- Công viên Thanh Niên?
Sắc mặt Lý Chương hơi thay đổi, nói:
- Bảo tiểu tổ vũ trang tăng tốc độ, mau chóng tìm được y sĩ Giang Nguyên.
- Rõ.
Sắc mặt của Giang Nguyên lúc này cũng vô cùng khó coi, nhìn đối phương ôm Tiểu Bảo nhảy từ trên cầu vượt xuống.
Cầu vượt này cao ít nhất phải mười thước. Giặc cỏ bình thường dám ôm một người cứ như vậy mà không chút do dự nhảy xuống?
Cho nên, hắn cũng không dám thờ ơ. Xe dừng lại, nhìn hai người bình yên vô sự ôm Tiểu Bảo chui vào rừng cây, hắn cũng bắn người nhảy xuống.
Sau khi nhảy xuống, nhìn rừng cây đen thui trước mặt, ánh mắt Giang Nguyên nheo lại, đồng tử nhanh chóng co rúc, tầm mắt đang mờ tối trở nên sáng bừng. Nhìn hai bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, Giang Nguyên giậm chân, tiếp tục đuổi theo.
Lúc này, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không ổn, nhưng bây giờ đã không còn đường lui. Đối phương đã bắt Tiểu Bảo đi, hắn không thể không đuổi theo. Nhưng hắn cũng tin rằng, ở Kim Lăng này, cho dù đối phương thật sự có âm mưu gì, hắn cũng không quá sợ.
Bây gio điều han cần làm là bảo đảm an toàn cho Tiểu Bảo, không để Tiểu Bảo biến mất trong tầm mắt.
Sau khi tiến vào rừng cây, Giang Nguyên đuổi theo hai cái bóng đẳng trước. Nhìn tốc độ của đối phương, sắc mặt của hắn liền âm trầm. Đối phương tuyệt đối không phải người bình thường. Hơn nữa tốc độ này chỉ sợ là của cao thủ, trong lòng lại ngưng trọng thêm mấy phần.
Hít một hơi thật sâu, tầm mắt Giang Nguyên biến thành hai màu đen trắng.
- Chủ thể tiến vào trạng thái KHông Minh. Thiên phú Tốc Độ, Thanh Chướng khởi động.
Một tin tức vang lên trong đầu, tốc độ dưới chân Giang Nguyên trong nháy mắt tăng lên, giống như một đạo ảo ảnh, lao thẳng vào rừng cây.
Bây giờ hắn đã ý thức được đang có một âm mưu tồn tại. Trước khi đối phương giở bài tẩy, hắn phải cứu Tiểu Bảo ra trước. Nếu không, Tiểu Bảo bị đối phương lợi dụng để uy hiếp hắn, phiền toái sẽ càng lớn hơn.
Dưới thiên phú Thanh Chướng, hai bóng người đang chạy đằng trước càng thêm rõ ràng.
Thân hình Giang Nguyên một lần nữa lóe lên. Chỉ mấy giây, hắn đã không một tiếng động lặng yên đến sau lưng đối phương. Thoáng nhìn tình huống phía trước, thân hình Giang Nguyên lại một lần nữa lóe lên, đồng thời một tin tức vang lên trong đầu:
- Thiên phú Tàng Phong khởi động.
Thiên phú Tàng Phong khởi động, khí tức quanh người Giang Nguyên trong nháy mắt thu liễm lại. Ngay cả tiếng bước chân cũng gần như biến mất tăm.
Lúc này, hai người phía trước vẫn chưa phát hiện Giang Nguyên đã đuổi tới đằng sau.
Nhìn tốc độ kinh người của hai người đằng trước, thần sắc Giang Nguyên vẫn không đổi. Thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh người đang ôm Tiểu Bảo.
Người nọ đang chạy nhanh, căn bản chưa kịp phản ứng, cảm giác trong tay nhẹ hơn. Tiểu Bảo đang ôm trong ngực trong nháy mắt bị người ta đoạt mất. Sau đó chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát, một luồng máu từ cổ chảy ra ngoài.
Giang Nguyên ôm Tiểu Bảo lách người qua một cái, ngăn phía trước hai người khoảng mấy thước, vẻ đạm mạc trên mặt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Khi Giang Nguyên nhìn thấy rõ hai người mà hắn chặn lại, sắc mặt liền biến đổi, đồng thời cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên đang che cổ, chậm rãi giơ tay mình lên, ngửi một ngón tay đang dính máu.
- Huyết tộc?
Ngửi được mùi máu tanh đặc biệt, lại nhìn người đàn ông trung niên ôm cổ, sắc mặt ảm đạm nhưng không ngã xuống, ánh mắt Giang Nguyên chợt lóe lên, khiếp sợ nói ra hai chữ.
Người đàn ông trung niên nhìn Giang Nguyên, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi. Sau khi hít một hơi thật sâu, sắc mặt ảm đạm tốt hơn hai phần, nói:
- Y sĩ Giang Nguyên, cậu còn lợi hại hơn tôi đã nghĩ. Quả nhiên ...
Nghe đối phương nói, sắc mặt Giang Nguyên lại biến đổi lần nữa. Quả nhiên là Huyết tộc, hơn nữa còn là Huyết tộc cao cấp. Trừ Huyết tộc cao cấp, hắn không cách nào nghĩ ra có người sau khi bị hắn cắt đứt động mạch cổ vẫn còn đứng đó nói chuyện với hắn.
- Các người thật to gan.
Mặc dù xác nhận đối phương là gốc Á, nhưng lại là Bá tước Huyết tộc, Giang Nguyên quát lớn, thân hình khẽ động, muốn chạy đi trước.
Nhưng thân hình của hắn vừa mới động, trong nháy mắt liền dừng lại, nhẹ nhàng chuyển động đầu nhìn chung quanh, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.
- Lá gan không nhỏ. Lá gan của các người thật không nhỏ.
Giang Nguyên gật đầu một cái, giống như tùy ý nói ra, sau đó nhìn Tiểu Bảo trong tay, xác nhận Tiểu Bảo chẳng qua chỉ bị đối phương làm ngất, liền nhẹ nhàng ôm sát một chút, dường như không có ý định đi nữa.
- A, vì Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, y sĩ Giang Nguyên, mạo hiểm cũng đáng mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!