Nhìn ngón tay rỉ ra một giọt máu, Giang Nguyên cau mày, sau đó đưa đến trước miệng Bá tước Eva.
Chân mày Bá tước Eva nhẹ cau lại, lỗ mũi hít hít vài cái, dường như ngửi được khí tức gì đó. Hơn nữa, sắc mặt vốn ảm đạm vì khí tức này mà có chút huyết sắc.
Hít thêm một cái nữa, Bá tước Eva đang nhắm mắt rốt cuộc mở mắt ra, nhìn giọt máu trên đầu ngón tay, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, chỉ nghe ực ực một tiếng, bất tri bất giác nuốt nước bọt một cái.
- Anh ... anh định làm gì?
Nhìn ngón tay và giọt máu trên đỉnh ngón, Bá tước Eva run giọng nói, dùng tiếng Oxford tiêu chuản, quên mất cô cũng biết chút tiếng Trung.
Hut đi. Thiên Y Viện chung tôi không thể cung cap mau người cho cac người, các người không phải vẫn muốn máu của tôi sao? Bây giờ tôi cho cô hút.
Máu của Giang Nguyên dường như có sức hấp dẫn đối với Bá tước Eva. Ánh mắt vốn ảm đạm phát ra thần sắc mãnh liệt, nhìn chẳm chẳm vào giọt máu, sau đó nuốt nước miếng một cái, chần chừ một chút rồi lắc đầu thật mạnh, đẩy tay Giang Nguyên ra, khàn giọng nói:
-Không cần, tôi không muốn uống máu của anh. Anh không phải người tốt. Máu của anh không sạch sẽ.
- Tôi không phải người tốt? Máu không sạch sẽ?
Giang Nguyên sửng sốt, ánh mắt trợn tròn. Đây là có ý gì vậy? Cái gì gọi là tôi không phải người tốt? Nhìn thấy cô không ổn, còn cho cô uống máu, còn không phải là người tốt sao? Lại còn nói máu tôi không sạch sẽ?
Giang Nguyen rat muon trở mat, nhưng nhìn dang vẻ tiều tuy nhưng vẫn rất cố chấp của Bá tước Eva, trong lòng hắn lại mềm nhũn.
Bất kể thế nào, nhìn cô gái vẫn quật cường giữ vững nguyên tắc của mình, Giang Nguyên thở dài, sự giận dữ trong mắt lui ra, sau đó đưa tay nắm lấy hàm của Bá tước Eva, nhẹ nhàng dùng chút lực, sau đó bóp miệng của cô.
Bá tước Eva hoảng sợ nắm lấy tay Giang Nguyên, muốn đẩy tay của hắn ra, nhưng vì đã uống thuốc khống chế huyết lực của Thiên Y Viện, hơn nữa cũng đã bắt đầu tiến vào trạng thái Thoát huyết, cố gắng hai lần nhưng vẫn không có biện pháp, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khàn khàn tức giận.
Đặt ngón tay lên đôi môi đã khô héo, Giang Nguyên thoáng vận khí, máu từ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống miệng Bá tước Eva.
U u ... Nhìn từng giot mau roi vao trong mieng, Ba tuoc Eva mo to mat, phat ra tiếng gầm không cam lòng.
Nhưng sau đo, tieng gam gu bien mat, chỉ con lại tieng nuốt nước miếng mà thôi.
Nhìn Bá tước Eva dường như không còn ý định phản kháng, hơn nữa ánh mắt còn hiện lên sự khát khao với máu tươi, lúc này Giang Nguyên mới buông tay ra. Nhìn Bá tước Eva vẫn thèm thuồng máu của hắn, Giang Nguyên nhịn không được liền nói:
Nhìn đi, mac du ngoai mieng noi khong can, nhung co the vẫn la thanh thật nhất.
Giang Nguyên đang cười thầm, chợt thấy Bá tước Eva như hổ vồ mồi chộp lấy ngón tay của hắn bỏ vào trong miệng của mình.
Còn chưa kịp phản ứng, Giang Nguyên chỉ cảm thấy ngón tay của hắn trong nháy mắt bị một nơi ẩm ướt ngậm vào. Một cảm giác tê dại truyền từ đầu ngón tay đến.
Nhìn Bá tước Eva đói khát mút lấy đầu ngón tay của hắn, Giang Nguyên không nhịn được nuốt nước miếng một cai, cố nen ý định muốn rut ngón tay ra.
Dần dần, sau khi Bá tước Eva uống máu của Giang Nguyên, làn da khô héo bắt đầu đỏ ửng lên. Máu tóc vàng như rơm rạ cũng nhanh chóng khôi phục sự bình thường.
- Máu của mình lợi hại như vậy sao?
Ánh mắt Giang Nguyên hiện lên sự kinh ngạc. Lúc này, hắn thấy Bá tước Eva đã khôi phục được hình dáng ban đầu, mới lưu luyến rút ngón tay ra khỏi miệng của cô.
Năng lực hút máu của Huyết tộc quả nhiên kinh người. Mới bị hút có một chút, Giang Nguyên thấy ngón tay của mình hoàn toàn chết lặng. Hắn biết, toàn bộ máu trong ngón tay đã bị hút hết.
Nhìn ngón tay bị hút máu đến trắng bệch, Giang Nguyên thở ra một hơi, nhìn Bá tước Eva vẫn còn tham lam nhìn ngón tay của mình mà nuốt nước miếng, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Được rồi, hút nữa thì ngón tay của tôi sẽ bị phế mất.
Nghe Giang Nguyên nói như vậy, lúc này Bá tước Eva mới khôi phục lại tinh thần, gương mặt đỏ ửng, cúi đầu xuống.
Được rồi, xem ra co đa khong sao. Cu yen tam nghi ngoi đi. Khoang may ngày nữa cô có thể trở về.
Nhìn ngón tay đã chậm rãi khép miệng, Giang Nguyên cau mày gật đầu với Bá tước Eva một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài.
- Cảm ơn.
Khi ra đến cửa phòng, phía sau liền truyền đến một tiếng cảm ơn thật nhỏ, bước chân Giang Nguyên dừng lại một chút rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Thấy Giang Nguyên đi ra, Bạch Minh đang giữ ngoài cửa mỉm cười một tiếng, sau đó đóng cửa lại rồi đưa Giang Nguyên ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!