- Tế Thế Đỉnh đối với Thiên Y Viện, ý nghĩa của nó không phải chuyện đùa. Hơn nữa, Tế Thế Đỉnh truyền thừa ngàn năm, cho dù đã bổ sung một cái nắp đỉnh khác, nhưng hiệu quả không thể so với nắp đỉnh chân chính. Cho nên, bọn họ rất có thể sẽ dùng Huyết tộc để đổi lấy nắp Tế Thế Đỉnh.
Nói đến đây, người đàn ông trung niên khẽ thở dài:
- Theo như con đã nói, bây giờ Thiên Y Viện đã luyện chế được đan dược siêu phẩm, tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nếu để bọn họ đổi được nắp đỉnh trở về, chuyện này càng không thể kéo được nữa.
Nghe người đàn ông trung niên đã đồng ý với thuyết pháp của mình, Giang Nguyệt Minh mỉm cười nói;
Cho nên con mới mời cha đen đay. Thiên Y Viện phải có cha làm chủ mới được. Những chuyện khác sẽ do con xử lý.
- Ừm.
Người đàn ông trung niên gật đầu:
Đối với chuyen của Thiên Y Viện, ta sẽ phụ trách. Hơn nữa còn rất nhiều chuyện cần lão sư làm chủ. Để con xử lý đúng là không thích hợp.
- Bước kế tiếp, cha định làm gì? Chính thức hành động với Thiên Y Viện?
Giang Nguyệt Minh hưng phấn nói.
Chuyện này không gấp. Con hãy mau mang tất cả tài liệu ra đây cho cha. Có một số việc cha phải thương lượng lại với lão sư.
Nói đến đây, người đàn ông trung niên cau mày, thở dài nói:
- Mặc dù nam đo Thiên Y Vien có lỗi với chúng ta, nhưng dẫu sao chuyện này cũng phải xem qua ý của lão sư.
- Được, con tạm thời không quản chuyện bên này nữa. Cha và tổ sư gia quyết định đi.
Giang Nguyệt Minh nhún vai, cầm chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, cười nói:
Lần trưoc con o Kim Lang gap được Giang Nguyên. Người nay đung là có chút thú vị.
- Có chút thú vị?
Nhìn biểu hiện của con trai, người đan ông trung niên cảm thấy ngạc nhiên. Ông tất nhiên biết rõ tính khí của con trai mình. Thật chẳng có mấy đứa cùng lứa tuổi có thể lọt vào mắt của nó.
Bất luận người đó có thiên tư trác tuyệt đến cỡ nào, cũng không khiến cho nó có biểu hiện như vậy.
Nhưng người đàn ông trung niên cũng không suy nghĩ nhiều:
Người được con nói như vậy, ngược lại cha cũng có chút tò mò. Có cơ hội sẽ gặp mặt một chút. Nhân tài như vậy của Thiên Y Viện, đúng là trăm năm khó gặp.
Hai cha con bàn luận về Giang Nguyên, Giang Nguyên dĩ nhiên là không biết. Mà lúc này, cũng có những người khác đang nhìn đoạn băng, trong lòng tràn đầy kinh nghi.
- Lão sư, đây không phải là thật chứ?
Ánh mắt xinh đẹp của Từ Thanh Linh hiện lên sự nghi ngờ.
Lúc này, gương mặt của Tôn Diệu Nguyệt cũng ngưng trọng nhìn màn hình, nghe đệ tử hỏi mới hoàn hồn trở lại, nhìn Từ Thanh Linh, cười khổ:
- Căn cứ vào tình báo của chúng ta, hẳn là thật.
- Thật?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!