Lúc này, Lưu Nhị Hỉ đang trốn trong tủ quần áo với nét mặt khó hiểu, cái lão khốn nạn này không vì tiền, vậy tại sao lão ta còn muốn chiếm đất của nhà mình?
“Hử?”, vẻ mặt Hàn Tố Phân sửng sốt cũng có chút khó hiểu: “Không vì tiền, thế vì cái gì, sao ông vẫn làm chuyện này?”
“Khà khà…”, cười khà khà một tiếng, nét mặt của Vương Gia Lạc đột nhiên lcó thêm vài phần nham hiểm.
“Còn không phải tại chị dâu xinh đẹp của Lưu Nhị Hỉ hay sao, cái vóc dáng quyến rũ kia quả thật khiến người ta hưng phấn! Nếu như được ngủ với cô ta một đêm, anh còn không sướng chết à!”, Vương Gia Lạc cười dâm đãng mấy tiếng, trông điệu bộ khiến người ta vô cùng chán ghét.
“Anh cũng từng tìm Trương Ngọc Hương để nói qua chuyện này, chỉ cần cô ta ngủ với anh một đêm, anh sẽ trả mảnh đất này cho nhà bọn họ. Ôi, thật đáng tiếc, con người Trương Ngọc Hương đúng là chỉ bảo thủ cố chấp”, Vương Gia Lạc lắc đầu một cái, ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
“Bố tiên sư nhà ông, lòng dạ ông sao mà gian xảo dữ vậy! Ông không sợ, chồng của người ta đến tìm ông gây chuyện à!”, chán ghét nhìn Vương Gia Lạc một cái, Hàn Tố Phân vô cùng tức giận nói.
Hàn Tố Phân có chút lo âu nhìn về phía tủ quần áo, quả thực là cô ta có chút sợ Lưu Nhị Hỉ ở trong tủ quần áo sẽ nhảy ra, đánh cho gã trưởng thôn này một trận.
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ ở bên trong tủ quần áo cũng căm phẫn đến tột độ, người chị dâu hoàn hảo không tì vết ở trong lòng mình, vậy mà lại bị cái tên háo sắc này quấy rầy.
Chẳng trách khi hắn nói với chị dâu về việc đòi lại mảnh đất của gia đình thì nét mặt của chị ấy lại quái dị như vậy, hóa ra là bởi vì chuyện này.
Cố nén cơn giận để không khỏi xông ra chém chết tên khốn Vương Gia Lạc này, Lưu Nhị Hỉ ôm cơn thịnh nộ trong lòng, áp sát kẽ hở của cánh tủ quần áo, giương mắt nhìn ra phía bên ngoài.
“Hừ!”
Hắn chỉ thấy Vương Gia Lạc, đột nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng, đắc ý nhìn Hàn Tố Phân nói: “Thằng chồng của Trương Ngọc Hương ấy à, gã ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng, nghe nói còn tìm bồ nhí ở trong thành phố, em không thấy hắn đã rất lâu rồi cũng chưa trở về nhà à, theo anh thấy, nói không chừng hai người họ đã ly hôn rồi!”
“Không thể nào, Trương Ngọc Hương xinh đẹp như vậy, Lưu Đại Trụ kia nỡ bỏ sao?”, vẻ mặt sửng sốt, Hàn Tố Phân hiển nhiên là có chút không quá tin tưởng.
“Lén nói cho em biết, trong một lần Lưu Đại Trụ trở về, anh có tìm gã uống rượu, khi gã uống say rồi, chính miệng tên này đã nói với anh cái gì mà chờ có cơ hội, nhất định mình sẽ đi làm thủ tục ly hôn với Trương Ngọc Hương. Khà khà, sau này Trương Ngọc Hương cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, vậy không chừng anh sẽ có cơ hội rồi…”, Vương Gia Lạc cười khà khà một tiếng, lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Hừ! Đàn ông các ông không phải là cái thứ gì tốt đẹp, cô em Ngọc Hương tốt đẹp biết bao nhiêu, gã Lưu Đại Trụ này lại không biết trân trọng, đến lúc đó, bị người khác dụ dỗ, hắn có khóc cũng đã muộn!”, Hàn Tố Phân tức giận trợn mắt nhìn Vương Gia Lạc một cái, phẫn nộ nói.
“Hì hì… Tố Phân, gã ta không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng anh lại là người tốt, mau để cho anh yêu em một chút nào…”
Miệng thở hổn hển, một cái tay của Vương Gia Lạc bắt đầu sờ mó Hàn Tố Phân.
