười nói: 'Không liên quan đến ông.”
Sau khi ba người ra khỏi bệnh viện, Lâm Phi Vũ tạm biệt Trương Hoàn, ngồi xe của Vu Nhược Hy trở về công ty.
Còn Liêu Khải ở phòng bệnh không coi trọng chuyện này lắm, một tên Trương Hoàn mà ông ta không thèm để vào mắt, có đắc tội hay không cũng không quan trọng.
“Ông xã, chú Hạ đến thăm cha.”
Vợ Liêu Khải là Kiều Hồng Anh đi tới nói.
Liêu Khải vừa đứng dậy, Hạ Chính Dương bước nhanh đi tới, thấy Hạ Chính Dương thì khách sáo gọi: "Chú Hạ."
Hạ Chính Dương và cha của Liêu Khải là bạn học cũ, hai người có quan hệ rất thân thiết.
"Cha anh đỡ hơn chút nào chưa?" Hạ Chính Dương đi tới hỏi.
“Vẫn như cũ, tác dụng của thuốc giảm đau cũng không rõ ràng, vừa mới uống thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được” Liêu Khải đau lòng nói.
“Tôi vào xem một chút.” Hạ Chính Dương nói xong đi vào trong phòng bệnh.
Hạ Chính Dương thở dài nhìn người bạn cũ đã ngủ say trên giường bệnh, khuôn mặt gầy gò, trắng bệch.
Tuổi già còn chịu khổ như vậy, Hạ Chính Dương lại nghĩ đến khoảng thời gian trước mình được Lâm Phi Vũ chữa khỏi bệnh, nếu không hiện giờ mỗi ngày đều phải ngồi trên xe lăn.
Mục đích ông ta tới đây thứ nhất là thăm bạn cũ, thứ hai là muốn đề cử Lâm Phi Vũ cho Liêu Khải, ông ta cảm thấy người có thể cứu bạn cũ chỉ có Lâm Phi Vũ.
"Ra ngoài đi, đừng quấy rầy cha anh nghỉ ngơi." Hạ Chính Dương lắc đầu xoay người đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!