- Giang Nguyên? Làm sao có thế?
Nghe Tỉnh trưởng Bạch nói, Bạch phu nhân hoàn toàn choáng váng, ngạc nhiên nói:
- Cậu ấy không phải chỉ là bác sĩ thôi sao? Điều này sao có thế?
Nhìn đôi mắt chưa từng mở to đến vậy của vợ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, muốn biết rõ có phải ông lo lắng quá đến phát điên rồi hay không, Tỉnh trưởng Bạch cũng cảm thấy bất đắc dị không thể làm gì khác hơn là chậm rãi giải thích cho vợ của mình hiếu, tránh đế bà cho rằng gần đây ông bị áp lực quá lớn mà xuất hiện vấn đề. Nếu không, dọa bà sợ thì không được tốt lắm.
Trong lúc Tỉnh trưởng Bạch đang toàn lực giải thích chuyện này cho vợ hiểu, Giang Nguyên lại đang toàn lực cò kè với lão đồng chí. Đây là lần đầu tiên hắn mặc cả với người khác, hơn nữa còn là vì trà.
- Bảy lạng thôi. Nhiều hơn nữa thì không có.
Giang Nguyên bình tĩnh nói:
- Mặc dù vị trí của sư phụ tôi không thấp, nhưng có lẽ ngài không biết, vẽ phương diện vật chất như vậy, ngoại trừ trên cấp y sĩ, còn lại thì đều phải dựa vào chính mình.
- Mấy lạng Thanh Tâm trà không nhiều, nhưng đủ để cho một y sĩ như tôi mấy năm không ăn không uống đấy Cho nên, ngài hiểu cho tôi một chút nhé.
Giang Nguyên nói. Đây không phải là chuyện của một hai cân trà. Nếu không nhắc nhở lão đồng chí một chút, ông chắc sẽ không biết hẳn sẽ phải trả một ái giá như thế nào.
Nhưng lão đồng chí rõ ràng lại không hiếu, cau mày nhìn Giang Nguyên:
- Tôi mặc kệ Thanh Tâm trà bán với giá như thế nào trong Thiên Y Viện, nhưng bảy và tám lạng có cái gì khác. nhau đầu.
Nói đến đây, lão nhân hừ một tiếng, nói:
- Tám lạng, không thể ít hơn một lạng, hiểu chưa?
Thấy lão đồng chí nhìn mình chằm chằm, không chút buông tha, Giang Nguyên im lặng một chút, cũng chỉ có thể thở dài.
Cò kè mặc cả một hồi, ốt cuộc chốt lại là tám lạng đổi lấy vị tí của một thành viên Quốc Vụ Viện. Mặc dù Giang Nguyên cảm giác hẳn bị thiệt quá nhiều, nhưng dù sao Dương lão và Khương lão cũng đã nỗ lực rất nhiều.
Đương nhiên, Giang Nguyên biết, nhân vật tham gia vào hội nghị quyết định vị trí thành viên Quốc Vụ Viện, tuyệt đối không phải Dương lão và Khương lão nỗ lực trả giá là có thể dễ dàng đổi lấy. Mấu chốt trong đó chính là hắn.
Nếu không có sự tồn tại của hắn, bọn họ cũng không cần phải đem bất cứ cái gì ra để trao đổi. Hẳn nợ hai người một phần nhân tình. Tám lạng trà bất quá chỉ là một cách tỏ thái độ mà thôi. Thật ra, không đáng giá nhất chính là tám lạng trà này.
Chiếc xe chậm rãi chở Giang Nguyên vẻ mặt uể oải rời khỏi viện tử Khương lão, hướng đến viện tử của Dương lão. Tựa lưng vào ghế, Giang Nguyên nheo mắt, biết mục đích đến Bắc Kinh lăn này đã đạt được. Duy nhất chính là cái giá mà hẳn phải trả tương đối lớn.
Hắn nợ Dương lão và Khương lão một phần nhân tình rất lớn. Hơn nữa, so với phần nhân tỉnh này, tám lạng trả kỳ thật chẳng tính là gì.
Tám lạng trà Thanh Tâm trà, có lẽ trong mắt hẳn thì phải dùng rất nhiều điếm tích lũy đế đối, nhưng trong mắt bọn họ, kỳ thật chẳng đáng là gì
Sau khi cầm điện thoại ra nhìn thời gian, Giang Nguyên chần chừ một chút liền gọi điện thoại.
- Thành viên Quốc Vụ Viện, chủ quản kinh tế.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!