“Đừng…nơi này không được…a….”
Chỉ chốc lát, Hàn Tố Phân đã bị Vương Gia Lạc sờ mó tới nỗi đỏ mặt thở gấp, hai người lập tức ở trên chiếc giường đơn lăn lộn.
…..
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ ở trong tủ quần áo, nhìn dáng vẻ Hàn Tố Phân nằm dưới thân Vương Gia Lạc say sưa kêu to, lửa dục trong lòng cũng không nhịn được mà dâng lên.
Trong lòng rung rộng, Lưu Nhị Hỉ cảm thấy cả người căng thẳng, khí huyết bốc lên khắp toàn thân, vọt tới huyệt vị dưới bụng,
Nhưng điều khiến Lưu Nhị Hỉ không thể ngờ tới là, lão Vương Gia Lạc thoạt nhìn hết sức khỏe mạnh này lại chỉ như một cái đầu đèn cầy, mới chỉ chốc lát mà cả người run rẩy, nằm ở trên người Hàn Tố Phân.
“Không được rồi, Tố Phân, anh hôm nay cũng không biết bị làm sao nữa mà cứ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình vậy”, Vương Gia Lạc thở hồn hển một cách nặng nề, mặt đầy sự mệt mỏi.
Sắc mặt bắt đầu đỏ lên, Hàn Tố Phân trên mặt đầy vẻ u oán cùng mất mát, bản thân vừa mới nổi lên hứng thú, Vương Gia Lạc này liền giơ vũ khí đầu hàng.
Đúng rồi, Nhị Hỉ không phải đã khỏe mạnh rồi sao, chờ một lát để hắn phục vụ mình thật tốt…
“Tố Phân, vậy anh đi trước đây, ngày khác anh lại tới nơi này, chờ anh nhé”, Vương Gia Lạc mặc quần áo vào, vội vàng từ nhà Hàn Tố Phân đi ra ngoài.
Nhìn người đã đi xa, Hàn Tố Phần đỏ mặt, hướng tủ quần áo nũng nịu kêu: “Đi ra đi, Nhị Hỉ”.
Két một tiếng cửa tủ quần áo bị đẩy ra, Lưu Nhị Hỉ từ bên trong đi ra.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng đỏ bừng của Hàn Tố Phần, Lưu Nhị Hỉ nhịn không được nhìn vài cái, nhưng nghĩ đến việc cô ta vừa mới bị Vương Gia Lạc chơi, trong lòng đột nhiên dâng lên tia chán ghét.
“Chị Tố Phần, em cũng phải đi rồi, chị mau chóng nghỉ ngơi đi! Chuyện trên núi, em sẽ không nói ra ngoài đâu”.
Cười nhạt một cái, Lưu Nhị Hỉ phất phất tay, bước nhanh từ nhà của Hàn Tố Phân mà rời đi.
“Nhị Hỉ, chị dâu còn muốn cùng cậu…”
Hàn Tố Phân Ai oán nhìn bóng lưng của Lưu Nhị Hỉ, không nhịn được nỉ non nói.
…….
Từ trong nhà của Hàn Tố Phân đi ra, đã là tối muộn 10 giờ, gió nhẹ mát rượi, thổi lất phất qua mặt Lưu Nhị Hỉ, làm cho hắn vô cùng dễ chịu.
Trong đầu không kiềm chế được nhớ tới lời Vương Gia Lạc nói về anh trai Lưu Đại Trụ của mình, Lưu Nhị Hỉ cũng sớm đã nghe thấy, có điều không thể ngờ, không ngờ anh ấy lại muốn ly dị với chị dâu, nhưng không biết tại sao, Lưu Nhị Hỉ trong lòng lại nảy sinh ra một tia vui vẻ
Ôi, về chuyện này, rốt cuộc mình có nên nói cùng chị dâu hay không?
Suy nghĩ một chút, Lưu Nhị Hỉ đã đi tới cửa nhà mình, đẩy cửa ra, bước nhanh đi vào.
Nhìn cánh cửa phòng của chị dâu đã đóng chặt, có thể là đã ngủ rồi, cầm cái khăn lông khô, Lưu Nhị Hỉ đi tới nhà tắm, dùng nước lạnh lau toàn thân một chút, liền chuẩn bị trở về phòng ngủ.
“Ư…”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!