Hôm nay viện ủy họp, bây giờ Giang Nguyên chắc đang trong cuộc họp, không biết tình huống như thế nào?
Mã Tiểu Duệ đang ngồi tren ghế dưới anh mat troi, nheo mắt nhìn bầu troi, thở dài nói.
Lý Mạnh nhàn nhã dựa lưng vào ghế đối diện, cầm quyển sách che mặt lại, miễn cưỡng nói:
Đừng có mà lo lắng mù nữa. Can cơ của Giang Nguyên rất mạnh, không thấy hắn mang hai đại Vu sư từ Châu Phi về sao? Đại vu sư của bộ lạc Vu sư ngang hàng với thành viên hội Viện ủy chúng ta đấy. Hai người đó rất cung kính với Giang Nguyên, xem hắn như chủ. Cho nên cô không cần lo lắng cho hắn.
- Đại vu sư? Thật là đại Vu sư sao?
Mã Tiểu Duệ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Anh làm sao biết?
- Cần phải hỏi sao?
Lý Mạnh thản nhiên nói:
- Cho nên, cô hoàn toàn đang lo nghĩ bậy bạ đó. Cô cứ yên tâm đi lo cái kế hoạch đó cho hắn đi.
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.
Đối với tin tức Lý Mạnh mang đến, Mã Tiểu Duệ trước giờ vẫn rất tin tưởng, lập tức không nheo mắt nhìn trời nữa, nhưng rồi lại thở dài.
Cách đó không xa, Liêu Dương và hai y sĩ bước qua, nhìn hai người Mã Tiểu Duệ đang ngồi phơi nắng, sắc mặt lạnh lẽo, do dự một chút, nhưng rồi không đi đến
Hai y sĩ bên cạnh y cũng nhìn thấy, một người trong đó cười nói:
- Dương thiếu, làm sao vậy? Anh đối với Mã Tiểu Duệ chính là nhớ mãi không quên à?
- Hừ.
Liêu Dương khẽ hừ một tiếng.
Dương thiếu, anh đừng lo lắng. Cho dù co ay thích Giang Nguyên, nhưng Giang Nguyên cũng chẳng trụ được mấy ngày nữa đâu. Tôi nghe nói Giang Nguyên đang gặp phiền phức lớn.
Y sĩ kia nhìn chung quanh, lạnh giọng cười nói.
- Các người làm sao biết được?
Liêu Dương cong miệng hỏi.
Dĩ nhiên là biet rồi. Chuyen Tuyet Y Dường lớn như vậy, tất cả mọi người đều đang đồn ầm cả lên.
Một y sĩ khác cũng cười hắc hắc nói:
- Tôi nghe được người bên cạnh Thiên y sư Chu nói, bây giờ đang chuẩn bị cho người kia đẹp mắt.
- Đúng đúng, anh đừng lo lắng nữa, chờ xem kịch vui đi. Mặc dù Giang Nguyên là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng lần này gây ra vấn đề lớn đến như vậy, nếu còn thoát được thì đúng thật là kỳ quái.
Vị y sĩ ban đầu hừ một tiếng, nói.
Thần sắc trên mặt Liêu Dương thoáng phấn chấn hai phần, nhưng rồi lại âm trầm nói:
Nhưng toi nghe lao gia tử noi, chuyen nay con chua nhat định. Giang Nguyen mang về hai người của bộ lạc vu sư, nghe nói đã cùng với Hội Viện ủy đạt thành hiệp nghị. Vai trò của Giang Nguyên trong đó rất lớn.
- Dương thiếu, anh đừng lo lắng nữa. Người của Thiên y sư Chu nói rất chắc chắn, hơn nữa hai người của bộ lạc vu sư đến thì sao chứ? Dù sao chúng ta cũng cứ chờ xem.
Nghe lời này, Liêu Dương cũng chỉ gật đầu một cái. Đối với Giang Nguyên, y vừa hận lại vừa sợ. Khi Giang Nguyên mới đến Thiên Y Viện, y còn có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng ai biết được lại nhiều lần thua thiệt trong tay đối phương. Ngay cả Mã Tiểu Duệ cũng qua lại với đối phương rất gần, đối với y thì cứ xa lạ. Điều này càng làm cho y oán hận Giang Nguyên, nhưng lại chẳng làm gì được.
Sau đó, Giang Nguyên từng bước bước lên mây, cho đến khi trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, rồi là thành viên dự bị hội Viện ủy, cách lão gia tử nhà y cũng chỉ còn một bước, trở thành thần tượng của thế hệ trẻ trong Thiên Y Viện.
Đến bây giờ, y phải ngước nhìn Giang Nguyên. Mặc dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được. Lần này, nếu có thể nhìn thấy Giang Nguyên rớt từ trên rớt xuống, y vẫn rất nguyện ý.
Dĩ nhiên, có rất nhiều người nghĩ như vậy.
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đang vặn nhỏ lửa trong nhà bếp. Chỉ cần một hai tiếng nữa là hoàn tất món canh.
Thấy thời gian còn sớm, Tuyên Tử Nguyệt bước ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm Mã Tiểu Duệ tán gẫu, nhưng vừa mới ra đến sân, điện thoại trong túi vang lên.
Móc điện thoại ra, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại.
- Alo, mẹ à, có chuyện gì không?
Nghe bên kia nói, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi cười khổ:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!